Sáng hôm sau, lúc Snape tỉnh giấc, vừa hơi nhúc nhích một cái hươu con trong ngực đã thức theo, nó mơ màng liếm cần cổ ngay trước mặt một cái làm Snape tê cứng cả người, nhém nữa là ném luôn nó này xuống đất.
Snape nhẫn nhịn một hồi mới đẩy nhẹ con hươu tuyết ra, nó vùi đầu vô gối khò khè ngủ tiếp.
Anh ngồi dậy sửa sang áo xống cho đàng hoàng, trên người anh vẫn là nguyên bộ quần áo hôm qua, mà không biết tại sao nút cổ áo bị bung hết mấy cái...
Hươu tuyết ngửi không có hơi thở quen thuộc nên cũng bò dậy, mắt nó lim dim, lạng quạng đứng dậy đi về phía mùi hương quen thuộc, rồi đạp hụt và té uỵch xuống đất, nhanh tới nỗi Snape không kịp đỡ.
Harry ngồi dưới đất xấu hổ biến về hình người.
Cậu kêu Kreacher đem một bộ đồ mới cho Snape, rồi ngại ngùng gãi đầu đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, không để ý tới khoé miệng nhếch lên của Snape sau lưng.
Công chuyện sáng nay là cho cụ Dumbledore uống thuốc, xem mặt ông cụ có vẻ khoẻ khoắn hơn hôm qua, có thể tự mình ngồi dậy ăn bữa sáng rồi nói giỡn hai câu với bọn họ.
Nhưng Snape đề nghị cụ nghỉ ngơi thêm hai hôm nữa hẵng xuất hiện, chứ bây giờ ai thấy cụ cũng chắc mẩm cụ đang ốm nặng, thế là cụ Dumbledore đành gác lại công chuyện để làm một ông lão nhàn nhã nằm trên giường thả lỏng, đọc sách, đánh cờ Phù Thuỷ.
Cụ cũng có vẻ hưởng thụ lắm: "Mấy chục năm rồi ta mới có mấy ngày rảnh rỗi thế này.
Mà cái bàn cờ này cũ quá, quân đen cứ đánh nhau với quân trắng mãi làm thầy chẳng nhớ mình đã đi tới đâu..."
Harry cười tủm tỉm: "Bàn cờ con mượn của Ron, thầy không được xài phép thuật để sửa tụi nó đâu đấy nhé! Severus nói thầy vẫn chưa được động tới gậy phép."
Cụ Dumbledore thở dài: "Chắc sau vụ này thầy sẽ tặng thằng bé một bộ mới thôi, chứ cứ đánh nhau thế này thì không xong, à mà con Mã đâu có được đánh hướng đó! Ấy!" Quân Mã trắng trong bộ cờ đánh quân Hậu đen bay khỏi bàn cờ, rớt cái cạch xuống đất.
Dumbledore lầm bầm: "Lộn, lộn hết rồi..."
Tuy nhìn Dumbledore có vẻ đã trở lại như bình thường, nhưng Snape và Harry đều biết cụ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại từ chất độc của món thuốc đó, ma lực của cụ vẫn bị xói mòn từng ngày.
May mắn Snape nắm chắc có thể điều chế giải dược, chỉ là cần tới mười ngày.
Chỉ mười ngày này thôi cũng đủ làm ma lực Bạch Phù thuỷ mạnh nhất thế kỉ rớt xuống một cấp, nhưng cụ Dumbledore vẫn lạc quan chấp nhận, theo lời cụ, đó là 'cái giá bé nhất, tốt nhất'.
Sau bữa sáng, Harry tiễn Snape ra cửa, vừa mới quay lại đã đối diện chục con mắt ngó mình lom lom.
Sirius là người đầu tiên hỏi, chú hít một hơi thật sâu, nét mặt kinh hoàng hỏi: "Harry, bộ hôm qua anh ta không đi hả?"
Harry ngập ngừng đáp, giống như không biết sao chú Sirius lại làm vẻ mặt đó: "Dạ...!có một vạc Độc Dược chưa nấu xong, nên con kêu giáo sư ngủ lại, sao vậy chú?"
Trên bàn dài một dãy người đồng loạt lắc đầu, vẻ mặt kinh hoàng và mê man tiếp tục gặm sandwich.
Sirius há miệng thở dốc nhưng vẫn không biết nói tiếp làm sao, cuối cùng chú múc một muỗng khoai tây nghiền to sụ tọp vào mồm để tự chặn miệng mình.
Harry nên thấy may mắn chú Sirius không phải loại phụ huynh thích tự tiện mở cửa vào phòng con cái, bằng không...!sợ là đêm qua tầng bốn đã bị sụp rồi.
Khi cụ Dumbledore có thể động đậy rồi, cụ liền bắt đầu làm một số việc trong khả năng không cần tới cây đũa phép, ví dụ như ăn thiệt nhiều đồ ngọt...!Theo lời cụ, một ngày phải uống thuốc hai lần, lần nào cũng cả đống bình chai thì không khác gì tra tấn thời Trung cổ hết.
Kreacher đã trổ tài làm các món bánh "quý tộc" thuần vị nhà Black để tặng cụ - ông bạn vong niên mới của nó, món nào cũng tinh xảo thơm ngon làm cụ Dumbledore càng thêm khoái chí.
Đương nhiên là cụ vẫn để tâm làm một ít việc nghiêm túc, sắp xếp cơ quan tình báo, tham khảo môn Luyện Kim với Harry (nói nhỏ là cụ cũng mê nhất là Luyện Kim trong các môn học, chỉ nhìn Phòng Hiệu Trưởng toàn mấy món đồ bạc là hiểu), hồi cụ còn trẻ cũng trả giá không ít mồ hôi nước mắt vì thứ mình mê mẩn.
Ông cụ hay mò sang phòng Luyện Kim của Harry, cầm một món đồ nhỏ cũng có thể chơi đùa cả ngày.
Không biết có phải vì bị thương nặng không, cụ rất hay ngồi ở cái ghế bành gần cửa sổ; trong tiếng vo vo của máy móc và hơi nước khì khì, cứ ngẩn ngơ ra đó nhìn trời mây, hoặc chăm chú nhìn bộ sưu tập dao găm và lông chim của Harry.
Nhiều khi kêu liền mấy tiếng mà cụ Dumbledore không đáp, mối lo ngại trong lòng Harry càng lớn hơn -
Người thầy đáng kính của cậu đã già rồi...
Sau hai ngày bị bắt ở yên trong nhà, cuối cùng Snape cũng gật đầu thả Dumbledore ra ngoài, ông cụ sung sướng đóng gói bánh kem Kreacher tặng và chạy nhanh như chớp, cứ hệt như đào phạm mới trốn thoát khỏi Azkaban.
Thấy thầy Hiệu trưởng chạy mất rồi, Harry bèn năn nỉ: "Giờ em rảnh rang rồi nè Severus, em theo thầy học nấu thuốc; được không?" Học hành là phụ theo đuôi thầy mới là chính!
Snape ngẫm nghĩ: đúng là bình thường nhãi con không được tiếp xúc với Độc dược cao cấp, bèn gật đầu đồng ý.
Harry sung sướng cười toe toét, trong lúc Snape không thấy vụng trộm đảo mắt gian xảo như cáo già.
Được Snape đồng ý, Harry lập tức thu dọn đồ đạc cuốn gói theo sau anh, tự nhiên như ruồi chào hỏi toàn thể thành viên thường trú trong biệt thự, cứ như đang xin gia đình đến Trang Trại Hang Sóc chơi hai ngày chứ không phải đi theo ông thầy âm trầm đáng sợ nhất Hogwarts.
Snape mở cửa, ngoắc Harry: "Đi thôi."
Harry đập lên vai chú Sirius một cái, nhoẻn cười: "Con đi đây, tạm biệt chú!"
Rồi sung sướng đi thẳng ra cửa và đóng cái rầm, để lại một gian phòng những gương mặt há hốc, ậm ờ.
George là đứa đầu tiên kêu lên: "Vãi chưởng!" (Sau đó nó bị bà Weasley kí đầu)
Fred cũng tía vào: "Mèn đét ơi!"
Rồi hai đứa đồng thanh: "Hai người đó thân thiết như vậy từ khi nào? Sao tụi này không biết."
Vẻ mặt anh Bill mơ hồ: "Giáo sư Snape...!có vẻ, thích Harry lắm." Anh Bill là một trong những học sinh từng sống thảm thương dưới tay giáo sư Độc Dược khủng bố, hơn nữa anh không đi học cùng lứa với Harry nên không rõ chuyện trong trường lắm, nhận xét một câu rất chính xác.
Nhưng có một người duy nhất không chấp nhận nổi, nhảy dựng lên: "Làm gì có!"
Và một đứa tóc đỏ xanh xao: "Không! Em không tin! Snape không đời nào khoái học trò được, ổng căm thù..." Ron chỉ nói được tới đây là tịt, vì Hermione chẳng những nhéo eo mà còn bịt mồm nó lại, răn dạy: "Phải gọi là giáo sư Snape!"
Chắc là do trực giác của động vật nhạy hơn người thường.
Sirius cồn cào cả ruột gan, gãi đầu tới nỗi rụng cả mớ tóc, chú thấy hai người đó kì quặc lắm, cứ hao hao giống...!hao hao giống cái gì ấy nhỉ, Sirius không tài nào nhớ ra được, càng làm chú thêm mất hồn mất vía hơn.
Lupin bèn kéo vai chú vào bếp, an ủi: "Thôi, làm chút vang nhé Chân Nhồi Bông, tôi thấy chị Molly giấu một chai dưới cái nồi hơi đấy..."
***
Sau khi ra trước cửa, đạp lên ụ tuyết dày trắng tinh và lún nửa cẳng chân vào trong, Harry cười khúc khích nắm lấy tay Snape.
Người đàn ông Độn thổ mang cậu đến Đường Bàn Xoay.
Mưa tuyết trắng xoá đổ sọp xuống cũng không ngăn được mùi ọp ẹp đổ nát, âm u mịt mờ của con đường này, trên đường là mớ tuyết lầy trông như thể không được dọn dẹp từ hồi đầu đông, đầy dấu chân bẩn thỉu và ướt lượt thượt bùn sình.
Bước đến đây, Harry "căng thẳng" túm chặt tay áo Snape.
Lúc đi ngang qua một vũng lầy, nhém nữa là cậu té dập mặt vô đó.
Snape không còn cách nào khác là tóm chặt tay cậu và dắt Harry đi phăm phăm qua những ngôi nhà gạch.
Đằng xa xa thấp thoáng một cột ống khói nhà máy sừng sững hăm he như một ngón tay khổng lồ giơ lên đe nẹt.
Những ngôi nhà gạch cũ mốc, cửa kiếng bể nát được bít lại bằng giấy bồi, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một cảnh tượng cũ kỹ như một mê cung làm người ta lẫn lộn.
Hai người đi mãi tới tận ngôi nhà cuối cùng, cũng âm u hệt như bao ngôi nhà khác.
Họ rửa sạch giày ở bậu cửa và đi thẳng vào căn phòng khách nhỏ.
Bước vào trong nhà mà nhiệt độ không khá khẩm hơn bên ngoài bao nhiêu, vẫn tê tái lạnh lẽo như tuyết đổ vào da thịt.
Liếc nhìn thằng nhóc đang dòm ngó khắp nơi kia, Snape vẫy đũa phép về phía lò sưởi trong tường, làm nó bùng cháy lên ngọn lửa màu da cam nhạt nhẽo, chiếu sáng vào những góc tối trong phòng.
Căn phòng này mang lại cảm giác như một cái xà lim kín mít, không có cửa sổ, những bức tường được bít kín hoàn toàn bằng sách, hầu hết những cuốn sách này đều được đóng bìa da nâu; da đen cũ kỹ.
Có một cái ghế sô pha đã mòn trơ chỉ, một cái ghế bành, và một cái bàn ọp ẹp, chúng quây quần thành một đám dưới cái quầng sáng nhờn nhợt của ngọn nến treo tường.
Quả thật là khác xa với căn biệt thự ấm cúng, xinh đẹp ở bờ sông êm đềm kia.
Snape mím môi: "Nơi cũ mốc tồi tàn này của ta đương nhiên không cung cấp được cho trò phục vụ thoải mái, chơi cho đã rồi thì về bên kia nghỉ ngơi đi."
Giọng Snape khô cằn như đang kiềm nén nỗi bực dọc.
Căn nhà này chứa đựng những kỉ niệm ấm áp nhất, cũng tăm tối nhất của Snape, nên cho dù sau này có điều kiện hơn Snape cũng không tính đổi chỗ ở, và hơn nữa, trong lòng anh không hề có ước mong gì với sự ấm áp và hạnh phúc, nơi Snape thuộc về chỉ có căn nhà vừa ọp ẹp vừa bẩn cũ này mà thôi.
Nhưng khi thằng bé bước chân lên miếng sàn gỗ cọt kẹt mốc meo, trong lòng Snape dậy lên một cảm giác cực kỳ khó chịu, anh chỉ biết là anh không thích nó đứng ở chỗ này chút nào, nó phù hợp với một căn nhà ấm áp, trang trí đẹp đẽ và thú vị hơn là cái nơi xấu xí tồi tàn này.
Như đọc được suy nghĩ của anh, Harry mỉm cười hiền lành: "Con thấy tốt lắm." Nụ cười của cậu tự nhiên và rạng rỡ tới nổi Snape không thể phủ nhận chân tình khi cậu nói câu này, Harry tỉ tê: "Để em kể thầy nghe một bí mật, hồi em còn nhỏ, chưa biết Hogwarts là gì, còn phải sống trong tủ chén chật hẹp.
Ước mơ lớn nhất của em là có một căn nhà của riêng mình, cho dù là căn chòi nát cũng tốt."
Trong thoáng chốc ánh mắt Snape đậm màu hơn hẳn, như hai hốc xoáy không đáy, hơi chút buồn bã không tên, anh nói nhẹ như bông: "Trò hay mơ mộng như truyện cổ tích thế à?"
"Truyện cổ tích cũng tốt mà, hoàng tử sẽ được hạnh phúc mãi mãi về sau."
Hoàng tử lai thương mến của em, hy vọng nửa đời sau anh luôn được yên vui, an bình.
Ánh mắt Harry quá mức sâu thẳm chợt làm Snape bối rối, nhưng chỉ trong phút chốc anh đã khôi phục như thường.
Không tiếp tục đề tài ngu xuẩn kia nữa, Snape nhíu mày: "Đi theo ta."
Anh dẫn thằng nhóc mắt xanh xuống bếp, bảo: "Này là nhà bếp, có khát nước thì tự mình xuống uống."
Sau đó, anh dẫn cậu lên lầu.
Gian phòng lớn nhất là phòng của ba má Snape, cho dù bọn họ lần lượt rời đi, anh vẫn ngủ tại căn phòng nhỏ xíu, chật hẹp cũ của mình, không hề có ý động vào căn phòng đó.
Snape lướt nhanh qua căn phòng lớn mà không nói gì cả, nhưng Harry cũng không hỏi nhiều, điều này làm Snape thở phào trong lòng.
Nhà kho bị anh biến thành Phòng Độc Dược, ếm thêm bùa Mở Rộng, trên lầu còn một tầng áp mái nhỏ xíu để đựng dược liệu.
Anh dẫn thằng nhóc vào thẳng phòng nấu thuốc.
Gian phòng Độc Dược ở Đường Bàn Xoay còn nhỏ hơn cái ở hầm Hogwarts, hai người chen chúc bên trong, đi ngang qua còn phải nghiêng người để không đụng vào nhau, cho nên Harry ngoan ngoãn đi theo đuôi Snape nghe anh giảng giải quá trình nấu Độc dược.
"Món thuốc cụ Hiệu trưởng uống là một món thuốc Cấm, thuộc loại hình Pháp thuật đen.
Nó hoàn toàn không giống loại trò được học ở trường, nó hiệu quả mạnh mẽ như phép thuật Hắc ám vậy, và cũng đầy rẫy nguy hiểm..."
Harry chưa từng có cơ hội học lớp Độc Dược cao cấp cho kỳ thi Phép thuật Tận Sức của Snape ở trường, hoàn toàn không biết cách giảng bài của anh với cậu kiên nhẫn hơn mấy lần trên lớp.
Phải nói là Snape chưa từng dốc túi dạy một học trò nào như thế, cho dù là thằng bé tóc bạch kim làm Harry ghen tị cũng không được đối xử như vậy.
Chờ Snape giảng chi tiết từng món nguyên liệu rồi bắt tay vào làm, Harry mới thở dài.
Cậu nghịch ngợm nói: "Nếu bình thường mà thầy chịu giảng bài kiểu...hiền lành như vầy, thì tụi trẻ cũng không sợ thầy tới nông nỗi đó."
Snape trừng cậu một cái, hầm hè: "Tụi nó đến trường để đi học, chứ không phải để ta làm bảo mẫu cho chúng! Nếu mà trò cứ gặp phải một đám quỷ khổng lồ đầu đầy cỏ lác, thời khắc cứ đề phòng tụi nó tự nổ chết chính mình, hoặc vạ lây cho những đứa ngu đần khác; thì trò cũng không dễ tính được bao lâu đâu!"
Harry thè lưỡi, cười tủm tỉm nhìn anh: "Vậy là thầy đang nói em khác tụi nó, hở thầy?"
"Tất nhiên trò đâu có giống mấy cậu ấm cô chiêu đó...!(mắt Harry sáng lên nhưng Snape lại nở nụ cười độc địa) vì trò đích thị là một con quỷ khổng lồ có bộ óc bé xíu xiu, nếu mà ta không giảng cho kỹ thì cụ Hiệu trưởng kính mến sẽ mất đi Cậu bé vàng vĩ đại của cụ trong một vụ nổ vạc nhảm nhí nhất thời đại."
Nhìn vẻ mặt ấm ức của Harry, Snape sung sướng cười mỉa: "Hiểu được rồi thì đi xắt nguyên liệu đi, còn cần một tá nhuỵ hoa Nghệ Tây, một oz bột sừng Erumpent nghiền nhuyễn."
Mấy ngày sau đó, hai thầy trò cũng chỉ quanh quẩn bên vại Độc dược, Snape giảng bài, Harry làm phụ tá.
Vài ngày sau, Độc dược chữa thương cho cụ Dumbledore hoàn thành, Snape giám sát ông cụ uống bằng hết.
Tác dụng đến rất nhanh, ông cụ chợt đứng thẳng mình lên, cười toe: "Tốt lắm, ta lại thấy mình có thể uống được một vại nước mật ong rồi."
Harry cười ngặt nghẽo còn Snape đen mặt rầy: "Tôi không đời nào nấu một oz thuốc sâu răng nào cho cụ nữa, nếu cụ cứ không ngừng thách thức khả năng chịu đựng của bộ hàm cụ như thế này."
Dumbledore thở dài: "Thầy nấu thuốc giỏi lắm, thầy Severus à, nhờ có thầy mà tôi mới khỏi nhanh đến thế.
May mắn là có thầy giúp đỡ tôi..." Cụ mùi mẫn nói: "Nhưng thầy không thể không nấu Độc dược Sâu răng được, phải biết là tụi nhỏ bây giờ hay ăn bánh kẹo lắm, thầy nỡ nhìn lũ trẻ bị sâu răng hay sao..."
Đáp lại lời cụ là cái vẫy chào vội vàng của Harry và cú đóng sập cửa mạnh tới nỗi con Fawkes té luôn khỏi cái giá gỗ.
Giải quyết xong tình trạng sức khoẻ của cụ Hiệu trưởng thì chỉ còn có mấy ngày nữa là khai giảng.
May mắn làm sao là Snape cũng không đuổi Harry đi.
Qua mấy ngày bồi dưỡng, hai người vốn ăn ý nay càng hoà hợp hơn nữa.
Harry đã có thể chế tạo Độc dược thường dùng giúp Snape thuần thục, còn loại cao cấp tuy không giỏi như Snape nhưng đã khá hơn nhiều so với trên thị trường.
Snape bắt đầu để cậu tham gia nghiên cứu của anh, hỗ trợ nấu thuốc dẫn, xử lý dược liệu, hai người cũng trao đổi kiến thức luyện kim để có thêm linh cảm.
Snape phát hiện thuốc dẫn do Harry chế tạo có độ phù hợp rất cao với ma lực của anh, điều này làm việc chế tác của Snape càng thêm dễ dàng, không gặp tình trạng bài xích ma lực.
Một số loại thuốc dẫn Hắc Ám Harry làm còn khá hơn anh, điều này chứng tỏ nhãi con mắt xanh rất phù hợp với Phép Thuật Hắc Ám.
Ngược lại với Độc Dược trắng, thằng nhóc quả thật mít đặc, làm vạc nào hư vạc đó.
Ở nhà Snape mới hai ngày, Harry đã mặt dày chiếm đóng luôn nhà bếp, cậu kêu Kreacher mang đến nguyên liệu rồi tự mình xuống bếp nấu nướng.
Sản phẩm cũng chỉ là thức ăn bình thường nhà nào cũng có, được cái tay nghề cậu tốt, giả bộ không nghe lời châm chọc, riết rồi Snape cũng không có cách nào kháng cự lại "gia tinh" mới ra lò này.
Đồ ăn vẫn nấu đều, anh cũng ăn đều đều, sắc mặt khá khẩm hơn chút đỉnh so với mọi năm - cứ qua một kỳ nghỉ là Snape lại gầy đi, vì anh không bao giờ để tâm tới chuyện ăn uống.
Một buổi trưa nọ, Snape lật xem đống thư từ được nhét đầy cái hòm thư ngoài cửa, lọt trong đó là một phong thư màu đen hết sức đặc biệt, bên trên in hình một cái lưỡi hái bằng bạc.
Snape đọc sơ qua rồi nói với Harry: "Phòng đấu giá gửi thư mời.
Đã có hàng cây Ba Kích chúng ta đặt."
Harry gật đầu: "Vậy thì tuyệt." Tầm mắt cậu lại bay đến nơi xa, băng qua những dãy nhà gạch lụp xụp, một con cáo ốm lòi xương, xấu xí, bộ lông đỏ bết dính đang cẩn thận lú đầu ra khỏi bờ tường, Harry nhìn cái mũi đang khì khịch ngửi khắp nơi của nó, chợt hỏi: "Em đem nó về đây được không?"
Không phải vì con cáo đáng thương mà Harry muốn nuôi nó, cậu chỉ muốn có thêm một con vật canh gác cho Snape, tù nhân Azkaban sắp trốn thoát tập thể mà cậu thì lo lắng cho an toàn của thầy.
Snape liếc cậu, bực mình nói: "Nhà ta chỉ chứa động vật làm dược liệu thôi!"
Harry nhìn anh: "Em không nuôi nó đâu, em chỉ giúp nó thôi, có lẽ là cho nó một ít đồ ăn thừa của tụi mình hay sao đó..."
Snape hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa, tập trung vào bức thư trên tay.
Biết đây là dấu hiệu ngầm đồng ý, Harry nói: "Cảm ơn thầy, Severus à."
Cậu mở cửa sổ nhỏ ra, nó đã bị che lấp bởi một cái kệ to bự chứa đầy những quyển Tuyển Tập Thảo Dược Học và Công Dụng Xuất Chúng, Harry phải dọn rất lâu mới trống được cửa sổ này, để ngôi nhà có thêm chút ánh sáng.
Cửa sổ mở ra kèm theo một tiếng cót két chói tai, những bông tuyết lạnh ngắt ùa vào phòng.
Con cáo lập tức phát hiện động tĩnh, nó giơ đôi mắt tam giác cảnh giác nhìn Harry.
Cậu vẫy gậy phép và con vật bay lên với một vẻ hết sức sợ hãi và hoang mang, tiếng tru của nó ăng ẳng như con chó.
Đến gần mới phát hiện con cáo này thật sự rất xấu xí và thê thảm, lông nó dính đầy bùn sình bên bết vào hai bên xương sườn lòi ra, lỗ tai xác xơ và cái miệng bị sứt một miếng, nó run lên bần bật vì tuyết lạnh.
Càng đến gần, Harry càng ngửi rõ mùi rác thúi trên mình con cáo.
Đem nó vô nhà rồi, cậu lanh lẹ đóng cửa sổ, con cáo được đặt gần lò sưởi, chỉ bằng hai lần vẫy đũa, Harry đã làm sạch bộ lông quấn bết và cái mùi thum thủm trên mình nó.
Khi vừa được thả ra, con cáo cụp đuôi loay hoay tìm chỗ trốn, nhưng Harry đã nhanh tay lấy đồ ăn thừa hồi trưa ra đặt xuống đất.
Có lẽ là quá đói rồi, và không cảm nhận thấy nguy hiểm, nó chỉ ngửi miếng cá trong dĩa có hai cái đã nhào tới ăn như hổ đói.
Sau đó, cậu thiếu niên chợt biến mất, con cáo ngẩng đầu lên rồi nhìn thấy ngay chỗ đó là một con vật gì đó màu trắng tinh, đôi mắt xanh đang nhìn nó lại.
Con cáo nhanh nhẹn nuốt miếng cá cuối cùng vô miệng, kêu lên một tiếng to.
Con vật trắng tinh đó đáp lại bằng một tiếng kêu nhẹ nhàng, con cáo lại kêu tiếng nữa, bắt đầu đi lòng vòng quanh con hươu trắng, lỗ tai bự của nó cụp xuống, đầu hạ thấp - đó là tư thái thuần phục.
Hươu tuyết mở to đôi mắt xanh như ngọc quý, con cáo lại càng tỏ ra ngoan ngoãn hơn nữa, nó nằm bẹp xuống đất, cái đuôi màu hung đỏ lật qua lật lại hai vòng.
Con hươu tuyết lại kêu lên, và con cáo đứng dậy, nhảy vụt ra cửa.
Cửa sổ chợt mở ra như có bàn tay vô hình kéo nó lên, con cáo nhảy tọt qua đó, phóng thật nhanh như một cái bóng màu cam đỏ và biến mất đằng sau mấy cái thùng rác đằng xa.
Hoàn thành nhiệm vụ sai bảo con cáo canh gác vùng phụ cận, hươu tuyết vui vẻ bắt đầu chạy tới cụng chân chủ nhân nhõng nhẽo.
Hươu con kêu liên hồi vừa gấp gáp vừa vui vẻ - vì trên người Snape (trừ một số chỗ không dám đụng) tay chân anh đều dính đầy mùi của nó, mùi thảo dược được phơi nắng ngan ngát và hương cỏ xanh mát mẻ.
Hành động của con hươu vô cùng gấp gáp, lấn quấn lấy chân Snape không thôi.
Cuối cùng con hươu phiền phức cũng được chủ nhân nó nhấc lên, Snape vò bù xù cái đầu tròn vo của nó với ánh mắt hết sức ghét bỏ nhưng con hươu không để ý tẹo nào.
Nó nũng nịu cọ tơi cọ lui trong tay anh, kêu lên mấy tiếng mà Snape không tài nào hiểu được.
Những ngày nghỉ cuối cùng ở Đường Bàn Xoay hết sức bình yên và dịu dàng.
****
Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, Bộ Pháp Thuật lần đầu tiên đưa ra vấn đề thay đổi cai ngục Azkaban ra công chúng, đáng tiếc hết thảy đều quá muộn.
Hội nghị chưa kịp bỏ phiếu lần đầu tiên thì tin dữ đã đến; tù nhân vượt ngục quy mô lớn ở Azkaban làm toàn thể Giới Phép thuật rối tung.
Bộ Pháp Thuật cũng chính thức tuyên bố công văn cảnh giác cấp một, các đơn vị chấp hành được phép bắt giữ nhân vật nguy hiểm trong tình huống khẩn cấp mà không cần xin giấy phép.
Với đống tin tức và pháp lệnh Bộ Pháp Thuật tuyên bố, thành viên nhóm DA hoàn toàn không bận tâm.
Tụi nó đã không còn lòng tin gì với Bộ nữa, đặc biệt là khi giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám năm nay lại tệ hại tới mức khó chấp nhận được.
(chỗ này có bug nhẹ, đã sửa lỗi ở chương trước.
Umbridge vẫn chưa bị tóm)
Đối với Umbridge mà nói, bây giờ mụ ta chỉ mong được rời khỏi Hogwarts để trở lại Bộ Phép Thuật.
Bộ trưởng mới thì chẳng giúp đỡ gì mụ, nên mụ không có chút quyền hành nào, còn ở trường thì...!vì một lí do khó nói nào đó mà mụ ta cảm thấy bệnh thần kinh mới có của mình sẽ không bao giờ khỏi nếu cứ chết dí ở Hogwarts.
Nhưng cái khó là cụ Dumbledore lại bác bỏ đơn từ chức của mụ làm Umbridge vô cùng khổ sở.
Nhưng âu cũng là lẽ thường tình, không nói nếu mụ từ chức ngang xương cụ Hiệu trưởng phải lấy đâu ra giáo sư mới, nhỡ ông Scrimgeour lại tống đến đây người của ông ta thì lại có chuyện đau đầu hơn nữa – đây không phải thời điểm tốn thời gian cho đấu tranh nội bộ.
Vì thế học kỳ mới của tụi học trò trải qua hết sức bình thản, kèm theo mỗi ngày chờ xem bệnh thần kinh của Umbridge tái phát.
Sau khi quay lại trường học, Snape bắt đầu lớp học bù cho một số rắn nhỏ Slytherin năm năm.
Tuy bình thường anh cũng để mặc tụi nó phá phách nhưng không có nghĩa là anh sẽ để Slytherin dính với cái danh ngu dốt.
Cho nên hễ Harry rảnh tay là lại chạy đến phòng học bù để được gặp Snape (tất nhiên là dưới dạng con hươu).
Có khi cậu sẽ nằm trên bục giảng nhìn chằm chằm học sinh, có khi lại trốn trong túi áo Snape mà ngủ khò khò.
Sự có mặt ấy làm Snape đỡ lo lắng nhiều cho an nguy của cậu, bớt được một chuyện phiền lòng.
Dạy học cho đội DA, huấn luyện với hai giáo sư, làm bài tập, làm nghiên cứu Độc dược và Luyện Kim, Harry luôn trong trạng thái bận rộn; nhưng bận cấp mấy cậu vẫn luôn dành thời gian đi tìm Snape, chỉ mong được thấy anh nhiều hơn một chút, ở cạnh anh lâu hơn một chút.
Hội đấu giá lần này Harry không đi, chỉ nhờ lão dơi già mua giúp cậu một ít món đồ.
Thậm chí Harry còn đưa luôn chìa khóa kho vàng của mình cho thầy (lưu ý là kho vàng của Harry là tính riêng với gia sản Nhà Potter, tuy rằng Harry cũng muốn cho thầy luôn nhưng sợ lão dơi già sẽ mần thịt cậu sau khi biết sự thật).
Qua tháng hai, số lần Harry cảm nhận được cảm xúc của Voldermort ngày càng nhiều, cậu thường xuyên tiến vào tầm mắt Voldermort để xem mọi kế hoạch của hắn ta.
Một lần, nhờ tình báo của Harry mà bọn họ tóm được nhân viên Bộ Phép Thuật bị Lời nguyền Độc Đoán khống chế, làm cho nhiệm vụ tìm kiếm Quả cầu tiên tri của Tử Thần Thực Tử ngày càng gian nan.
Bây giờ Harry đang ép Voldemort không thể không lợi dụng bản thân cậu, bởi vì Hội Huynh Đệ đang có kế hoạch một lưới tóm gọn Tử Thần Thực Tử.
Tuy rằng Trường Sinh Linh Giá trên trán Harry vẫn chưa được giải quyết nhưng làm suy yếu lực lượng của Voldermort cũng rất cần thiết cho cuộc chiến cuối cùng.
Lại là một ngày Harry tham gia luyện tập, cậu mất khống chế ngoài ý muốn làm cụ Dumbledore bị thương.
Harry tỉnh táo lại ngay khi lời nguyền phát ra, cậu nhắm mắt đứng một hồi đến khi chắc chắn là mình đã khống chế được đầu óc, mới dám tiến lên xem tình huống của cụ Hiệu trưởng.
Cậu mấp máy môi: "Xin lỗi thầy..."
Miệng vết thương không quá nghiêm trọng, trong lúc bùa chú phát ra, một tia lí trí trong đầu Harry đã dùng hết sức tránh chỗ trí mạng, nhưng vì cụ Dumbledore vừa trải qua biến cố, tuy cụ phản ứng nhanh nhưng tay chân lại theo không kịp, mới trúng đòn của Harry.
Snape xem cho cụ xong, ra kết luận: "Nứt xương vai, dùng thần chú là hết, nhưng hai ngày tiếp theo không thể vận động mạnh và phải uống Độc dược bổ sung."
Nghe tới Độc Dược, cụ Dumbledore nhăn nhó mặt mày.
Snape làm bộ như không nhìn thấy vẻ mặt chống đối như con nít sợ uống thuốc của cụ.
Ba người ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, nhìn vẻ mặt rầu rĩ của Harry, cụ Hiệu trưởng nói: "Thầy không sao, Harry à.
Là hắn thử con, đúng không?"
Harry gật đầu: "Tới giờ mà hắn ta vẫn chưa vào được đầu con, lại bị mất vật cưng, cảm xúc luôn dao động rất lớn, con cũng bị ảnh hưởng rồi."
Cụ Dumbledore lại khuyên nhủ lần nữa: "Thầy vẫn thấy là con không nên lén xem hướng đi của hắn nữa.
Quá nguy hiểm, con à."
Harry cắn môi: "Dạ, thưa thầy, con sẽ chú ý, chỉ là...!như con đã nói qua với thầy, nếu con thật sự mất khống chế, xin hai thầy đừng nhẹ lòng với con." Tuy Harry có thể dùng Thuật Phong Tỏa; nhưng tiêu diệt càng nhiều Trường Sinh Linh Giá, linh hồn Voldemort càng thêm không ổn định, mảnh hồn trong đầu cậu và hắn ta sẽ ảnh hưởng với nhau càng thêm sâu.
Cụ Dumbledore chớp mắt với Snape: "Severus à, có một việc tôi phải phiền tới thầy rồi." Tuy rằng cụ không muốn bị mắng, nhưng an toàn của Harry quan trọng nhất, cụ phải nhờ Đại Sư Độc Dược nghiên cứu cách loại trừ Trường Sinh Linh Giá khỏi cơ thể sống.
Cụ nhìn Snape, nhẹ nhàng nói: "Con rắn của Chúa Tể Hắc Ám đang nằm trong tay tôi, tôi hy vọng thầy có thể lấy một thứ trên người 'cô ấy' ra mà không ảnh hưởng tới tánh mạng Nagini."
Snape liếc ngang khuôn mặt nổi nghiêng sống mũi gồ của cụ.
"Tôi muốn được biết lí do."
"Nagini là một người bạn cũ của tôi, cô ấy trúng một lời nguyền Máu nên đã quên hết chuyện cũ, trở thành một con rắn.
Tôi nghĩ cho dù cô ấy có làm rắn cũng không muốn trở thành tay sai cho kẻ khác.
Cho nên...!tôi cần thầy giúp, giữ mạng lại cho Nagini." Đôi mắt xanh lam đượm buồn như nhớ lại những năm tháng cũ.
Snape rũ mắt: "Một lời nguyền Máu à, con người thành dã thú, con người quên mất mình là con người..."
"Tôi biết, thật là bi thôi làm sao...!Ít nhất những gì tôi có thể làm cho cô ấy lúc này là giữ lại tính mạng cho cô ấy, cho dù là dưới hình dạng một con rắn."
Một lúc sau, Snape đáp: "Tôi đã biết."
Cụ Dumbledore thở dài, cụ đã không nói hết sự thật với Snape, cho dù cụ lo lắng cho an toàn của Harry nhưng cụ cũng để ý cảm xúc của Snape.
Snape là một kẻ tự phụ...!tự phụ về tài năng thiên bẩm của mình trong Độc dược và Nghệ thuật Hắc Ám...!nhưng cái ám ảnh linh hồn Snape nhất lại là nỗi tự ti ăn sâu trong máu, tự ti rằng...!cả cuộc đời chỉ xứng đáng với nỗi cô độc, trả giá cho một tội lỗi đến hết những năm tháng còn lại.
Lúc Snape đi theo Chúa Tể Voldermort, anh đã lún một nửa xuống vực sâu, trong lòng anh chỉ còn sót lại tia sáng cuối cùng.
Sau khi tia sáng đó cũng tàn lụi, thứ giữ Snape sống sót lại đứa trẻ của Lily, nếu bây giờ nói hết sự thật cho Snape biết, Dumbledore cũng không dám bảo đảm giáo sư Độc dược của cụ có phát điên hay không, hay sẽ làm ra việc gì đó không khống chế nổi.
Harry đã không dám nhìn Snape từ nãy giờ, chăm chú ngó ngón tay mình, đây là một cơ hội để cậu thành thật, nhưng cũng như Dumbledore, cậu càng khó nói nên lời.
Snape thật sự quá quan trọng với Harry tới nỗi chỉ cần nghĩ tới chuyện tổn thương anh dù chỉ một chút thôi, trái tim Harry cũng đau đớn khó mà chịu nổi..