*
"Em ghét đám cưới này."
Harry khẽ mỉm cười khi nhìn sang Violet, người đã thả mình nằm xuống bãi cỏ bên cạnh cậu.
Harry đã nằm đây với hai tay gối đầu suốt nửa tiếng vừa rồi, trong bãi cỏ cao bao quanh khu vườn nhà Potter đã được phù phép để giữ cho khu rừng bên cạnh không lan rộng.
Cô em gái nhìn cậu chằm chằm.
Violet có nước da trắng giống Diana, mái tóc đen giống cậu, và đôi mắt xám có lẽ giống bà của họ.
Cô bé nhìn chằm chằm lâu đến mức cậu có chút không thoải mái, rồi cũng nằm ngửa ra và ngước nhìn lên những đám mây.
"Em không thể nói thế với người khác."
Harry chớp mắt, nhưng nếu cậu đáp lại thì sẽ khiến Violet khó xử, nên cậu chỉ nhìn lên bầu trời xanh rực rỡ hiếm thấy.
Tuy nhiên, cậu thấy khá bất ngờ.
Violet bình thường không để ý nhiều như vậy.
Violet mắc một chứng bệnh mà những Muggle gọi là "chứng tự kỷ", theo như mẹ của họ nói, hoặc một cái gì đó tương tự như vậy.
Cha mẹ của họ đã không ngừng tranh cãi kể từ khi Violet được vài tuổi về việc liệu chứng tự kỷ có phải là một thứ mà phù thủy có thể di truyền hay không.
Harry không có ý kiến gì về chuyện đó.
Cậu biết rằng Violet hầu như luôn lơ đãng, cô bé không thích những dịp xã giao, cô bé thẳng thắn đến nỗi không có nhiều bạn bè, rất giỏi với những con số, và thích được ở một mình.
Cậu cố gắng để cô bé làm theo ý mình, và nếu Violet muốn tìm đến cậu, tốt thôi.
"Diana thấy được gì ở tên khốn đó chứ?"
Rất hiếm khi Violet hỏi ý kiến của cậu như vậy, nên Harry đã cân nhắc trước khi trả lời.
Dù sao thì Violet cũng sẽ không thấy khó chịu nếu phải bỏ ra chút thời gian.
"Anh nghĩ là vì y có thể giúp con bé ổn định phép thuật," cuối cùng cậu trả lời.
"Chúng ta chưa từng gặp một ai khác có thể làm được điều đó.
Và y là người cứu Diana khỏi Phòng chứa Bí mật."
"Vậy đó chỉ đơn thuần là sự sùng bái anh hùng? Anh không thể kết hôn với một người chỉ vì điều đó được."
Harry bật cười.
"Anh nghĩ có rất nhiều cuộc hôn nhân dựa trên nguyên tắc này, ít nhất là trong tiểu thuyết."
Violet bật ra một âm thanh khiếm nhã để bày tỏ suy nghĩ của mình.
"Em nghĩ Diana thông minh hơn thế.
Anh sẽ thông minh hơn thế."
Harry thầm thở dài, nhưng gật đầu và không nói gì thêm.
Như Diana đã nói với họ, cô đã đưa ra lựa chọn của mình và họ phải chấp nhận chúng.
Và cha mẹ cậu có vẻ cũng mê mệt Riddle không kém gì Diana.
À, dù sao y cũng là người đã cứu đứa con gái nhỏ của họ.
Đứa con quý giá của họ.
Harry nhắm mắt và đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân một lúc, lặp lại những lời an ủi xưa cũ trong đầu.
Một điều tốt là cậu có thể nghe được chúng trong giọng của Sirius và Remus, họ nói những điều này rất thường xuyên.
Sirius và Remus gần như có thể được coi là những người nuôi nấng cậu kể từ khi lên sáu.
Cha mẹ của con chỉ đang cố gắng bảo vệ con thôi.
Con biết rằng họ không thể để con ở đó khi phép thuật của Diana như vậy.
Con bé có thể làm tổn thương con.
Con biết là họ cần dành chút thời gian với Violet mà.
Con bé cần sự giúp đỡ.
Điều đó là không hẳn là sai.
Violet mãi không biết nói cho đến tận năm bốn tuổi.
Có thể con bé sẽ không bao giờ nói được nếu cha mẹ cậu không dành nhiều thời gian và đưa con bé đến chỗ những bác sĩ, Harry biết điều đó.
Họ không cần thêm sự phân tâm từ một đứa trẻ ồn ào, thiếu kiên nhẫn với những cơn bùng phát phép thuật vô tình chạy loạn xung quanh, trong khi họ phải đưa Violet đi khám và cố gắng tìm cách kiềm chế phép thuật của Diana để nó không làm hại đến người khác và giúp con bé có thể đến học ở Hogwarts.
Tất cả đều là sự thật.
Họ không thể quan tâm đến Harry khi phải chăm sóc Diana và Violet, và cũng không phải là họ đã ném cậu đến một trại trẻ mồ côi nào đó.
Họ vẫn đến thăm cậu hàng tuần.
Sirius và Remus rất yêu thương cậu, Harry biết điều đó, và bây giờ vẫn vậy.
Nó không phải một sự cắt đứt hoàn toàn.
Bây giờ cậu đã hai mươi hai tuổi rồi.
Cậu đã nên vượt qua chuyện này.
Nhưng nó vẫn còn đau âm ỉ.
Chà, Harry nghĩ, nhìn chằm chằm vào một đám mây trông giống một nửa ngôi sao năm cánh trong nghi lễ nào đó, vài tuần nữa, vài tháng nữa thôi, sẽ không còn đau đớn nữa rồi.
*
Harry ngồi trên ban công phía sau nhà và nhìn chằm chằm xuống khu vườn Thảo dược của mẹ mình.
Ánh sáng xanh dịu nhẹ từ những bùa chú nhấp nháy phản chiếu lên những dòng nước nhỏ chạy quanh khu vườn, lên lan can bằng đá của ban công, lên cửa sổ của ngôi nhà và kính của Harry.
Harry ước gì những ngọn đèn ấm hơn.
Có lẽ chúng sẽ làm tan đi phần nào cảm giác lạnh lẽo trong cậu.
Cậu đã cố gắng.
Thật đấy, cậu đã cố.
Cậu đã đến bữa tối trước đám cưới với một nụ cười nhẹ trên môi, chào hỏi nhà Weasley, Longbottom, Abbotts, Macmillans và những vị khách khác.
Cậu chưa uống quá một ly sâm panh và luôn để ý đến cách cư xử của mình khi ăn.
Cậu không gây sự chú ý gì và để Diana và Riddle trở thành tâm điểm của buổi tối, như một lẽ đương nhiên.
Cậu biết những chuyện này diễn ra như thế nào.
Và cậu đã cố gắng với món quà, một cuốn sách Phòng chống mới tinh dù đã xuất bản ở Pháp từ năm ngoái nhưng vừa được dịch sang tiếng Anh vào tháng này.
Khuôn mặt Diana đã đông cứng lại thành một nụ cười lịch sự cứng ngắc khi mở hộp quà.
"Ồ." Cô chỉ nói vậy, và liếc nhìn về phía Harry.
Harry cũng nhìn cô.
Cậu không muốn nói gì, để mặc cho khoảnh khắc lúng túng ấy trôi qua.
Nhưng cậu luôn không kiểm soát được miệng mình và lần này cũng vậy, dù một giọng nói xa xăm trong đầu hét lên rằng nó sẽ không giúp ích gì đâu.
"Nó hoàn toàn mới.
Vừa được dịch trong tháng này."
"Harry." Diana đặt cuốn sách xuống và đẩy nó sang một bên, chỉ một chút thôi, nhưng cũng đủ để khiến nó như thể cô ấy đã đấm một cú vào ngực cậu.
"Nó là một cuốn sách về Phòng chống.
Em đã biết rồi.
Không có gì được xuất bản ở đây mà em chưa biết cả."
Một tiếng cười khó xử lan quanh phòng, âm thanh của những người không chắc họ có nên cười hay không.
Sau đó Diana thở dài và nói thêm.
"Thật ư, tặng cho em môt cuốn sách về Phòng chống? Cứ như anh là một trong những người hâm mộ không thực sự quen biết em và phải đoán mò xem em muốn gì vậy."
Đó là điều duy nhất cô nói, sau đó Riddle đã cầm cuốn sách lên và cất nó đi đâu đó, và Diana quay lại với việc mở quà.
Harry lặng lẽ đi về phía sau phòng, hướng về phía lối ra.
Mẹ cậu đuổi theo, vẻ mặt quen thuộc pha trộn giữa sự tội lỗi và bất bình.
"Harry--"
"Thôi.
Đừng nói gì cả."
Harry đã thì thầm những lời đó, cay nghiệt đến như vậy, nhưng mẹ cậu vẫn liếc nhìn lại đầy lo lắng, như thể Diana có thể nghe thấy và khiến khoảnh khắc đặc biệt của cô bị gián đoạn, trước khi nuốt nước bọt và quay lại với cậu.
"Mẹ biết con không thi nhiều môn OWL và NEWT như Diana hay Violet, nhưng con phải biết--"
"Phải, con không phải là một thiên tài chết tiệt, con biết rồi Mẹ ạ!"
Mẹ cậu vội suỵt một tiếng rồi liếc ra đằng sau thêm lần nữa.
Diana đang cười nói gì đó với Riddle và sẽ không nhận ra chuyện gì.
"Con bé đang rất căng thẳng.
Đám cưới - chúng ta phải tổ chức một đám cưới lớn, vì đó là thứ mọi người đều mong đợi ở Diana, nhưng con bé không muốn vậy.
Chỉ cần cho con bé vài tuần và một lời xin lỗi, sau đó mẹ chắc rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Harry quay đầu đi không trả lời và ra khỏi căn phòng, men theo các ngõ ngách cho đến khi ra tới vườn.
Cho dù có cố nói gì với mẹ vào thời điểm đó đi chăng nữa, cậu biết mọi chuyện cũng sẽ chẳng đi đến đâu.
Harry dựa đầu vào lan can ban công và nhắm mắt lại.
Lẽ ra cậu không nên đồng ý "cố gắng" thêm lần nữa với gia đình và đến dự đám cưới chết tiệt này.
Cậu cảm thấy mệt mỏi, rệu rã, trống rỗng, giống như Sirius vào cái ngày họ hạ táng Albus Dumbledore, vài năm trước khi Diana đến Hogwarts.
Mình có thể về nhà bây giờ không?
Nhưng nếu cậu làm vậy, hoặc nếu cậu làm việc tại Cửa hàng Sinh vật huyền bí vào ngày cưới của cô em gái nổi tiếng của mình, cậu sẽ phải gặp phải đủ loại phiền phức, và Aleria Mtrom, sếp của cậu cũng vậy.
Cậu sẽ phải cố gắng chịu đựng thôi.
Tuy nhiên, cậu biết rằng mình đã đủ căng thẳng để khiến cho thứ gì đó nổ tung nếu quay trở lại vào trong nhà bây giờ.
Điều duy nhất cậu có thể làm để bình tĩnh lại là giải phóng một phần phép thuật đang bị kìm nén.
Harry đưa hai tay ra trước mặt và nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng của mình.
Phép thuật trào dâng trong huyết quản khi cậu cố định tâm trí vào con số 6.
6, cho số đỉnh của một bông tuyết.
Một con số tan chảy, mềm mại, linh hoạt, giống như một dòng nước, dập dềnh lên xuống, cuộn lại trong một dòng suối chảy quanh một vùng trống ở chính giữa...!
Harry thở ra, và ánh sáng nở rộ trong lòng bàn tay cậu, nhẹ nhàng le lói.
Sáu bông tuyết vàng sáu cánh tạo thành từ ánh sáng, giãn ra và co lại, mờ đi và sáng lên nhảy múa ở đó, và Harry khẽ mỉm cười.
Sự tập trung mãnh liệt của cậu vào con số sáu đã giữ chúng ở đây và đẩy mọi suy nghĩ khác ra khỏi tâm trí.
Harry xoay hai tay, và ánh sáng xoay vần theo chúng, những bông tuyết lần lượt quay theo.
Sáu, Harry nghĩ, rồi sau đó, Bốn.
Ánh sáng đó thay đổi ngay lập tức, trở nên cứng rắn và nặng nề hơn, khi Harry cố định suy nghĩ của mình vào 4 cạnh của hình vuông.
Nhưng Harry giữ sự trơn trượt của số 6 dưới sự vững chắc của số 4, và những tấm pha lê bốn mặt vẫn giữ được sự nhẹ nhàng và ánh sáng vàng của chúng, lơ lửng trên lòng bàn tay cậu một cách êm đềm.
Hai trong số đó mờ dần, vì số 4 dễ kiểm soát hơn khi Harry đang chăm chú nghĩ đến nó.
Đây là điều mà cậu có thể làm.
Cậu không phải là một thiên tài trong bất cứ lĩnh vực gì.
Cậu đã mất rất nhiều thời gian để học được một thần chú mạnh như Bùa chú Hộ mệnh (Patronus Charm).
Cậu đã đạt điểm xuất sắc trong môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí chỉ vì cậu thích động vật hơn là vì cậu có năng khiếu.
Cậu đã mất hàng tháng trời để tìm ra Định lý Heller và cách môn Số học có thể giúp mình.
Nhưng nó không còn quan trọng.
Khi phép thuật xoay chuyển xung quanh cậu, được sử dụng và được gọi đến bởi điều cậu đang làm, tâm trí Harry dần dần chìm vào sự yên bình.
Ai đó phát ra một tiếng nghẹn đằng sau lưng cậu.
*.