Tác giả: Đan Thanh Thành Sam
Edit: BĐ
Không đợi Harry bắt đầu tìm cách, cậu nhận được chiếc Nimbus 2000 cô McGonnagal phái cú mèo đưa tới, Harry và Ron vội vã rời khỏi Sảnh đường về phòng mở cái gói ra coi.
Nhưng vừa đi được nửa hành lang chính, hai đứa đụng phải Crabbe và Goyle đứng chặn ngay lối lên cầu thang và thằng Malfoy đứng giữa.
Malfoy rất tiếc nuối vì Harry không bị đuổi học nhưng nó không có can đảm đối mặt trực tiếp với cậu, đành phải thở phì phì cố ý đụng phải cậu một cái.
"Ê khoan! Mày cầm gì đấy?" Malfoy nhạy bén cảm giác được cái món trong bọc kia đặc biệt lắm, nó lập tức nhận ra đây là lúc bắt trúng nhược điểm của Harry rồi, liền kêu Crabbe với Goyle chặn hai đứa Hary và Ron lại.
"Là cái chổi chứ gì! Lần này thì mày tiêu rồi Potter ơi, học sinh năm thứ nhất không được phép có chổi riêng." Malfoy lấy hết can đảm giựt cái bao trong lòng Harry về tay, sờ sờ, kinh ngạc phát hiện hoá ra là chổi thần, nó mừng thầm vì mình nắm thóp được thằng Potter cái chắc, nó muốn đi méc viện trưởng Nhà mình, không để McGonnagal lại thiên vị học sinh Nhà bà thế được.
Ron nghe lời nó nói, thù mới hận cũ thi nhau bùng lên, nó liền chen vô mắng thằng Malfoy đáng ghét, đương nhiên Malfoy cũng mắng lại, trong lúc hai đứa nó sửng cồ như muốn lao vô đánh nhau thì ông thầy giám thị Flitwick xuất hiện ngay bên cạnh.
Ông nói rin rít qua kẽ răng: "Cãi vã nhau chuyện gì đó?"
"Thưa giáo sư, có người gởi cho Harry cây chổi ạ!" Flitwick làm Malfoy giựt mình, nó vội nhanh nhảu méc chuyện mình mới phát hiện ra.
"À, à, phải rồi." – Giáo sư Flitwick tươi cười với Harry.
– "Giáo sư McGonagall có nói với tôi về trường hợp đặc biệt này, Potter à.
Thế chổi hiệu gì đấy?" Flitwick cười tủm tỉm nhìn Harry, học trò vừa ngoan vừa giỏi như cậu ông rất yêu thích.
"Thưa thầy, là Nimbus 2000."
Harry cố nín cười khi thấy Malfoy thộn mặt ra.
Cậu nói thêm: "Và thực ra là nhờ Malfoy đây mà con có được cây chổi mới này.
Con nên nhân cơ hội này cảm ơn bạn nhỉ, đúng không Ron?" Nhìn nụ cười của Harry, sau lưng Malfoy ướt rượt mồ hôi lạnh, trong tiếng tán thành của Ron, nó quay người chạy biến, thật là...!một thằng bé không lễ phép, Harry gật gật đầu với thầy Flitwick, nói hẹn gặp lại với thầy rồi cùng Ron về phòng mở cái gói ra coi.
Ừm...!Ron còn nhiệt tình với cái chổi hơn Harry nhiều.
Buổi tối cậu phải bắt đầu huấn luyện Quidditch lần đầu, gần bảy giờ, Harry rời tòa lâu đài đi ra sân bóng Quidditch, cậu đứng một lúc thì anh Wood đến.
"Chào nhé, Potter, tối nay anh chỉ cần hướng dẫn em luật chơi, rồi em bắt đầu luyện tập với cả đội luôn, mỗi tuần ba buổi.
" Oliver Wood đã đến.
Anh mang theo một cái thùng gỗ khá lớn.
Mắt Wood hấp háy, giải thích quy tắc chơi Quidditch cho Harry.
Sau đó anh ném một đống các trái banh lên trời rồi kêu Harry đi tìm trái banh chơi gôn thay cho trái Snitch, Harry không để hụt trái nào.
Wood rất hài lòng, hô to giáo sư Mcgonnagal tìm đúng người, thẳng đến trời tối nhìn không thấy banh đâu, mới chưa đã thèm thả Harry quay về.
Ôi...!Mệt ghê! Ba buổi tập Quidditch mỗi tuần, rồi hàng đống bài tập, khiến cho Harry lu bu suốt cả ngày, cậu không khỏi than thở Ngài Gryffindor cố ý không để cậu nhúng tay vô việc gì khác, bây giờ lúc nào cậu cũng muốn ngủ, nào có tinh lực đi kiếm chuyện làm.
Vào đêm lễ Halloween, cậu nhớ rõ ngay ngày này Quirrel đem cả đàn quỷ khổng lồ vô Hogwarts, cho nên vẫn luôn lưu ý hành động của ông ta, nhưng xài phép ảo ảnh thì cũng có chỗ hỏng làm cậu nhớ nhung tấm Áo khoác Tàng hình ghê gớm, ít nhất nó sẽ không làm bạn đột ngột hiện hình vì hết ma lực.
Loáng một cái mà Quirrell đã biến đâu mất tăm, Harry loay hoay một hồi cũng không tìm ra ổng, không muốn thừa nhận mình vô dụng tẹo nào, cậu nghiến răng nghiến lợi trở về nhà ăn.
Trong Đại Sảnh Đường, hàng ngàn con dơi đeo lủng lẳng trên trần và tường, trong khi hàng ngàn con khác sà xuống các dãy bàn như những đám mây đen nghịt, làm cho những ngọn nến thắp trong ruột những trái bí ngô chập chờn và tắt ngấm.
Đồ ăn đột ngột hiện ra trên những chiếc dĩa vàng, y như trong bữa tiệc khai giảng hồi đầu năm học vậy.
Harry ngồi xuống cạnh Ron, vừa ngẩng đầu liền phát hiện Hermione không có ở đây.
Vì không có lần quyết đấu với thằng Malfoy nên tụi nó không có bữa tối đi mạo hiểm lên tầng ba cùng nhau, Ron với Hermione cũng không ghét nhau cho lắm, cậu đã tính hết rồi mà cuối cùng cô bé vẫn biến mất...!vận mệnh chết tiệt!
"Hermione đâu?" Nhìn vẻ mặt tránh né của Ron, Harry chỉ muốn đập lên đầu cậu nhóc.
Đang lúc Harry muốn kéo Ron đi tìm Hermione, lão Quirrel chạy hớt hải vào Sảnh đường, chiếc khăn vành đội đầu xổ bung ra và nét hãi hùng hiện rõ trên mặt.
Mọi người tròn mắt nhìn theo ông chạy đến bên ghế của cụ Dumbledore, tựa bệt vào đó mà nói lắp bắp: "Quỷ...!Quỷ khổng lồ...!sổ hầm ngục...!thiết tưởng ngài nên biết..."
Nói chưa dứt câu, ông ta đã ngã xuống sàn chết giấc.
Nhà ăn tức khắc om xòm cả lên.
Dumbledore phải dùng cây đũa thần của mình vẩy ra một tràng pháo bông đỏ tía mới giữ được trật tự.
Cụ ra lệnh: "Các Huynh trưởng, dẫn học sinh của nhà mình về phòng ngủ ngay lập tức.
Các giáo sư xin vui lòng cùng tôi xuống tầng ngầm." Anh Percy trấn định thi hành lệnh ngay, dẫn bọn học sinh về ký túc xá.
"Ron này, tụi mình phải đi tìm Hermione thôi, cô bé còn chưa biết chuyện con quỷ khổng lồ." Harry lẳng lặng kéo Ron tọt xuống đằng sau.
"Ừa ừa, đi thôi.
Nhưng tốt nhất là đừng để cho anh Percy biết." Hai đứa bèn tụt lại cuối hàng, lẩn vào đám nhà Hufflepuff, chạy ra một hành lang vắng, hấp tấp lao xuống nhà vệ sinh nữ.
Vừa kịp vòng qua một góc tường thì chúng nghe tiếng bước chân vội vã đằng sau lưng.
Harry kéo Ron trốn đến một bức tượng mình chim đầu thú bự chảng, thăm dò nhìn lại thì hoá ra là thầy Snape. Thầy ấy vẫn đi, Harry híp mắt thở dài.
"Ổng đang làm gì vậy? Tại sao ổng không xuống hầm với những giáo sư khác?" Ron nghi ngờ khe khẽ hỏi nhưng Harry không đáp, hai đứa chờ tiếng bước chân giáo sư Snape xa rồi mới len lén bò dọc theo hành lang.
Harry thầm véo tay mình một cái, nhịn xuống không đi tìm Snape, cậu không yên tâm Ron với Hermione, dù sao hai bạn cũng chỉ mới năm nhất, lỡ đâu...!Đúng rồi! Harry cho Ron một chú che tai bịt mắt, cậu đi sau lưng Ron nhỏ giọng gọi Kreaver ra, cậu với sư tử vàng thương lượng một hồi, nhiều lần bảo đảm cứu ông thầy Độc Dược sẽ không ảnh hưởng tới vận mệnh sau này, Kreaver mới chẳng vui sướng gì quay đầu bay lên tầng ba.
Cậu mới vừa giải thần chú cho Ron liền nghe được trong WC nữ truyền đến tiếng thét chói tai, ôi Hermione! Harry vội vàng vọt vô trong, Hermione đang co rúm ở một góc tường, vẻ mặt như sắp chết giấc tới nơi.
Thấy thế, Harry chỉ có thể xài lẹ một thần chú không tiếng không đũa để thu hút quỷ khổng lồ, còn Ron gào lên từ bên kia góc phòng: "Ê, óc bã đậu!", nó vung mạnh tay liệng một ống sắt vào con quỷ.
Ống sắt trúng vai con quỷ, nhưng nó có vẻ không thèm để ý.
Tuy nhiên, nghe tiếng gào, nó dừng bước, xoay cái đầu cực kỳ xấu xí về phía Ron.
Thế là Harry có đủ thì giờ chạy vòng qua con quỷ, cậu hét gọi Hermione chạy nhanh lên nhưng cô bé té cái bịch xuống sàn, miệng thì há hốc ra vì sợ.
"Wingardium Leviosa!" Harry không dám dùng phép thuật gì khác, chỉ có thể bắt chước cách làm lần trước của Ron, khi con quỷ giơ cái dùi cui lên thì câu thần chú hiệu nghiệm.
Khúc gỗ chày bỗng nhiên vuột khỏi tay con quỷ, bay lên cao, tuốt trên không trung, rồi quay lại, nện cật lực xuống đầu chủ nhân của chính nó.
Nện mạnh đến nỗi cả căn phòng rúng động.
Con quỷ xây xẩm mặt mày, từ từ đồ xuống sàn một cái rầm, nằm úp xuống, im re.
"Nó...chết chưa?" Hermione run run rẩy rẩy hỏi.
"Chắc là chưa.
Nó mới bị đánh xỉu thôi, cho nên tụi mình chạy nhanh đi." Hermione vừa nghe cậu bảo thế, cô bé lập tức lồm cồm bò dậy chạy cái vù ra ngoài.
"Kétt" ba đứa vừa mở cửa liền nhìn thấy giáo sư Mcgonnagal chạy ào tới, theo sát bà là giáo sư Snape và giáo sư Quirrell.
Oái! Harry cạn lời ôm đầu, sao vầy nè Merlin ơi, rõ ràng lần này giải quyết quỷ khổng lồ nhanh gọn lẹ hơn lần trước nhiều, vì sao cả bọn vẫn bị bắt tại trận thế kia!
"Các con nghĩ ra cái trò gì vậy hả?" Giáo sư Mcgonnagal là người đầu tiên trông thấy quỷ khổng lồ, vẻ mặt bà trắng bệch như bột.
Vừa nhìn thấy con quỷ là lão Quirrell phát ra một tiếng kêu yếu ớt và ngồi gục xuống cạnh một cái bồn cầu, ôm lấy ngực.
Snape cúi xuống xem xét con quỷ.
Ánh mắt Harry nhìn chằm chằm chân anh, không thấy Kreaver đâu, không biết thầy có bị thương không?
"May mà các con chưa bị nó giết chết.
Tại sao không chịu ở trong phòng ngủ? " Cô McGonnagal giận dữ hỏi.
Xác nhận quỷ khổng lồ đã hôn mê, Snape nhìn Harry bằng ánh mắt dữ tợn, Harry hốt hoảng cụp mắt nhìn nền nhà...!Ôi, nỗ lực hai tháng đổ sông đổ bể hết rồi, chớp mắt một cái đã trở lại y như cũ.
"Thưa cô McGonagall, làm ơn đừng phạt họ.
Họ chỉ đi tìm con mà thôi." Hermione lại lần nhận sai về phần mình.
"Trò Granger!" Cô McGonnagal vô cùng kinh ngạc, cô bé Hermione nhìn sao cũng giống một học trò tuân thủ nội quy kỷ luật trong trường.
"Dạ, con đi tìm con quỷ khổng lồ...!bởi vì...!con tưởng mình con có thể đương đầu được với nó...!con...!cô cũng biết mà...!con đã đọc hết các sách về quỷ...!Nếu mấy bạn ấy không tìm thấy con thì con đã chết rồi.
Ron thu hút sự chú ý của con quỷ, còn Harry thì nện con quỷ bằng chính khúc cây của nó.
Mấy bạn ấy không kịp chạy đi kêu cứu ai cả.
Lúc mấy bạn ấy chạy tới là lúc con quỷ sắp giết con." Harry và Ron cố làm ra vẻ đã biết chuyện này rồi, phối hợp với lời nói dối của Hermione.
"Thôi được, trong trường hợp này..." - Giáo sư McGonagall chăm chú nhìn ba đứa trẻ, "Hermione, con bé ngu ngốc, sao con có thể nghĩ là một mình con đối đầu nổi với một con quỷ to như trái núi, hả?"
Hermione cúi gằm tỏ vẻ xin lỗi, McGonnagal có chút đau đầu với cô bé.
Cuối cùng bà nói:
"Hermione, vì con mà nhà Gryffindor mất năm điểm.
Ta rất thất vọng về con.
Nếu con không bị thương tích gì thì hãy nhanh chóng trở về tháp Gryffindor.
Học trò đang tiếp tục ăn tiệc trong từng ký túc xá."
Hermione vô cùng khổ sở vì cô bé làm học viện bị trừ điểm, đôi mắt đẫm lệ không dám nhìn ai, cô vội vàng rời đi.
Cô McGonnagall quay sang hai thằng con trai: "Cũng còn may cho hai con đó, ít có học sinh năm thứ nhất nào có thể đọ sức với một con quỷ khổng lồ như vầy.
Mỗi đứa được năm điểm cho nhà Gryffindor.
Ta sẽ báo chuyện này cho giáo sư Dumbledore.
Các con đi về được rồi đó."
Harry nhẹ nhàng thở ra, lôi Ron rời khỏi hiện trường thúi hoắc mùi con quỷ.
Phòng sinh hoạt chung đông đúc và ồn ào.
Mọi người đang ăn uống những thứ được đưa lên từ Đại Sảnh đường.
Chỉ có Hermione vẫn đứng một mình cạnh cửa, đợi Ron và Harry về.
Trong lúc nhất thời hai đứa thấy cực xấu hổ, Harry vỗ vỗ vai Ron, cổ vũ cậu nhóc đi xin lỗi.
"Cảm ơn!"
"Thực xin lỗi!"
Kể từ đó, Hermione trở thành bạn của Ron và Harry, trời biết Harry có bao nhiêu nhớ nhung nữ quân sư của cả bọn.
Ừ...!Còn có Snape, lần này anh không có bị thương chân, chắc là Kreaver đã giúp thầy.
Thật tốt quá...
**
Sau thời gian cực khổ tập luyện, mùa bóng Quidditch đã bắt đầu.
Trước đó Quirrell té bổ ngửa một cách yếu nhớt trước toàn trường làm tâm trạng Harry hả hê mấy bữa, đương nhiên là trước khi thấy con sư tử vàng ngu ngốc nào đó xuất hiện bên cạnh ông ta trên khán đài, Harry yên lặng nguyền rủa một câu nhưng đã không kịp làm gì nữa, khi tiếng còi của bà Hooch vang lên, mười lăm cây chổi vọt lên không trung, càng lúc càng cao.
Trận đấu bắt đầu.
Harry đang lượn quanh ở một độ cao chót vót, híp mắt nhìn xuống khán đài, con sư tử ngốc kia cũng không có biến mất mà bay đến cột khung thành Nhà Gryffindor, trông cứ như là thủ môn giữ gôn làm Harry ngứa hết cả răng.
Lại một lần né trái Bludger, Harry lia mắt nhìn khắp nơi đồng thời cảnh giác đề phòng Quirrell chơi xấu.
Đột nhiên một ánh vàng thoáng nhá lên, Harry đã phát hiện mục tiêu, cậu phóng chổi xuống để rượt theo trái banh Snitch.
Tầm thủ của Slytherin là Terence Higgs cũng đã nhìn thấy banh nhưng tốc độ của Harry nhanh hơn anh ta nhiều.
Đội trưởng Slytherin Marcus Flint cố ý va chạm vào Harry, may mà Harry tránh được.
Cầu thủ Slytherin giống như bị điên hết rồi, cả đám truy đuổi Harry giống như cậu mới là trái Snitch vàng.
"Chậc..." Harry vô cùng ghét bỏ cái đội banh chơi bẩn này, cuối cùng vẫn tránh không được bị Flint đụng phải cái chổi, bà Hooch tức giận phê bình Flint và cho Gryffindor được hưởng một trái phạt đền.
Ôi chết tiệt...!đột nhiên cây chổi của cậu bỗng như bị chấn động, chao đảo dễ sợ, Harry hung tợn nhìn chằm chằm chỗ Quirrel, đồ chó săn của Voldermort, hắn nhìn chằm chằm cái chổi làm quấy nhiễu chú ổn định thân thể, nhưng hắn không thể lão nhìn chằm chằm cái chổi, hắn thấy được kim phi tặc lại một lần hiện thân, lại ở không trung không thể nhúc nhích.
"Kreaver, ngươi muốn hại chết ta sao?" Harry thấp giọng mắng.
Sư thứu rống lên thanh đứng lên, một đôi ánh vàng rực rỡ cánh chim ở không trung xẹt qua, Harry lúc này mới phát hiện thông minh tiểu nữ vu đã phát hiện dị thường, hướng Snape phương hướng chạy, úc! Đáng thương giáo thụ, Harry cười thầm run run vai, liền phảng phất hắn bị không chịu khống chế cái chổi sợ hãi.
Snape góc áo như cũ bị Tiểu Mẫu Sư chơi xấu bậc lửa, nhưng là Quirrel liền không như vậy vận may, Harry như thế nào cũng không nghĩ tới Kreaver bay lên trời là vì đi đâm Quirrel, nguyên bản trên khán đài hướng phía trước khuynh Quirrel, tựa như bị cơn lốc xốc quá giống nhau, thẳng ngơ ngác triều sau đảo đi, sách! Đáng thương Voldemort...!Mặt chấm đất, Harry không phúc hậu dương khóe miệng, một lần nữa khống chế được cái chổi nhanh chóng xẹt qua không trung, so với nguyên lai hơi kém nuốt kim phi tặc, lần này hắn vững vàng bắt được kim phi tặc, rốt cuộc kim phi tặc rất cộm nha, người tuổi lớn hắn lại không Dumbledore vận khí, có cái ma dược đại sư, tuy rằng hiện tại ma dược đại sư mặt rất hắc...
Thi đấu kết thúc, hắn cùng Ron, Hermione cùng nhau trở về Hagrid nhà gỗ nhỏ, chủ nhân ở vì bọn họ pha trà.
"Là Snape làm, Hermione cùng ta thấy.
Hắn tự cấp ngươi phi thiên cái chổi niệm chú, trong miệng lẩm nhẩm lầm nhầm, đôi mắt vẫn luôn chết nhìn chằm chằm ngươi" sách...!Đáng thương giáo thụ, nói năng chua ngoa người quả nhiên làm người hận, Harry giả bộ một bộ thực kinh ngạc bộ dáng, hắn biết hắn muốn dẫn đường Hermione cùng Ron đi tìm ma pháp thạch, nhưng lại không thể làm cho bọn họ trực diện có Voldemort cư trú Quirrel, cho nên cái này hiểu lầm chỉ có thể tiếp tục.
"Nói bậy, Snape vì cái gì phải làm như vậy sự" Hagrid phản bác nói.
Hắn đối Dumbledore tín nhiệm người giống nhau tin tưởng.
"Harry, ngươi còn nhớ rõ Halloween đêm trước, hắn một người lén lút lên lầu sao?" Ron thăm đầu lại đây nói với hắn lời nói.
"Ngươi ý tứ nói hắn đi lầu 4 hành lang? Không thể nào? Nơi đó có cái gì?" Ron chỉ nghĩ đến Snape lén lút có vấn đề, kinh Harry vừa nhắc nhở, hắn mới nhớ tới khai giảng khi Dumbledore nói nguy hiểm vùng cấm.
"Kia cũng không phải là các ngươi nên biết đến đồ vật, nhất hào cơ mật hiểu sao?" Hagrid thô bạo ngăn trở đề tài.
"Chính là Snape vì cái gì yếu hại Harry? Ta nếu thấy không có hảo ý thi chú, là có thể nhận ra tới.
Ta ở thư thượng đọc được quá quan với bọn họ sở hữu giới thiệu! Ngươi cần thiết theo chân bọn họ ánh mắt tiếp xúc, Snape đôi mắt nháy mắt cũng không nháy mắt, ta thấy!" Buổi chiều đột phát sự kiện, làm Hermione đối Snape thái độ đã xảy ra rất lớn chuyển biến.
"Ta không biết Harry phi thiên cái chổi vì cái gì sẽ có như vậy biểu hiện, nhưng là Snape quyết không có khả năng muốn hại chết một học sinh! Hiện tại, các ngươi ba cái đều nghe ta nói...!Các ngươi ở nhúng tay cùng các ngươi không quan hệ sự tình, đây là rất nguy hiểm, đây là giáo sư Dumbledore cùng ni nhưng · lặc mai chi gian..." Hagrid tự biết nói lỡ thập phần ảo não.
Một hồi đại tuyết bao trùm Hogwarts, Giáng Sinh tới gần, Harry lựa chọn lưu giáo, Malfoy đối Harry làm Slytherin thua thi đấu oán giận, hắn không dám khiêu khích Harry liền triều Ron xuống tay, hai người ở đường đi thượng thiếu chút nữa đánh lên tới, bị đi ngang qua Snape bắt được đến khấu Gryffindor năm phần, đối này Ron càng thêm chán ghét khởi Snape tới.
Mà Hermione thì tại toàn tâm toàn ý tìm kiếm Nick.
Lặc mai tư liệu, nhìn đến Tiểu Mẫu Sư ủ rũ cụp đuôi Harry chỉ cảm thấy buồn cười.