[HP Đồng Nhân] Yêu Anh Đã Thành Thiên Tính

Harry cùng Snape đồng thời quay đầu lại, chỉ là thân thể Snape chợt cứng đờ. Một ánh đỏ sáng ngời xuất hiện giữa con phố với đủ loại áo chùng phù thủy, phần bụng nhô cao càng khiến cô thêm thuỳ mị. Giờ phút này, cô đang tỏ ra kinh ngạc nhìn bọn họ.

"Lily..." Snape nhỏ giọng gọi, còn Harry thì ngay lúc đầu cậu cảm thấy thân thiết với cô sau đó lại là phức tạp. Mẹ của mình, còn là —— người mà Sev đã từng, hoặc là nói vẫn luôn yêu mến.

Nghĩ đến đây, thân thể Harry lảo đảo, không còn niềm vui sướng khi mẹ của mình đang ở trước mặt mình nữa, mà chỉ còn lại nổi chua sót lan tràn trong lòng, không khỏi cười giễu ra tiếng. Snape lặng lẽ thu hồi tầm mắt, lo lắng nhìn về phía cậu bé sắc mặt tái nhợt, ngay lập tức, hắn nghĩ đến điều gì đấy. Khẽ thở dài, bàn tay đan lấy mười ngón tay của Harry, rồi mới nhìn thẳng vào người mình từng yêu.

"Xin chào, bà Potter." Lily cũng thu hồi ánh mắt thất lễ, nở một nụ cười có chút xấu hổ: "A, xin chào Snape, không nghĩ tới lại gặp anh ở đây, ưm, vị này chính là?" Như lơ đãng mà nhìn về phía cậu bé làm người ta cảm thấy thân thiết ở trước mắt.

"Em ấy là Harry." Không giải thích gì hơn, hiển nhiên Lily còn muốn tiếp tục, thế nhưng một giọng nam vang lên từ đằng xa, cô đành cáo lỗi rời đi.

Harry bởi vì hành động của Snape mà dễ chịu hơn rất nhiều, phức tạp đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng Lily hồi lâu. Snape yên lặng kéo cậu bé đến một quán cà phê, tìm một góc hẻo lánh. Cậu bé cứ lặng yên làm Snape có chút buồn bực.

"Harry..."

Harry gian nan mở miệng cắt ngang lời của người đàn ông: "Sev... Anh vẫn còn yêu bà ấy sao?" Khóe miệng Snape giật giật, nhưng nhìn thấy ánh mắt đau buồn của cậu, không khỏi nói ra những lời chưa từng thổ lộ: "Không, ta chỉ có thể nói đó là trước kia ta từng yêu." Ánh mắt của hắn có chút đăm chiêu, như đang nhớ lại điều gì đó.

Thật lâu sau mới nói tiếp: "Hiện tại xem ra, đó chỉ là ta tham lam hơi ấm của cô ấy, nhưng hiện tại không cần nữa rồi." Khóe miệng dịu dàng cong lên, đúng vậy, không cần nữa, hắn đã có ánh sáng cùng hơi ấm thuộc về mình. Hai mắt Harry ẩm ướt, ngượng ngùng nhưng vô cùng cảm động, cậu cúi đầu, tay nắm chặt lấy bàn tay người đàn ông đặt lên bàn. Bàn tay thon dài mạnh mẽ, ấm áp khiến cậu luyến tiếc buông ra.


"Thấy thế nào? Gặp được mẹ của mình." Snape đổi đề tài, Harry cười khẽ: "Ha ha, thực kỳ diệu, chỉ là rất là kỳ quái." Không biết có phải khác biệt tuổi tác hay không, Harry không thể coi Lily như người mẹ trong trí nhớ của mình được, rồi cậu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, "Sev, anh nói Lily, ưm, con của cô ấy còn có thể là em không?"

Mí mắt Snape nhướng lên, hời hợt nói: "Người thì vẫn thế, linh hồn thì có thể không giống với lúc trước."

"Vì sao?"

"Bởi vì em đến từ tương lai, vốn chính là cải biến tương lai, hiện tại em ở nơi này, sẽ không còn ai có linh hồn giống em nữa." Harry nghe mà cái hiểu cái không, Snape thở dài tiếp tục nói: "Nói cách khác, con của Potter cho dù giống em, nhưng linh hồn thì không thể giống nhau."

"... Vậy, sự tồn tại của em là gì?" Harry mê mang nhìn người đàn ông. Snape đè nén lời châm chọc xuống, khô cằn nói: "Chẳng lẽ em đối với việc trở thành bạn đời của ta, Severus Snape này, có dị nghị?" Sự mê mang bất an của Harry bị lời nói của Snape hòa tan, càng cảm thấy người ràng buộc sâu nhất với cậu ở thế giới này không phải là cha mẹ cậu, mà là người đàn ông không được tự nhiên ở trước mắt này đây.

"Không, đó là vinh hạnh của em, ngài Snape."

Tháo bỏ khúc mắc, Harry khôi phục sức sống, uống hết ly sữa bò, cậu càng thích cà phê hoặc chocolate hơn, nhưng bởi vì đang mang thai nên bị ánh mắt Snape trấn áp, "Sev, đến tiệm Quidditch xem đi được không."

Snape chán ghét bĩu môi: "Quidditch? Chẳng lẽ tình huống hiện tại của em có thể thực hiện loại vận động này?"


"Đương nhiên là không," Harry cẩn thận mở miệng: "Chỉ là tò mò cán chổi ở niên đại này thôi." Thanh âm nhỏ dần dưới ánh mắt người kia. Nhưng Snape cũng không nói gì, kéo Harry đi đến căn tiệm trong trí nhớ của hắn, Harry ở phía sau lộ ra nụ cười gian xảo.

Harry hưng phấn đi vào cửa hàng độc quyền về dụng cụ Quidditch, người trong tiệm rất nhiều, phần lớn là trẻ con, Snape đành phải âm thầm chú ý không để mấy oắt con không có mắt kia đụng trúng Harry.

"Ôi, đây là cán chổi nhanh nhất hiện tại sao" Harry thất vọng nhìn cán chổi trong tủ kính: "Không cool gì cả, hơn nữa, em cá là nó còn không bằng hai phần ba cán chổi Nimbus 2000."

Snape không nói gì, trên thực tế hắn đang nhẫn nại không phun nọc độc lên đám tiểu quỷ hệt như cự quái ở chung quanh, mấy đứa này nhất định là Gryffindor, giống y như bầu bạn không an phận trong lòng hắn vậy. Nhưng lúc nhìn thấy tinh thần của Harry hiếm khi tốt đẹp, ánh mắt của hắn vẫn thả lỏng đi nhiều.

"Severus?!" Ah, hôm nay là ngày mấy vậy, lại gặp phải người quen rồi. Snape khinh bỉ nhìn gã đàn ông vẻ mặt kinh ngạc đứng ở ngay cửa kia.

"Lucius, nếu anh còn có chút tự giác làm một quý tộc, mời anh thu hồi biểu tình buồn cười kia đi." Lucius Malfoy ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh tới gần hắn, nhưng ánh mắt cứ liếc về phía cậu bé đang được Snape dùng một loại tư thế bảo vệ ôm lấy.

"Ôi, Severus, phải biết rằng, thấy cậu xuất hiện ở nơi này thật sự là không thể tưởng tượng nổi mà."

"Vậy ngài Malfoy cao quý xuất hiện ở đây là vì lý do gì đây?"


Trong khi bọn họ bận đối thoại, Harry cẩn thận đánh giá vị Malfoy đột nhiên xuất hiện này, được rồi, cậu không thể không thừa nhận gien nhà Malfoy thật sự rất tốt đẹp, thanh niên trước mặt anh tuấn đến mức khiến phụ nhân trong cửa tiệm phải đỏ cả mặt mà liếc về phía này.

Malfoy hiển nhiên rất vui vẻ vì được người khác chú ý, "Tôi tới đây mua chổi đồ chơi cho Tiểu Long." Khóe miệng của Harry lẫn Snape đều đồng thời co giật, nhìn về phía Lucius đang tiến vào trạng thái ngốc baba.

"Nếu tôi nhớ không lầm, Tiểu Long của anh còn mấy tháng nữa mới ra đời mà."

"Ôi, đây không phải là vấn đề, Sev, tôi nghĩ cậu nên giới thiệu vị thiếu niên đáng yêu này mới đúng chứ."

Lucius mất tự nhiên biểu lộ lòng hiếu kỳ, mà Snape cũng không muốn giấu diếm điều gì với bạn tốt, "Em ấy là Harry, Harry Snape, bạn đời của tôi." Lucius đứng yên bất động, nếu nhìn gần tất nhiên sẽ thấy toàn thân hắn đang run rẩy.

"Se... Severus, cậu nói thật sao?"

"Tôi nghĩ đây không phải là nơi để nói chuyện." Snape nhíu mày nhìn ra chung quanh.

Lucius lúc này mới bình phục trong sự kinh ngạc cùng tò mò, "Được, Severus, tôi thấy hôm nay cậu cũng không rảnh, hôm khác tôi sẽ tới chơi." Nói xong, hắn thích thú nhìn về phía Harry vẫn giữ im lặng.

Snape không để ý tới chuyện Lucius cáo biệt, hắn kéo Harry ra khỏi cửa tiệm ồn ào, sau khi đã mua đủ những thứ cần thiết thì trực tiếp độn thổ về nhà.


"Sev, em rốt cuộc đã biết nguyên nhân hình thành tính cách của Draco rồi." Có một người cha cưng chiều con cái như vậy cũng khó trách. Chỉ là trong lòng cậu dâng lên chút hâm mộ, lại nghĩ tới cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên với mẹ của mình vào hôm nay.

Đang đọc sách trên ghế sô pha, Snape hiển nhiên cảm nhận được tâm tình của Harry, vươn tay ôm Harry như thể đang ôm đứa nhỏ, thế nhưng cái gì cũng không nói. Hắn vốn là một kẻ không biết ăn nói, chỉ đành khẽ vuốt ve sống lưng cứng ngắt của cậu. Harry dưới những cái vỗ về của người đàn ông mà dần thả lỏng thân thể, nâng khuôn mặt người đàn ông lên, cậu vuốt ve từ giữa hai hàng lông mày tới khóe môi, cúi người há miệng ngậm lấy đôi môi mỏng của Snape, dưới sự ngầm đồng ý của hắn, cậu cởi bỏ áo chùng trên người hắn.

Harry gần như phúng bái nhìn thân hình thon dài của người kia, "Sev, em nghĩ em thật sự là yêu anh đến hết thuốc chữa rồi."

"Em cũng nói như thế với ta của tương lai à?"

"Ôi, Sev, anh biết đó là anh..." Harry đảo mắt nhận lấy nụ hôn nồng nhiệt của Snape, người đàn ông này thật sự thực nhỏ nhen. Buông cậu bé đang thở hổn hển ra, ánh mắt Snape âm trầm.

"Em có ma lực gì, hử? Khiến ta hai lần đều..." Không thể khống chế nổi bản thân, bất luận là hắn ở thời đại nào. Nói xong, ngón tay dễ dàng cởi bỏ quần áo trên người Harry, hai người da thịt kề cận, Harry ha ha cười: "Sev, anh phải nói "Ah, một Gryffindor, là điều gì khiến em cho là có thể cám dỗ một Slytherin, hử?" "

Snape nghe xong không nói một từ, trên thực tế hắn cũng hiểu việc này thực điên cuồng, chiếc mũi to kề sát vào Harry, bốn mắt nhìn nhau khiến căn phòng âm u có vẻ mờ ám lạ thường, thanh âm khàn khàn của người đàn ông ở bên tai Harry hoá thành tình dược vô cùng mãnh liệt, làm cậu mê muội.

"well,well... Hiển nhiên cậu Snape mới vừa nhậm chức chưa lâu của chúng ta ở phương diện nào đó quả thật có chỗ hơn người." Bàn tay dao động nơi mông của cậu bé, đôi môi như có như không đụng chạm vào cậu.

Toàn thân Harry run rẩy lại còn mềm nhũn ra, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Em nghĩ... ngài Snape rất hài lòng phương diện này của em, không phải sao?" Hai tay ôm lấy cổ Snape khiến thân thể cả hai càng thêm gần sát. Ngón tay vẽ loạn trong cơ thể làm Harry rên rỉ ra tiếng, hai mắt mơ hồ nhìn vào đôi mắt càng thêm thâm trầm vì *** của người đàn ông. Cắn chặt cánh môi, cậu ngồi xuống, để thứ kia của người đàn ông xâm nhập vào sâu trong thân thể, cơ thể cũng bởi vì đột nhiên bị tiến vào mà run rẩy không thôi.

"Ha... Harry." Snape ngạc nhiên vì Harry chủ động, nhưng sự quyến rũ của cậu bé vào lúc này làm lý trí của hắn lập tức sụp đổ, chủ đề lúc ban đầu cũng không thể tiến hành rồi, "Là em tự chuốc lấy..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận