Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh


EDITOR: PARK HOONWOO
BETA: KIU
- o0o-
Ron cũng không quen với việc đối mặt Snape lắm, nên đành chào hỏi xong rồi rời đi.

Chỉ còn mỗi Harry ngồi lại nhìn Snape ăn tối.

Không biết có phải do thói quen khi nhỏ hay không mà Snape tuy rằng vẫn giữ lễ nghi, nhưng tốc độ ăn lại vô cùng nhanh, hoặc đơn giản mà nói thì Snape căn bản không thưởng thức hương vị thức ăn, hắn chỉ đang lấp đầy dạ dày của mình mà thôi....nhưng hình như ngày càng nhanh thì phải? Harry hoài nghi rằng Snape còn chẳng thèm chú ý gì đến hương vị của cái bánh tart trứng kia.

"Cậu ăn chậm chút...." Câu coi chừng nghẹn chưa kịp ra khỏi miệng thì Snape đã sặc rồi.

"Khụ khụ khụ..." Harry lấy ly thuỷ tinh trên tủ đầu giường đưa cho Snape, hắn nhanh chóng nốc hết nửa ly nước chỉ trong một ngụm.

"Cho nên cậu ăn từ từ thôi." Harry nhìn phân nửa đồ ăn đã bay khỏi dĩa trong khoảng thời gian ngắn "Sao cậu đói dữ vậy?"
"Khụ..." Snape có chút xấu hổ nhăn mặt, nếu không phải cậu cứ ngồi bên cạnh nhìn thì tôi có thể ăn nhanh vậy sao!
"Nhưng tớ không ngờ cậu có thể ăn nhiều thế đấy." Harry không biết khẩu vị của Snape nên mang theo không ít đồ ngọt, hơn nữa còn có thêm điểm tâm của Ron...Chỗ này là phần ăn của ba người nhỉ.

"Nấc..." Harry không nhắc đến còn tốt, vừa nhắc đến Snape liền cảm thấy dạ dày bỗng quặn lên, mới vừa mở miệng đã nấc cục, xấu hổ che miệng, thính tai Snape đỏ bừng lên, hơn nữa còn có xu hướng lan đến cổ.

"Ha ha ah ah...." Harry không hề nghĩ Snape ver thiếu niên lại là người dễ ngại như vậy.

Thành công cười Snape từ đỏ mặt biến thành đen mặt, Snape cắn răng "Cảm ơn bữa tối của trò Levins, hiện tại cậu có thể đi rồi!"
"Khụ khụ, xin lỗi.

Trước khi đi tớ phải nhìn cậu uống thuốc hết đã, mất công phu nhân Pomfrey thấy cậu không uống lại trách tớ thì khổ." Lúc nhắc đến việc uống độc dược, Snape lần nữa mím môi kháng cự.

"Chỉ là mấy bình dược thôi mà, một hơi uống hết không phải là xong rồi sao." Harry dùng ngữ khí vui sướng khi người gặp nạn khuyên nhủ.

Mấy bình đó toàn là mấy bình y uống quài hồi kiếp trước, là độc dược chuyên trị chứng thiếu dinh dưỡng và còi cọc, mấy cái hương vị đó...đã sớm bị y gom thành thuốc đắng dã tật.

"Không cần trò Levins nhọc lòng, cảm ơn bữa tối của cậu." Snape xụ mặt, thể hiện rõ mong muốn tiễn khách của mình.

"Muốn thêm bánh trứng chứ?" Harry nhướng mày, Snape thoạt nhìn không giống mấy người sợ đắng lắm nha, cũng không phải nữ sinh hay Moni mà.

("Hắt xì-" Moni xoa xoa mũi, làm sao mình cảm thấy có ai đang nhắc mình nhở?)
"Tôi nghĩ mình không phải mấy con bé vài ba tuổi còn cần ba má dỗ, tôi cũng không cần ăn đồ ngọt sau khi uống thuốc." Sắc mặt Snape âm trầm vì tương lai có chút nguy hiểm của mình.

Harry nhìn qua nhìn lại, cuối cùng chú ý đến cái tay đang che bụng của Snape, đột nhiên cảm thấy mình đã ngộ ra gì đó, thành khẩn nói với Snape "Tớ lúc nào cũng mang theo dược tiêu thực, cậu cần không?"
"Không, cần." Snape gằn từng chữ, nếu không phải mi nhìn chằm chằm ta, ta sẽ ăn đến no căng như thế này sao!
"Không cần khách khí." Harry quơ quơ cái lọ không biết lôi từ đâu ra.

Bởi vì mấy thứ đồ ăn ở nhà dì nên hệ tiêu hoá của Harry không tốt lắm, cho nên trên người y rất hay có đủ loại dược dạ dày.

"Tôi đã nói không cần, lỗ tai của trò Levins đây bị dạ dày lấp kín hả!"
"Nếu lát nữa phu nhân Pomfrey đi ra và thấy cậu chưa uống, bà nhất định sẽ mở miệng cậu ra rồi đổ vào."
"..." Snape mặt đen thui.

"..." Harry cười tiện vô cùng -> Cuối cùng cũng đến ngày y ép Snape uống độc dược.

"Đưa đây!" Snape càng muốn tự xuống giường lấy hơn, nhưng ăn no quá, làm hắn không cử động được.

Harry "tri kỷ" mở bình động dược ra, hương vị kỳ quái mém nữa khiến Snape ói ra hết "Đây là dược tiêu thực?!"
"Đương nhiên." Độc dược do Draco - người kế thừa Snape - Malfoy nấu, mùi chắc chắn y chang với cái độc dược cậu sẽ nấu trong tương lai.

Snape hút sâu, cuối cùng nhắm mắt lại uống một hơi "Oẹ-" Sau khi nôn khan vài lần, Snape tức giận xoa xoa miệng, về sau hắn mà nấu độc dược chắc chắn phải dựa vào cái mùi này.

Cho nên Snape vốn đang thành thật nấu độc dược sau khi uống qua một lọ "bản cải tiến" của dược tiêu thực, đã bước vào con đường sửa mùi độc dược không lối về, làm rất nhiều năm về sau học sinh Hogwarts chỉ cần thấy độc dược do Snape nấu thôi đã cảm thấy sợ hãi, mà Cứu Thế Chủ Gryffindor này lại là người bị hại lớn nhất.

No zou no die* nha ~
*kiu: no zuo no die là một câu nói của người Trung, đại khái là nếu bạn không làm điều gì ngu ngốc thì cũng sẽ không bị gậy ông đập lưng ông, từ zuo (作) có nghĩa là hành động ngu ngốc.

(trích từ wordpress của bạn anglemoon129)
Nhìn thấy biểu cảm đau khổ sau khi uống độc dược của Snape, Harry đột nhiên rùng mình một cái.
HẾT CHƯƠNG 77.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui