Hp Ngã Ba Đường

Khi Hermione về đến tầng bảy thì xung quanh bức chân dung Bà Béo đã bâu kín người. Tiếng xì xào cứ vang mãi, nghe là biết người xung quanh đang lo lắng đến chừng nào. Xen giữa đám Gryffindor còn có mấy đứa nhà Ravenclaw và Hufflepuff, tuyệt nhiên không có một mống nào của Slytherin cả.

Nhìn qua một cái thôi là Hermione đã thấy hai người bạn của mình. Cô nàng chen qua đám đông rồi bắt lấy bàn tay của Harry.

Chắc cậu chàng sợ lắm, vì cậu chàng giật nảy người thấy rõ khi bị đụng phải, hoảng hốt quay đầu về phía sau, nhưng khi nhận ra là cô nàng Biết tuốt thì bình tĩnh liền, kéo Hermione vô gần.

" Cậu đây rồi Hermione, cậu đã ở đâu vậy? " Harry hỏi.

" Tớ qua thư viện. " Hermione vén phần tóc mái đã hơi ướt mồ hôi. " Chuyện gì xảy ra rồi? "

" Cậu nhìn đi. "

Harry lôi kéo Hermione tiến về phía trước. Bức tranh đáng lẽ là cửa ra vào Phòng sinh hoạt chung của Gryffidor, nơi bà Béo vẫn hay ngồi với điệu bộ duyên dáng và hơi kiêu ngạo, cười mỉm với bất cứ học sinh nào đi qua, giờ đã nát tươm bởi những đường rạch sâu hoắm và thô bạo chỉ có thể được tạo ra bởi động vật, vụn tranh rơi đầy đất.

" Peeves nói là Sirius đã xé tranh, còn Bà Béo thì trốn đi rồi. " Harry nói với giọng nặng nề.

" Chúa ơi. " Hermione siết chặt bàn tay Harry, vành mắt cô đỏ hoe.

" May là cậu không sao, cũng không đụng phải Sirius, tớ và Ron đã rất lo cho cậu đó. " Nói rồi Harry thụi khuỷu tay vô thằng bạn đứng một bên không nói tiếng nào từ nãy giờ. " Phải không Ron? "

Ron bĩu môi, lảng mắt qua hướng khác một cách bướng bỉnh, nhưng chốc chốc lại liếc Hermione, mãi sau mới gom góp can đảm nói ờ một cách lí nhí khi vẫn đang ngắm cái sàn nhà.

Hermione đưa tay quệt nước mắt, bờ vai căng lên vì hồi hộp của cô nàng đã trùng xuống, nụ cười quen thuộc lại hiện ra ở nơi khóe môi, cô hỏi.

" Thầy Dumbledore đã đến chưa? "

" Thầy đến rồi, cùng với cô McGonnagall và thầy Lupin. Thầy có nói hôm nay chúng ta phải ngủ lại Đại sảnh, vì sự an toàn của chúng ta, thầy ấy nói vậy. " Harry đáp.

" Trời ơi, thật là bi kịch! "

" Ờ bi kịch ghê. " Trên hành lang mờ mờ tối, tiếng cười khẩy của Lãnh đạo năm ba dội vào tường đến là rõ ràng. Đôi mắt xám của hắn bị ánh nến bên tường nhuộm thành màu cam thật ấm, yên lặng dõi theo đứa nhóc năm nhất chỉ cao đến vai hắn, đang tự mình diễn tả lại bức tranh Tiếng thét nổi tiếng, lóc ca lóc cóc đi bên cạnh, cứ như nhóc ấy thật sự không biết Sirius Black là ai.

Lime nhìn lên Draco từ dưới hàng mi, hùng hồn cao giọng.

" Rất là nghiêm trọng đó, một tên tội phạm đang lảng vảng ở Hogwarts, sự an toàn của em đang bị đe dọa. " Nói rồi cậu bé vỗ vào cánh tay buông thõng bên cạnh của Lãnh đạo năm ba. " Thế nên em cần người bảo vệ anh hiểu không, ví dụ như con chó của em, không biết nó giờ đang ở chỗ nào nhỉ?

Draco đập rớt móng vuốt của Lime, mất kiên nhẫn đảo mắt.

" Cậu có thể chờ người tìm thấy xác nó, sau khi đã bị Giám ngục hôn một cái. "

" Đừng thế mà. "

Bốn người đã đứng trước cửa hầm, Draco bỏ ngoài tai lời mè nheo của Lime và cái ống áo bị kéo giật điên cuồng, nói khẩu lệnh mở cửa hầm Slytherin rồi cúi người bước vào trong trước khi bản thân không thể chịu nổi thêm được nữa và lấy đũa phép nổ tung người Lime.

Dưới ành đèn trần mờ tối và bóng nước khúc xạ ngoài cửa sổ, học sinh đứng chật kín phòng Sinh hoạt chung, cứ như trở về đêm ngày Lễ tranh quyền diễn ra khi Lime mới được phân vô Viện. Bên mé phải, dưới bức tranh cổ đã có dấu hiệu năm tháng, học sinh năm nhất chỉnh tề xếp thành hàng. Astoria đứng đầu nhóm, ngay khi nhìn thấy màu sắc bợt bạt nhưng lộng lẫy quen thuộc bước vào, cô bé rảo bước chân đến.

Nhanh chóng, nhưng không thất lễ, Astoria dừng lại trước mặt của Draco, uốn gối đầy duyên dáng, gò má cô bé tròn đầy và ngọt ngào như thứ quả mọng chín rục khi cô bé cười.

" Anh Malfoy. "

Draco hờ hững nhìn xuống, kênh kiệu ngưỡng cằm, gật đầu thật nhẹ cứ như chuyển động mạnh hơn tí nữa thôi là đầu hắn sẽ rớt khỏi cổ vậy. Hắn đi thẳng qua bọn họ đến chỗ năm ba đang chờ hắn ở đằng xa.

Lime đưa tay xoa nhẹ gáy, mái tóc hung theo động tác của cậu mà lộn xộn cả lên, nhưng cậu không để tâm, nhìn Astoria tò mò. " Cậu quen anh Draco hả? "

" Chào hỏi thôi mà. " Astoria nhẹ nhàng nghiêng đầu, ra dấu. " Cậu nên thực hiện trách nhiệm của Lãnh đạo năm nhất rồi đấy. "

" Đây đây. "

Lime bước đến phía bạn học của mình. Các học sinh cúi đầu chào cậu, và cậu cũng cúi đầu chào họ để đáp lễ. Cậu bắt đầu kiểm kê lại số lượng thành viên năm nhất, sau khi xác định không ai vắng mặt thì cho người-một nam sinh tên Ducas Shafiq báo lại với huynh trưởng năm Bảy.


Bọn họ không phải đợi quá lâu trước khi giáo sư Snape giá lâm với bão tố. Áo trùng của thầy uốn cong trên không trung như những ngọn sóng thần cao quá hải đăng, vừa tầm cuốn lấy tầng mây. Gương mặt thầy tối tăm, cứ như thầy chuẩn bị đồ sát tất cả mọi người trong căn phòng này rồi kết liễu bản thân vậy.

Giọng thầy nhẵn nhụi, nhưng cáu bẳn. " Sirius Black đã vào Hogwarts, Merlin biết hắn chui lỗ chó nào vào. Ta phải thông báo rằng, đêm nay mấy trò sẽ ngủ lại ở Đại sảnh.

" Không được! " Tiếng Pansy đầy thảng thốt vang lên từ ghế sô pha. Cô gái tóc đen túm chặt một bên áo của Draco ( Lãnh đạo năm ba tức tối miệt mài cứu lấy áo trùng của mình), tức giận dằn mạnh gọt chân xuống sàn. " Ngủ ở Đại sảnh, dưới đất?! cùng nhau?! Đây là cái nhà trẻ hả? "

Giáo sư Snape chẳng hề để ý. " Tên Black kia đã đột nhập vào Hogwarts, cũng chẳng ai biết hắn ta ở nơi nào. Trước khi xác định được từng ngõ ngách trong Hogwarts đều an toàn, giới nghiêm sẽ không được gỡ bỏ. Giờ thì im lặng, các trò có 20 phút để chuẩn bị rồi xuống tập hợp lại đây. Huynh trưởng kiểm kê lại nhân số rồi đi đến Đại sảnh. Hiện tại, giải tán. "

Vừa dứt lời thầy nhanh chóng quay người, hùng hổ rời đi, rồi bắt gặp ngay Blaise Zabini-vừa hộ tống Luna Lovegood về tháp Ravenclaw quay trở lại.

Chàng trai da màu chocolate đào hoa tủm tỉm nhìn Viện trưởng nhà mình. " Buổi tối tốt lành, giáo sư. "

Đáp lại chàng ta, bậc thầy Độc dược chẳng nể nang gì giơ tay ấn đầu cậu ta xuống. " Cậu Zabini, sao cậu không đi chơi thêm 30 phút nữa nhỉ. " rồi lao ra ngoài.

Tiếng cười bắt đầu vang lên. Blaise Zabini xoa xoa trán, hướng mắt lên án nhìn về thiếu gia Malfoy ngồi gần lò sưởi đang hả hê ngả người vào lớp đêm sô pha mềm đến lún xuống, trách móc. " Ngừng cười đi Rồng nhỏ, tại cậu hết. "

Draco giận dỗi lật người, cay nghiệt cao giọng. "Im đi Blaise, trước khi tôi ném cậu vào lò sưởi. Còn mấy người, ở đây làm gì. Còn 15 phút nữa để dùng thần chú Tỏa sáng đó, trân trọng đi. "

Lime nhanh chóng trở lại phòng ngủ. Hiển nhiên, con chó cưng của cậu đã bay biến cùng với con tu hú ăn nhờ ở đậu Black nào đó. Điều duy nhất Lime làm được là thầm cầu nguyện nó không gây chuyện, à không, nó đã gây chuyện rồi, ví dụ như bắt tay với tội phạm xé nát lối vô phòng Gryffindor ( mà ai lại lấy một bức tranh làm cửa ra vào nhỉ),reo rắc lo sợ và kinh hoàng rồi khiến chủ nhân của nó phải rời xa cái giường ấm cúng để ngủ ở nền đất lạnh băng trong Đại sảnh.

Cũng may nó mới chỉ gây họa cho Nhà sư tử thôi. Về mặt nào đó thì hợp rơ với vị quý tộc lúc nào cũng bợt bạt kia phết thây.

Thu dọn một ít đồ đạc, Lime dùng quỹ thời gian ít ỏi còn lại để tắm rửa rồi cuống quýt tập hợp cho kịp giờ, cậu không muốn đối mặt với ánh mắt phun lửa của Viện trưởng và người đã đề cử cậu vì dẫn dắt năm nhất đến muộn vì bận ngâm mình trong bồn tắm hay bất kì lí do nào đại loại vậy.

Khi Lime xuống đến nơi thì tầng một đã đứng kín người. Draco ngồi ở vị trí quen thuộc, mặc áo trùng đen quy củ ( quý tộc sẽ không mặc đồ ngủ trước mặt người khác đâu, có mà mơ). Màu sắc này lại càng tôn lên mái tóc sáng màu cùng làn da nhẵn nhụi, bớt một phần kênh kiệu kiêu căng, thổi được thêm chút hơi người. Thấy Lime hớt hải rời cầu thang, vị thiếu gia này khinh bỉ tặc lưỡi một tiếng, gập quyển sách Độc dược dày như tảng gạch trên đùi lại, tùy tiện thảy nó xuống chân ghế rồi đứng dậy. Nhìn động tác của hắn, những năm ba khác bắt đầu di chuyển về hướng cửa ra.

Bọn họ cùng nhau bước đến Đại sảnh, trông xa như một làn sóng.

Đại sảnh đường hỗn loạn kinh khủng. Mấy cái bàn dài và ghế ngồi đã bị dẹp hết, hàng đống túi ngủ màu tím đã thay thế bọn nó, chình ình trên mặt sàn. Học sinh lúng ta lúng túng đi theo chỉ định đến chỗ ngủ của nhà mình. Chẳng ai muốn một Sytherin nằm ngủ giữa đám Gryffindor, hoặc ngược lại.

Lime nhìn thấy bộ ba tam giác vàng hùng hục tha lôi mấy cái túi ngủ vô góc kẹt, rồi cũng nhìn thấy mái tóc dài lộn xộn sáng màu của Luna-nằm thẳng băng một chỗ ngay giữa đám Ravenclaw vẫn đang di chuyển.

Lime chuyển tầm mắt lên thiếu gia Malfoy, đứng cách cậu có mấy cánh tay, dựa mình vào tường với bộ dáng lười biếng và không mãn ý.

Cậu đến gần.

" Chó của em. "

Draco mệt mỏi nhấc mí mắt, hắn suy nghĩ một hồi, phân vân giữa việc để mặc cậu, nhưng lại không chắc lắm về tính bướng bỉnh đáng chết của cậu, nên lại dữ dằn đáp.

" Nghĩ cũng đừng nghĩ nhóc con. Để con chó của cậu chết dí ở chỗ nào gần tháp Sư tử đi. "

Lime không phật ý, cậu mím môi, có vẻ muốn cười nhưng nén lại. " Em không thấy anh Blaise, cả Crabbe và Goyle, nên là cảm ơn anh nha. Lần sau anh có thể đối xử tử tế hơn với em mà. "

Draco đứng thẳng dậy. Hắn cào rối mái tóc bạch kim, ánh sáng phủ từ trên xuống khiến ngũ quan của hắn càng thêm góc cạnh. Hắn khinh miệt đảo mắt.

" Tôi đối xử tốt với một con sên nhớt chỉ biết gây chuyện làm gì? "

" Merlin chứng giám, em rất ngoan mà anh Draco. "

" Giữ lấy lời nói dối đó cho chính mình đi. " Hắn ghê tởm nhăn mi. " Cấm có cãi. Tôi không thể tiếp nhận thêm sự ngu xuẩn nào trong đêm nay nữa đâu. "

" Anh thật khó chiều. " Lime chun mũi, theo mông Draco đến một góc khuất, lanh lẹ chui tọt vào một cái túi ngủ. Đáp lại cậu nhóc là mũi giày da cứng nhăng nhắc của Lãnh đạo năm ba tiếp xúc thân mật với phần hông của cậu và tiếng hừ lạnh tràn ngập cảm giác ưu việt. Lime căm tức đè lại tiếng thét sắp vọt khỏi cổ họng, uốn éo giãy dụa muốn phản kháng rồi lại bị đập cho chỉ có thể nén giận nằm im.

Sau khi học sinh đã ổn định, thầy hiệu trưởng-đang họp bàn với các giáo sư về việc đi kiểm tra trường học, nói với đám học trò loắt choắt: " Ngủ ngon các trò. " rồi vung đũa phép lấy đi tất cả đèn đóm trong Đại sảnh, để lại một bầu trời đêm cao rộng đầy sao trước khi biến mất sau cánh cửa chính.

Sau khi thầy đi thì tiếng xì xào của mấy cô cậu học trò lại vang lên. Tiếng thủ lĩnh nam sinh Percy Weasley gào lên yêu cầu trật tự, còn Lime thì đã bắt đầu lim dim rồi.

Cậu ngáp một cái rõ to. Cậu nghe hương của những cây lá kim ngậm mùi nắng gió từ bên cạnh, tưởng như xa lạ nhưng lại hằng quen thuộc, dịu dàng ru bên tai cậu.


Trong cơn mơ màng, hình như cậu nghe thấy tiếng cửa lớn Đại sảnh mở ra, và cả tiếng ai đó gọi " Zabini ". Không lâu sau, hai nguồn nhiệt kéo đến và nán lại bên người cậu. Cậu cảm nhận được thứ lông xù quen thuộc cọ qua gò má, như hồi vẫn đóng lều bên sườn đồi thoáng gió.

Lime chìm vào giấc ngủ.

Mặt trời vẫn kịp đến vào sáng hôm sao. Cảm ơn Merlin vì đám học trò không còn phải đóng quân ở Đại sảnh nữa. Thầy Dumbledore và các giáo sư khác không thể tìm được bất cứ tung tích nào của tên tội phạm Sirius Black, ngay cả một cọng tóc cũng không. Bà Béo thì trốn biệt tại một bức tranh ở tầng hai và từ chối gặp bất kì ai. Thế là hiệu trưởng đành phải chọn một người khác đảm nhận việc canh giữ ra vào Nhà Gryffindor, tuy theo lời của Draco thì tốt nhất là lên thay phứt nó đi, sao lại chọn một bức tranh làm cửa vào cơ chứ.

Mọi việc có vẻ vẫn chưa đâu vào với đâu. Sự lo sợ an toàn bị đe dọa và những phỏng đoán về Sirius Black vẫn kéo dài đến mấy ngày tiếp, bọn Gryffindor còn phải đương đầu với Cadogan-người canh cửa mới và tính cách thay đổi xoành xoạch của lão vì lão đổi mật khẩu tận mấy lần 1 ngày.

Trong tình trạng nước sôi lửa bỏng này, Halloween đến và chuyến đi thăm làng Hogsmeade dành cho năm ba trở nên diễn ra.

Trời đã đang đà vào đông, thời gian trôi nhanh một cách đáng ngạc nhiên, trong lúc Lime hãy còn chìm trong tiết trời mùa thu thì mới muộn màng nhận ra những bộ áo trùng vải mỏng nhẹ nhàng đã bắt đầu được thay thế bằng các loại áo choàng dày và nặng hơn.

Hôm xuất phát Lime còn đang bận hoàn thành bài luận môn Độc dược do giáo sư Snape giao ( thầy ấy trở nên cực kỳ hung hăng trong 1 tuần gần đây, đến nỗi mấy đứa Sư tử chỉ cần nhìn thấy bóng thầy là theo phản xạ chạy mất hút liền). Một bài luận dài một cuộn da dê ( nhân từ với năm nhất lắm rồi) về cây mũ thầy tu, còn năm ba thì phải làm nguyên ba cuộn về thuốc Bả sói.

Hôm nay là ngày nộp và coi Lime xem, mới viết được hai phần ba bài.

Khi Draco xuống dưới tầng và chuẩn bị xuất phát, thứ đầu tiên hắn bắt gặp là thằng nhóc phiền phức kia đang bò ra bàn và chuẩn bị hòa làm một với tấm da dê.

Draco tiến đến bên cạnh Lime, giả tạo hắng giọng một cái.

Nghe âm thanh, Lime ngẩng phắt đầu lên, gương mặt nhăn nhúm vì bài tập của cậu lập tức hóa thành một nụ cười ngu ngốc. " Anh Draco. "

Draco hắn hừ một tiếng coi như đáp lại. Nay hắn mặc áo bành tô đen, trông xa càng thêm cao ráo nho nhã. Mái tóc bạch kim mềm mại tỏa sáng dán vào hai bên vành tai. Cái nét kiêu ngạo nhạo báng của hắn bớt đi ở nơi đuôi mắt chẳng còn sắc bén, đường hàm thả lỏng, tôn lên vành môi hoàn mỹ. Nói chung là, rất có tinh thần, cực kỳ chói mắt, cái loại hào quang tỏa bốn phía ấy.

Lime đứng dậy, lắc lư quay vòng quanh hắn, vành mắt cong lên. " Anh chuẩn bị đi hở? Để em tiễn anh ra cổng nha. "

" Không cần. " Draco ngưỡng cằm, hắn xoi mói đáng giá nhóc con năm nhất qua khóe mắt, thế rồi hắn hơi cúi đầu, thiếu tự nhiên nói. " Đừng có chạy lung tung. Nếu cậu biết điều tôi sẽ mang đồ về cho. "

" Sao nói như em không làm thì anh sẽ không mang đồ về cho em ấy? " Lime nhướn một bên lông mày với vẻ trêu tức, cậu hiểu quá rõ cái tính tình bại hoại của cái người này rồi, nhưng vẫn dạ dạ vâng vâng. " Được rồi, em sẽ ở trong Phòng Sinh hoạt chung, cam đoan luôn, cực kỳ tuân thủ quy tắc. "

Hiển nhiên Draco cũng không tin mấy lời thằng quỷ nhỏ này nói vì hắn tặc lưỡi một cái rõ to, nhưng sự chiều theo của Lime lại khiến hắn cảm thấy vui lòng. Tuy nhiên tâm trạng tốt này đã bay biến khi nhìn thấy hai con chó đen nào đó đang ôm nhau ngủ với một con mèo lạ hoắc có bản mặt như cái bàn ủi ở trên cái nệm đặt nơi chân ghế sô pha.

" Cái quỷ gì đây? " Hắn nhướn mi, giọng lạnh tanh.

" Một con mèo. " Lime trả lời hết sức đương nhiên, như thể việc hai con chó ngủ chung với một con mèo là chuyện hết sức bình thường ( từ từ, sao nghe sai quá vậy).

" Tôi đương nhiên biết nó là con mèo. " Draco trợn trắng mắt, thấp giọng rít. " Nó ở đâu ra? Tôi chưa từng thấy thứ sinh vật đần độn đến thế này ở Slytherin. "

" Đương nhiên là anh chưa thấy rồi. Đây là thú cưng của Granger mà. Em thấy chị ấy ôm nó dạo mấy lần vào bữa sáng, hầu hết là cuối tuần. "

"... Sao đồ của Máu bùn bên Gryffindor lại ở đây. " Draco khô cằn hỏi.

" Anh thiếu lịch sự thế. " Lime kinh ngạc nhíu mày, trở tay vỗ cái độp lên eo của Lãnh đạo năm ba, nhưng giãn ra rất nhanh, kinh ngạc bắt đầu tự hỏi. " Bọn nó quen nhau từ bao giờ thế nhỉ? Mà sao nó lại vào đây được? "

Đương nhiên do lũ thú cưng phản bội của cậu dẫn vào rồi.

Draco lười tiếp lời với Lime, hắn phủi phủi đám bụi không tồn tại trên vai, cằn nhằn. " Tốt nhất là giữ mấy con chó của cậu chặt vào, bọn Giám ngục đang bay đầy ngoài kia đợi hôn lưỡi với nó đấy. " Nói xong hắn sải dài bước chân, áo măng tô của hắn đánh thẳng vào mặt Lime theo động tác hắn quay người, đi mất hút.

Lime xoa xoa chóp mũi, cậu bĩu môi oán giận sao hoàng tử Slytherin luôn trong tình trạng tức giận với mình, dù rằng một phút trước đôi mắt xám lúc nào cũng nhìn xuống người khác hiếm có mà ôn hòa hơn mấy phần.

Cậu ngồi xuống cạnh đám động vật, chần chờ nhìn hai con chó đen, cuối cùng không phân biệt được con nào với con nào nên vươn tay nắm tai cả hai, tức giận làu bàu. " Tại mấy đứa mi hết, chỉ biết gây chuyện thôi. "

Đáp lại cậu là cái đạp chân thẳng vào tay và tiếng gầm gừ khó chịu của hai đứa nó do bị làm phiền lúc ngủ.

Hay lắm, cắt bữa tối.


Tầm chiều, sau khi kịp giờ hoàn thành bài luận về cây mũ Bả Sói, Lime không may lại là người mang bài tập của cả năm nhất đến cho giáo sư Độc dược. Dù không tình nguyện đến mấy, vì Lime không muốn đối mặt một với một với thầy, nhất là sau vụ cậu và Bumble nói dối thầy trắng trợn, thì cậu vẫn phải đi nhẽ do cậu là Lãnh đạo năm nhất.

Trước khi ra khỏi cửa Lime đã bốc cái bánh mèo lên từ giữa hai con chó. Con mèo có cái tên kì lạ Crookshanks đó hiển nhiên không vừa lòng chút nào, nó kêu ré lên như một con Mandrake, uốn éo thoát khỏi bàn tay của Lime khi cậu xốc nách nó bê ra ngoài. Nó tiếp đất bằng bốn chân trên đất, meo meo lên án cậu.

" Mày ở đây cả buổi sáng rồi! Về với chủ nhân của mày đi. Nghiêm cấm động vật không phải của Slytherin bước vào! "

Crookshanks hất mông vào mặt cậu, dựng đuôi cao quý bước đi, trông rất có bóng dáng quyền lực của cô nàng Biết tuốt khi đánh Weasley hoặc Potter trong tiết Độc dược ( Lime đã dự tiết Độc dược của năm ba mấy lần rồi).

Phòng cúa Viện trưởng Slytherin cũng nằm phía dưới Hồ Đen, chỉ cách Phòng Sinh hoạt chung có 2 cái hành lang dài.

Lime chạy vội trên sàn đá, rồi dừng trước một cánh cửa bằng gỗ óc chó dày và nặng. Cậu giơ tay, gõ lên trên cánh cửa vài lần. Trước ánh mắt kinh ngạc của Lime, con rắn bằng bạc trang trí trên viền cửa đột nhiên cử động, nó giương cao đầu, đôi mắt được khảm bảo thạch của nó nhìn thẳng vào kẻ đến, thè lưỡi xem xét, rồi nó thu đầu và trở lại chỗ cũ cùng với một tiếng cạch nhỏ, cánh cửa tự động hé ra một khe hở, mang nghĩa mời vào.

Lime hứng thú ngó nghiêng, cậu nhìn thấy một vài kí tự Runes quen thuộc được khắc trên thân con rắn và một đống chữ viết hoa lệ mà cậu không biết.

Lime thăm dò ló đầu vào, khe khẽ bảo. " Buổi chiều tốt lành, giáo sư. "

Giáo sư Snape nâng mắt, thầy ngồi sau bàn với gương mặt u ám. " Cậu Lime, nếu cậu tiếp tục bám dính trước phòng tôi như một con sên nhớt để ngắm hoa văn trên cửa thì sẽ không còn là buổi chiều nữa đâu. "

Lime ngại ngùng cười. Cậu bước đến trước bàn làm việc của giáo sư, đặt chồng da dê mình bê trên tay xuống bên phải của thầy. " Con mang luận văn năm nhất đến đây ạ. "

Giáo sư Snape chẳng thèm đáp. Thầy nhăn mày, hai mắt tóe lửa, tức giận viết một chữ F đỏ chót to tướng lên trên bài luận Độc dược của một Hufflepuff nào đó rồi hậm hực rút tấm da dê kia ra, quăng nó vô bên tập đã chấm xong, đầu cũng chẳng ngẩng lên, nói.

" Qua bên kia ngó xem cái vạc cho tôi. "

Lime ngơ ngác nhìn quanh và thấy một cái vạc độc dược đang bốc khói nghi ngút ở trước kệ đựng nguyên liệu. Cậu tò tò đến gần và ngó vào.

" Màu gì? " Âm thanh nhẵn nhụi của giáo sư vọng lại.

Lime híp mắt, cẩn thận quan sát qua làn khói trắng. " Màu tím nhạt, thưa giáo sư. "

Giáo sư Snape dừng động tác lại và buông bút xuống, đôi mắt đen thăm thẳm của thầy hơi lóe lên. Thầy đứng thẳng dậy, như một bóng ma cao gầy hút đi toàn bộ ánh sáng chung quanh.

Giáo sư Độc dược bước đi không một tiếng động, tiến gần cái tủ chứa đầy những bình thủy tinh. Thầy lướt tay qua từng chiếc lọ một rồi lấy ra một cái bình chứa đầy lá và thân cây đã bị dập nát. Cầm nó trong tay, thầy lao đến bên cái vạc, đổ nguyên liệu vừa lấy vào trong, cầm muôi và bắt đầu khuấy.

7 vòng thuận chiều kim đồng hồ, 13 vòng ngược chiều kim đồng hồ.

Lime đứng sau lưng thầy, xuyên qua cánh tay gầy guộc của thầy yên lặng đếm nhẩm. Trong đôi mắt đen bóng của cậu, thứ thuốc đang được nấu kia chuyển dần dần từ màu tím sang màu xanh lơ nhàn nhạt cùng với cái mùi trộn lẫn giữa đường hóa học và bãi nôn cực kỳ ghê tởm xộc lên, ít nhất Lime đã lùi lại hẳn một quãng dài để không phải hít trọn làn khói có vị đáng nôn ọe ấy.

Cậu nhìn giáo sư Snape, vẫn đứng yên trước vạc không hề lay chuyển với sự tôn trọng vô hạn.

Giáo sư Snape hiển nhiên cũng biết Lime vừa làm gì, thầy khinh miệt đảo mắt, ghét bỏ gằn. " Đừng có đứng ngu ở đấy. Mang mấy bình thủy tinh đằng sau lại đây. "

" A, vâng thưa giáo sư. " Lime hốt hoảng đáp lời. Cậu quay người và tìm kiếm trên cái bàn gỗ nhỏ bên góc trái, chọn ra một vài cái trông có vẻ bình thường giữa một đống la liệt những chiếc để đo lường chỉ thích hợp khi làm thí nghiệm hoặc đong đếm, rồi đưa lên cho Viện trưởng của mình bằng hai tay, kèm theo một nụ cười lấy lòng.

Giáo sư Snape hiển nhiên không cảm kích gì, vì thầy thậm chí còn không nhìn, chỉ vươn tay thô lỗ lấy đồ đi rồi trút toàn bộ thứ chất lỏng mà Lime dám cá là có vị không ngon lành gì kia vào. Sau khi chắt đến giọt cuối cùng, thầy vừa lòng thở ra một hơi. Thầy cầm lên một vài lọ thuốc rồi dùng mắt ra hiệu cho Lime ôm số còn lại.

Lime nhận mệnh tiến gần, cẩn thận gom những lọ độc dược vẫn đương ấm nóng lại rồi úm nó trong vòng tay không quá cường tráng, cố gắng để gương mặt mình không tỏ thái độ ghét bỏ rõ ràng, theo sau mông giáo sư Snape rời khỏi Tầng hầm.

Giáo sư Snape phăng phăng đi phía trước, từng bước từng bước đều như đang giẫm trên chiến trường, nhanh và uy lực. Áo bào của thầy theo gót chân thầy nhấp nhô lên xuống mà cuộn sóng, trông như con thác đang thét gào. Thương thay cho Lime, một bên phải để ý thứ thuốc mà cậu không ưa nổi, một bên lại phải guồng chân đuổi theo người lớn cao đùng không hề để ý đến đứa nhỏ năm nhất là cậu trước mặt.

Thầy ấy đang trả thù mình. Cá 10 galleons luôn.

Lime âm thầm rơi lệ.

Bọn họ đi một đoạn khá xa. Đánh mắt nhìn những bức tranh phong cảnh thi thoảng lại động đậy, hàng chao đèn chỉnh tề trên tường và bộ giáp sắt cái thì thiếu giáo cái thì thiếu đầu quanh mỗi góc ngoặt, Lime không khó để đoán được đích đến.

Cậu không hề kinh ngạc khi đứng trước phòng học Phòng chống Nghệ thuật hắc ám quen thuộc.

Giáo sư Snape tượng trưng đập hai cái lên cửa rồi chẳng hề đợi hồi âm mà mà thẳng tay đẩy cái ruỳnh rồi đường đường chính chính đi thẳng vào.

Lime đứng phía sau còn kinh ngạc đến suýt rớt mấy lọ thuốc khỏi tay thì khỏi phải nói người bên trong giật mình đến mức độ nào.

Lime đã nhạy cảm bắt được tiếng rít cao vổng quen thuộc ré lên từ bên trong. Cậu nhón chân và ló đầu nhìn. Ừ, biết ngay mà, Chúa cứu thế Potter, đi đâu cũng gặp, chuyện gì cũng liên can anh ta, có phải không?

Giáo sư Remues Lupin - ngồi bên cái bàn làm việc, trông cực kỳ không khỏe, đối diện với Potter - vừa làm rớt nước trà ra sàn gỗ cùng nhìn về phía giáo sư Snape và Lime. Potter trông như chuẩn bị đứng dậy rồi quăng qua đây một cái Avada, nhắm vào giáo sư Snape, hiển nhiên.

Lime trợn mắt, vì tay của cậu đã bắt đầu mỏi nhừ và cậu không muốn mớ thuốc vừa nấu này có kết cục là an ổn dưới sàn, nên là tự thân vận động thôi. Lime nhón chân ngưỡng cằm, mở miệng hô rõ là to. " Chào buổi chiều, giáo sư Lupin. "


Giáo sư Lupin đứng dậy, cười mỉm, dù rằng thầy đang hục hặc kho. " Buổi chiều tốt lành thầy Snape, và trò nữa, trò Lime. "

Giáo sư Snape đánh mắt nhìn xuống Lime, trông thầy có vẻ vừa lòng. Thầy hất đầu ra hiệu và Lime ngoan ngoãn mang đống đồ lỉnh kỉnh trong lòng đến xếp đều lên cái bàn làm việc mà giáo sư Lupin vừa ngồi.

Giáo sư Snape đưa cho thầy Lupin bình thuốc đương bốc khói nghi ngút, nói với giọng lạnh te. " Anh nên uống ngay. " Rồi thầy nhìn về những bình thuốc Lime đã xếp ngay ngắn. " Chỗ này đủ cho mấy ngày. Mỗi ngày uống một lần, tôi nghĩ anh đã nhớ rõ. "

Giáo sư Lupin bật cười, những nếp nhăn trên mặt thầy hằn rõ, trông vừa phóng khoáng lại vừa khắc khổ. " Cảm ơn anh, thầy Snape. Tôi uống ngay đây. "

Nói rồi thầy nhận lấy cái bình thuốc từ tay Bậc thầy Độc dược và uống nó chẳng chút chần chừ nào.

Harry giật nảy mình, làm cho cái ghế anh ta đang ngồi trượt trên sàn một đoạn nhỏ, tạo ra âm thanh khá là chói tai. Hai tay anh bấu chặt vào thành ghế, ngỡ như một giây sau anh sẽ lao lên rồi hất bay cái bình chất lỏng giáo sư Lupin đang uống đi.

Sau khi chiếc lọ đã rỗng, thầy Lupin đặt nó trên bàn và khịt mũi một cái rõ to, thầy cố cười dù rằng nụ cười của thầy trông rất nhăn nhó ( ai cũng sẽ thế thôi, sau khi uống cái thứ có mùi tởm như vậy - Lime nghĩ), nhưng khí sắc thầy lại có màu sự sống hơn bộ dạng mệt mỏi như lúc nào cũng có thể ngất xỉu vừa rồi.

Thầy nói đầy cảm kích. " Cảm ơn thầy, thầy Snape. Thầy thật là tử tế. "

Đối với lời khen này, giáo sư Snape âm thầm lùi lại một đoạn rõ là to, thậm chí còn lười qua loa lấy lệ. Thầy hơi nghiêng người, rời sự chú ý của mình vào Lime - đang ngoan ngoãn làm vật trang trí cúi đầu nghiên cứu hoa văn trên sàn nhà, không biểu cảm ra lệnh.

" Ta có chuyện muốn nói với giáo sư Lupin về môn Phòng chống Nghệ thuật hắc ám. Tự lăn về. " Thầy ngừng lại một khoảng, cứng ngắc thêm. " Cả trò, Potter. "

Điều này cứ như chạm phải một công tắc nào đó trong đầu Cậu bé vàng. Anh ta như bị Pixie cắn mông mà nhảy dựng lên, hai mắt anh ta tóe lửa, nhưng rồi lại không làm thêm bất cứ hành động nào, mặt mày chù ụ cứ như thể bị nợ một tỉ Galleons mà gườm gườm lườm giáo sư Độc dược.

Lime há hốc mồm và đánh giá anh ta như thể thứ sinh vật không não. Không thấy giáo sư Snape chuẩn bị rút đũa phép xé anh ta thành từng miếng như lột hành hay sao mà nhìn thầy ấy như vậy. Để tránh đổ máu, và bất cứ loại đạn lạc nào có thể sẽ vô tình bắn sang đây, Lime nhanh chóng bước lên, nhỏ giọng báo.

" Vậy con đi đây ạ, tạm biệt giáo sư. "

Trước cái gật đầu đầy trìu mến của giáo sư Lupin và đôi mắt cá chết trống rỗng của Viện trưởng nhà mình, cậu tông cửa phi ra ngoài.

Đứng trên hành lang, Lime sợ hãi ôm lấy trái tim đang nhảy tưng tưng trong lồng ngực. Được rồi, đến lúc quay lại Nhà, nhâm nhi một tách trà oải hương rồi tiếp tục nghiên cứu về Phép thuật thôi nào.

" Này. "

Có lẽ cậu có thể thử tắm cho con Shuck, và cả Black. Hai đứa nó hôi rình luôn. Cậu không muốn bọn nó trèo lên giường nằm ngủ với cái mùi cơ thể đáng nguyền rủa đó. Cậu thậm chí đã gặp ác mộng hai đêm liền.

" Này! "

Có thể cậu sẽ viết thư rồi gửi cho Bumble, thông báo rằng cậu đang có hướng nghiên cứu mới.

" Này thằng nhóc kia! Cậu đang lơ tôi đó hả!? "

" Ờ, đúng là tôi cố tình lơ anh đó. " Lime quay lại, gằn giọng đầy chán chường. Merlin chứng giám, phải biết ý một chút chứ, người ta đã lảng đi tận hai lần rồi mà vẫn bám theo. Cậu hít một hơi để tự cho bản thân bình tĩnh lại trước khi không nhịn được và đẩy Cậu bé vàng té lộn cổ xuống lầu. " Anh muốn cái gì đây, Potter? "

" Lão dơi già kia đã cho thầy Lupin uống cái gì vậy? Có phải thuốc độc không? " Harry Potter nôn nóng cao giọng hỏi.

Lime kinh ngạc nhướn mày, soi mói đánh giá Potter xem anh ta có đang đùa không, nhưng hiện thực nói cho cậu biết năm ba trước mặt này thật sự đã nghĩ như vậy. Cậu đưa tay vuốt mặt, chán chường dài giọng.

" Anh bị đần hả? Anh gọi Viện trưởng nhà tôi kiểu gì đấy? Với cả giáo sư sẽ chẳng làm thế đâu. Ai lại đi hạ độc một cách lộ liễu thế. Nếu muốn ra tay thì cũng phải chọn nơi không có ai rồi làm chứ. " Lime lia tay dưới cằm làm ra động tác cắt cổ. " Đừng trừng tôi, Potter, đấy là điều ai cũng biết. Anh không thấy mặt giáo sư Lupin sau khi uống thuốc thì tốt hơn rất nhiều hở? "

Có vẻ Harry Potter cũng không thể phủ nhận sự thật ấy nên anh ta câm miệng một lúc lâu, mãi sau mới nói tiếp. " Ai mà chắc được. Dù gì lão dơi già kia cũng muốn cái chức vụ Giáo sư môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám đến điên được mà. "

" Ai cho anh cái suy nghĩ này vậy? " Lime hít vào thật sâu, cười lạnh. " Sẽ chẳng ai vì một cái vị trí dạy học mà tranh đến anh chết tôi sống đâu. Tiền lương giống nhau, đãi ngộ cũng chẳng hơn được. Giáo sư Snape chế đại một loại thuốc rồi bán ra còn được giá hơn. "

Cậu thở dài một hơi, thu lại tông giọng chế nhạo, bình tĩnh nhìn vào năm ba Gryffindor. " Nếu anh chịu để ý kĩ thì anh sẽ nhận ra lí do giáo sư Lupin phải uống thuốc thôi. "

" Để ý cái gì mới được? " Harry Potter khó hiểu cau mày.

" Anh biết đấy, như tiết đầu giáo sư Snape dạy chẳng hạn. "

" Hả? Lão ấy có dạy cái gì đặc biệt hôm ấy hả? "

" Được rồi, thế là hiểu luôn. " Lime khinh miệt trợn mắt, cậu xoay người hất áo trùng, nổi giận đùng đùng lao về phía hành lang. " Tạm biệt Potter, đừng có đi theo nữa. Không vui vì đã gặp. "

Harry Potter đứng đực ở chỗ cũ, không thể tin nổi nhìn bóng lưng nhỏ bé tràn ngập cảm giác ưu việt đằng trước kia. " Đúng là một thằng nhóc đáng ghét. Bộ tính nết Slytherin đều xấu xa như nhau hả? "

" Tôi nghe thấy đấy Potter! "

" Ờ thì tôi cố tình mà! "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận