*
"Xin chào, Harry.
Cậu đang làm gì vậy?"
Harry chớp chớp mắt, bất chợt bị một giọng nói cắt ngang mạch suy nghĩ, cậu đưa mắt liếc qua vai mình.
Riddle đang đứng ở ngưỡng cửa của căn phòng ăn sang trọng, khoé miệng kéo lên một nụ cười nhẹ nhàng dường như có thể thu hút tất cả những người xung quanh.
Harry nhún vai, nói: "Chào, Riddle.
Arithmancy (Số học huyền bí)."
Cậu cố gắng khiến giọng nói của mình không cởi mở chút nào, nhưng Riddle vẫn bước qua tấm thảm màu xanh, đứng lại và nhìn vào những tấm giấy da đang trải trên chiếc bàn gỗ mun bóng bẩy qua vai Harry.
Cậu co cứng vai lại, cố gắng kiềm chế để không quay đầu hay đứng dậy.
Cậu ghét việc có một người như Riddle đứng sau lưng mình.
Tất nhiên, điều đó cũng thật nực cười.
Năm mười sáu tuổi Riddle từng là nạn nhân của một nghi lễ phản tác dụng đáng tiếc khiến y bị mắc kẹt trong một cuốn nhật ký suốt năm mươi năm trời.
Sau đó, một Slytherin năm sáu đã tìm thấy cuốn nhật ký và quyết định thử đảo ngược nghi lễ, nhưng cô ấy đã bất cẩn quên mất phải bảo vệ phép thuật của chính mình trong quá trình đó.
Nghi lễ đã hồi sinh Riddle, nhưng lại lấy mạng cô ấy, và khiến em gái của Harry, Cô Bé Sống Sót, Diana Potter, phải đối mặt với một con tử xà basilisk khổng lồ.
Riddle đã giúp Diana giết con tử xà rồi chiếm trọn trái tim của cô – một điều mà Harry không tán thành cho lắm, nhưng dù sao thì đó cũng không phải trái tim của cậu.
Hay cuộc sống của cậu.
Riddle vịn một tay lên vai Harry khi y hơi nghiêng người.
Harry trở mình tránh đi, cậu không thể kiềm chế được nữa.
Trên người Riddle mang theo một cảm giác rất nhớp nháp, cứ như thể y đã xoa đầy tinh chất Murtlap lên những ngón tay của mình vậy.
Riddle nhàn nhạt cười, nhưng chỉ một giây sau, giọng điệu của y đã chuyển thành chán ghét.
"Định lý Heller.
Thật đấy à?"
"Thật." Harry xoay ghế để có thể nhìn thấy Riddle rồi kéo những tấm giấy da về phía mình.
"Cậu đã quá lớn để tin vào những điều vô nghĩa của ông ta rồi."
"Tôi chưa bao giờ nói rằng mình giỏi Số học huyền bí cả."
Không, đó phải là cô em gái út của cậu, Violet, chuẩn bị lên năm sáu tại Hogwarts trong vài tháng nữa, một thiên tài về những con số dù cô bé còn gặp kha khá khó khăn với thế giới thực và việc nhận biết cảm xúc của những người xung quanh.
Diana thì là thiên tài ở bộ môn Phòng chống, với phép thuật mạnh mẽ không thể kiểm soát.
Trong khi mẹ cậu là một thiên tài Bùa chú, còn Cha thì là một thiên tài môn Biến hình.
Harry là một thiên tài Quidditch, cậu cho là vậy, nhưng điều đó không được tính.
Và môn học NEWT duy nhất cậu đạt loại xuất sắc là Chăm sóc sinh vật huyền bí.
Tuy nhiên, điều đó sẽ sớm thay đổi nếu kế hoạch của cậu diễn biến đúng như kì vọng.
"Tại sao cậu lại lãng phí thời gian vào Định lý Heller?" Riddle kéo chiếc ghế đối diện Harry ra và ngồi xuống.
"Bởi vì tôi thích thế.
Tôi đã nói rồi, tôi không giỏi Số học cho lắm."
Sự yên lặng bao trùm lên căn phòng trong vài phút, đủ lâu để Harry tập trung viết ra những con số và vài ghi chú tương ứng lên tờ giấy trước mặt và cho rằng Riddle đã rời đi.
Nhưng rồi Riddle lại lên tiếng, "Ngay cả một đứa trẻ mới biết đi cũng biết rằng sẽ có ích lợi gì khi cậu cứ mãi lãng phí thời gian vào những phương trình Số học không có hiệu quả này."
Harry dành cho y một nụ cười nhạt nhẽo.
"Nếu chịu nghe Diana nói, có thể cậu sẽ biết rằng đôi khi tôi còn không thông minh bằng một đứa trẻ mới biết đi."
Harry biết Diana không có ý đó.
Cô đang phải gánh trên lưng ba trọng trách cực lớn: thân phận Cô Bé Sống Sót - người đã giải phóng thế giới khỏi Chúa tể Hắc ám mãi mãi vào đêm Halloween năm 1985; thứ phép thuật không thể kiểm soát mà cô phải nỗ lực hết sức để kiểm soát vì sự việc ấy đã khiến sức mạnh của cô trưởng thành vượt quá giới hạn chịu đựng của cơ thể; và cuối cùng, là tuổi mười bảy.
Cô luôn nói ra những điều tương tự như vậy và cảm thấy có lỗi vì chúng.
Vấn đề là, Harry biết cậu không thông minh như những thành viên còn lại trong gia đình.
Nhưng chỉ cần thay đổi vài thứ thì cậu cũng sẽ được như vậy.
"Cho tôi xem."
"Xem cái gì?" Harry lẩm bẩm, lần này không thèm nhìn lên nữa.
"Tôi có thể cho Tom Riddle Jr., vị hôn phu của Cô Gái Sống Sót và một trong những phù thủy quyền năng nhất thế giới này xem cái gì đây?"
"Hãy cho tôi thấy lí do vì sao Định lý Heller có thể hoạt động."
Harry ngước lên và quan sát y một lúc.
Riddle đang nghiêng người về phía trước, ánh mắt tập trung và chăm chú giống như một thấu kính được đưa lên trước ánh mặt trời.
Harry nhún vai, dù sao cậu cũng chẳng mất gì.
Riddle cũng chẳng thể đoán được kế hoạch của cậu nếu cậu chỉ thể hiện cho y thấy một phần nhỏ.
Kể cả nếu y có phát hiện ra, thì tại sao y lại phải quan tâm chứ? Harry chẳng có giá trị gì đối với những kế hoạch đầy tham vọng của Riddle như Diana và những người còn lại trong gia đình Potter.
Harry lật một trong những tờ giấy của mình lại, và cho Riddle thấy mặt giấy trống trơn.
Sau đó, cậu dành chút thời gian nhìn nó, để những con số và liên tưởng phù hợp lướt qua trong tâm trí, tập trung đến mức tầm nhìn có chút mờ đi.
Khi cảm thấy chúng đã hợp lý, Harry nhanh chóng đặt bút viết 4 + 11 lên mặt giấy.
Không khí xung quanh hai người co lại và rung chuyển như thể họ đang ở bên trong một quả cầu tuyết mà Harry đã thấy vài đứa trẻ Muggle mua trong dịp Giáng sinh.
Một sức mạnh vô hình dâng lên rồi lại lắng xuống.
Mặt bàn giữa Harry và Riddle biến thành một dải da người sáng bóng mịn màng, sẫm màu hơn da của Harry một chút.
Riddle bật ra một câu chửi thề, đôi mắt y trợn to, khuôn mặt thì tái đi nhanh chóng đến mức Harry tưởng y sắp ngất đến nơi.
Đây là lần đầu tiên Harry thấy y thất thố đến vậy, cậu không nhịn được nhếch miệng cười.
"Cậu đã làm thế nào vậy?"
"Định lý Heller," Harry nói, mỉm cười đầy bí ẩn, một điều chắc chắn Riddle sẽ làm nếu y hoàn thành một việc như vậy, rồi rời khỏi căn phòng.
Nhưng trước sự chú ý hiếm thấy này, cậu lại nói tiếp.
"Heller cho rằng nếu ai đó có thể liên kết những con số đủ mạnh với những liên tưởng cụ thể trong tâm trí họ, họ có thể thay đổi thực tế.
Tôi hình dung số 4 tương ứng với cái bàn, bởi vì một cái bàn có bốn chân.
Số 11 đối với tôi là một con người, bởi vì--"
"Nó trông giống như hai cái chân," Riddle tiếp lời.
Giọng nói của y trống rỗng đến lạ kỳ.
Y khó chịu vì đã không nghĩ đến chuyện này sớm hơn à? Harry thắc mắc.
Nhưng Riddle đã nhanh chóng hiểu được, thậm chí Harry còn không cần phải giải thích ý nghĩa của số 11.
"—nhưng nhiều người đã thử điều này trong nhiều thập kỷ, kể từ lần đầu tiên Heller đề xuất nó, nhưng chưa từng đạt được thành tựu gì."
Harry nhún vai.
"Tôi nghĩ có hai lý do cho chuyện đó." Cậu dừng lại và liếc nhìn Riddle trước khi tiếp tục.
Cậu và thằng em rể tương lai này cũng chẳng quý mến gì nhau, trước đây Riddle thậm chí còn chưa từng để ý đến cậu.
"Nói tiếp đi.
Tôi rất hứng thú với nó."
Lần này, sự trống rỗng của Riddle giống như sự đói khát.
Harry tránh đi ánh nhìn của y, hắng giọng nói tiếp.
"Thứ nhất, hầu hết những người thử nghiệm nó đều làm việc với những phương trình hoàn chỉnh, chứ không phải với những con số riêng lẻ.
Một phương trình mở chỉ tạo ra những hiệu ứng tạm thời.
Nếu tôi muốn có một tác dụng vĩnh cửu, tôi có thể hoàn chỉnh phương trình." Nhưng đó không phải là điều cậu muốn làm.
Hiện tại là vậy.
"Điều đó nghĩa là, bộ môn Số học huyền bí phụ thuộc vào những phương trình phức tạp đến mức chúng ta đã quên mất sức mạnh của những con số..." Riddle tiếp tục.
"Còn lí do thứ hai?"
"Mọi người cố gắng gán một ý nghĩa cố định cho các con số.
Vì vậy, số 4 chỉ có thể đại diện cho chân của một chiếc bàn.
Dù đưa vào phương trình nào cũng thế, nó luôn là một cái bàn.
Tôi lại không nghĩ vậy.
Tôi có thể lấy 4 đại diện cho một cái bàn, một con vật bốn chân, một hình vuông, hoặc--"
"Tại sao tôi chưa bao giờ nghĩ về điều đó nhỉ?" Riddle thì thào.
Harry không thèm trả lời.
Cậu không thể chê bai trí tuệ của Riddle, hay kĩ năng Số học của y; y không có năng khiếu bẩm sinh như Violet, nhưng có thể theo kịp cô bé trong các cuộc thảo luận, như thế đã là rất giỏi rồi.
Và Riddle cũng không phải là một kẻ bảo thủ truyền thống, dù y có một nỗi ám ảnh ngu ngốc về sự thuần khiết của dòng máu.
"Làm thế nào cậu nghĩ ra nó?"
Harry u ám cười.
Sự coi thường và khinh bỉ này quen thuộc hơn nhiều.
"Tôi nhận ra rằng gán một ý nghĩa cố định cho những con số là một việc làm ngớ ngẩn, những con số giống nhau đại diện cho biết bao nhiêu điều khác nhau trong các nền văn hóa, thậm chí ngay cả trong văn hóa của chính chúng ta.
Số 7 là con số ma thuật quyền lực nhất, nhưng nó cũng là số ngày trong tuần, một điều rất đỗi bình thường.
Nó sẽ trở nên đặc biệt, nếu chúng ta có thể sử dụng số 7 để định hình khoảng thời gian mà mình đang sống."
Riddle đột nhiên rít lên một tiếng.
Harry giữ tay mình ở trên bàn và không giật nảy lên.
Riddle là một Parselmouth, giống như Diana, có vẻ như y thường hay rít lên khi phấn khích.
"Tôi đã không nghĩ đến điều đó," cuối cùng Riddle thì thầm bằng tiếng Anh.
"Tại sao tôi lại không nghĩ đến nó chứ?"
Harry nhún vai một cái, đưa tay thu thập tập giấy mà cậu đã viết phương trình chưa hoàn chỉnh kia lên.
Khi đang gõ chúng xuống mặt bàn để xếp thành một chồng ngăn nắp, Riddle đột ngột bắt lấy cổ tay cậu.
Harry giật mình quay phắt lại.
Riddle đến đó từ lúc nào? Harry thề rằng một giây trước, y đang ở phía bên kia của chiếc bàn, và chắc chắn cậu không nghe thấy tiếng y đi đến phía bên này.
Nhưng bây giờ y đang đứng ở đây, nắm lấy cổ tay Harry như thể đó là một thứ gì đó quý giá và mở to mắt nhìn cậu.
"Tôi cần biết thêm về nó," Riddle thì thầm.
Harry chớp chớp mắt, vì đó là một phản ứng rất kỳ quặc khi muốn biết thêm về môn Số học, nhưng cũng được thôi, cậu có thể đáp ứng.
Harry gõ cây đũa phép của mình vào tập giấy ghi chú và sao chép nó.
Cậu đưa nó ra.
"Cầm lấy."
Riddle không nhận.
"Tôi muốn biết thêm," y lặp lại, đầu hơi nghiêng sang một bên.
Harry có thể đã không nhận ra điều y đang cố gắng làm, nhưng cậu đã trải qua bảy năm ở Hogwarts với một vị giáo sư khốn nạn luôn tìm mọi cách để đọc tâm trí cậu.
Harry đứng bật dậy, dùng đỉnh đầu mình đập vào mũi Riddle khiến y ngã về phía sau.
Bàn tay nắm cổ tay cậu tuột ra.
Harry yểm vài Bùa chú Đẩy lùi quanh tay và vai mình và nhìn chằm chằm vào Riddle, người lúc này đang ôm lấy mũi của mình.
Ánh mắt của y vẫn dính chặt vào cậu đầy đòi hỏi.
Thật kỳ quái.
Mình chưa bao giờ thấy y không nổi giận với một người dám phản kháng lại.
Nhưng Harry lại gạt ý nghĩ đó sang một bên.
Thế thì sao chứ? Riddle không phải một người có ý nghĩa quan trọng trong cuộc đời cậu.
Harry có một số lựa chọn trong số các phương trình mà cậu có thể hoàn thành để hòa nhập tốt hơn với gia đình, trở thành một người không có ý kiến gì về việc Riddle sẽ trở thành chồng của Diana, hoặc ít nhất là một người không bận tâm đến chuyện đó nữa.
"Tom—ôi, không, Tom, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Harry thở dài khi Diana chạy vào phòng ăn.
Cô thật xinh đẹp trong chiếc áo choàng đính hôn trắng muốt viền vàng mà gần đây cô luôn mặc đi khắp mọi nơi.
Cô có làn da trắng và mái tóc đỏ giống mẹ, và đôi mắt màu hạt dẻ ánh lên màu vàng hoặc xanh lục tùy thuộc vào ánh sáng.
Cô rất đẹp.
Phép thuật của Diana xoay vần xung quanh cô như những dải băng được các vũ công Muggle tung ra, quấn lấy mọi thứ trong tầm mắt.
"Harry, anh đã làm gì Tom vậy?"
Harry có lẽ sẽ bông đùa về việc cô luôn nhanh chóng đổ lỗi cho cậu như thế nào, nhưng trong trường hợp này, cô đã đúng.
Cậu định mở miệng nói thật và nhận lỗi, nhưng Riddle đã can thiệp, y nắm chặt tay Diana rồi quay lưng lại với cậu.
"Không có gì đâu, em yêu.
Anh đã hơi vụng về, và Harry đã đỡ anh trước khi anh bị ngã về phía sau."
Harry há hốc mồm.
Riddle chắc chắn không phải loại người sẽ nhận bất cứ lỗi gì về mình.
Không bao giờ.
Ngay cả với Diana, y vẫn luôn âm thầm châm chọc cô, lặng lẽ phê bình và yêu cầu cô "suy nghĩ" về mọi chuyện.
Đó là một trong những lí do khiến Harry không tin tưởng y.
Nhưng rõ ràng là Diana không bao giờ nghĩ rằng "Tom" sẽ nói dối mình.
Cô ngước đôi mắt sáng long lanh như tan chảy nhìn y chằm chằm, rồi gục đầu xuống với một tiếng thở dài.
"Không sao đâu Tom à.
Chắc là do anh quá căng thẳng trước đám cưới thôi.
Mọi chuyện sẽ ổn mà."
Harry nghĩ đây là thời điểm thích hợp để chạy trốn khỏi căn phòng.
Cậu đã làm vậy, nhưng lại cảm nhận được một cảm giác nóng rát giữa hai bả vai của mình.
Cậu liếc qua, tự hỏi liệu có phải có ai trong hai người họ đã quyết định nguyền rủa mình không.
Nhưng chỉ mất một giây bắt gặp ánh mắt của Riddle đã khiến cậu nhận ra mình đang cảm thấy gì.
Ọe, Harry nghĩ khi quay lưng bỏ đi.
Tìm người khác mà bám lấy đi, đồ điên.
*.