Kỳ nghỉ Lễ Phục Sinh cuối cùng cũng có thời gian rảnh, hiếm khi kéo được lão dơi già khỏi phòng Độc dược, dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Harry, tới giờ Snape vẫn không hiểu vì sao mình lại cùng thằng nhãi kia ngồi trên bãi cỏ trước hồ Đen phơi nắng.
Nhưng buổi chiều ấm áp với nắng vàng dịu nhẹ này cũng không làm Snape thả lỏng – đã từ lâu anh không còn lân la đến bãi cỏ này nữa – cho dù là thư giãn nghỉ ngơi hay học tập, nơi này có quá nhiều ký ức không tốt.
Nhưng nếu là cùng với thằng nhóc Potter lúc nào cũng cười ngoác mỏ, thì không phải không thể...
Hôm nay là một ngày đẹp trời, bầu trời trong xanh với những gợn mây túm cụm như những viên kẹo dẻo khổng lồ, nắng phủ lên thảm cỏ xanh rì một lớp mật ong ấm áp, hoa thược dược và cỏ lúa mạch đen nở rộ dưới triền lá của những cây sồi to.
Harry mang theo một tấm thảm có màu ca rô ấm và trải xuống đất, cậu thoải mái nằm bịch xuống, gác tay sau đầu rồi ngân nga một điệu nhạc nhỏ.
Tuy trên mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ nhưng Snape cũng ngồi xuống cạnh cậu.
Gió nhẹ hiu hiu thổi qua mái tóc của hai người, kèm theo tiếng hát của cậu thiếu niên tạo thành một khúc nhạc cuối xuân đầu hạ êm đềm, đẹp đẽ.
Nhìn đám mây khuất dạng sau triền núi đằng xa và mặt hồ Đen lăn tăn gợn sóng, chợt Snape nghĩ ra gì đó, quay sang thằng bé bên cạnh: "Trò nghĩ ra sau này tính làm gì chưa?" Sau kỳ nghỉ đã đến lúc phải hướng nghiệp rồi, thành tích của Harry khá ưu tú, phạm vi lựa chọn vô cùng rộng.
"Dạ...!Em muốn đi du lịch." Harry lim dim, hàng mi run run và mở mắt ra, đôi mắt xanh ngọc ẩm ướt hơi nước.
Snape trừng cậu: "Tôi hỏi trò muốn làm nghề gì! Bộ lỗ tai bị ăn mất rồi sao?"
Harry cười ha ha rồi gác đầu lên chân Snape một cách tự nhiên, cậu dụi vào tầng vải dệt có mùi Độc dược nhàn nhạt, cười nói:
"Thì em đang nói về nghề nghiệp đó, thầy có biết là giới Muggle có một nghề gọi là nghề tự do không? Công việc chính là...!làm thứ mình yêu thích, đến những nơi mình luôn muốn đến, sau khi tốt nghiệp rồi thì em sẽ đi đây đi đó...!Thế giới ngoài kia rộng lớn thế mà...!Severus à, thầy có muốn đi với em không? Còn biết bao dược liệu và Độc dược bên ngoài chờ thầy khám phá đó!"
Snape không nói chuyện, nhìn cậu một hồi lâu rồi mới duỗi tay sờ cái thẹo trên trán Harry, cậu chợt cứng mình, rồi thở dài.
Giọng Harry nhẹ tênh: "Thầy đã biết."
"Đúng." Anh đáp lại, không rõ vui buồn thế nào.
Snape là một người thông minh, từ khi cụ Dumbledore đưa sách vở cho anh, kiểm tra cho Nagini, và những cơn ác mộng quấy nhiễu Harry, mối liên hệ lạ kỳ với Chúa Tể Hắc Ám, dấu hiệu Đen nóng lên khi ở gần Harry, đều đang nói thẳng cho Snape biết chân tướng khó chấp nhận này.
Hàng mày Snape chau lại, Harry đọc được trớ trêu dâng lên trong mắt anh, linh hồn chai sạn và khổ đau của anh, Snape phản ứng quá mức bình tĩnh, như đang ém hết cảm xúc của mình vào vỏ bọc đầy gai nhọn bên ngoài.
"Em không biết phải nói thế nào với thầy, nhưng xin thầy, Severus à, đừng áy náy, cũng đừng lo lắng, thật sự có nhiều chuyện đã tốt hơn tưởng tượng của thầy nhiều lắm.
Chỉ có duy nhất một Trường Sinh Linh Giá cuối cùng không nằm trong tay chúng ta thôi, nhưng nhanh lắm...!Hết thảy sẽ kết thúc."
Harry giơ tay chạm vào giữa mày người đàn ông, Snape không tránh, đôi mắt đen như mực nhìn chăm chú vào cậu.
Harry vuốt phẳng nếp nhăn do nhíu mày của anh: "Cho nên Severus à, nếu em có thể sống sót, thầy có muốn cùng em đi đây đi đó khắp nơi không?" Harry lại mời lại lần nữa, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Snape sửng sốt một chút, tuy anh tự ti với tình cảm nhưng không có nghĩa Snape không biết ánh mắt Harry nhìn mình ấp ủ điều gì.
Gương mặt nó giống ba nó lắm...!Cái nó nhìn anh cũng không khác gì cách ba nó nhìn Lily.
Nó tự cho rằng nó che giấu tốt lắm, Snape nghĩ nó sẽ vĩnh viễn không nói ra, cho đến khi nó lớn, rời Hogwarts, cưới vợ sinh con, có một cuộc đời 'đúng đắn'...
Một khoảng lặng vắng giữa hai người, chỉ còn tiếng gió thổi xuyên qua mặt cỏ xì xào, làm tung bay những cánh bồ công anh dại.
Rồi, Snape đáp lại: "Trò đã lớn, Potter, ra ngoài du lịch mà trò cũng cần người lớn theo trông sao?"
Harry nắm tay anh: "Severus, thầy đang cố tình không hiểu lời em nói."
Snape mím môi: "...Đừng có bướng bỉnh, chỉ là trò thiếu khuyết tình thương..."
Đôi mắt xanh của Harry phản chiếu lại bầu trời, trong vắt, cậu cắt ngang lời anh: "Em biết ỷ lại là gì, và tình yêu là gì.
Severus à, em...!thích thầy (Harry hít sâu để bớt xấu hổ, cậu cố chấp nói tiếp) Em muốn được hôn thầy, em muốn mỗi sáng thức dậy, thầy sẽ ở cạnh em, giống như chúng ta trước giờ vậy, nhưng lần này là cả đời..."
Lời bày tỏ quá mức thẳng thắn làm Snape không biết làm thế nào, anh toan đứng dậy nhưng Harry đã kéo chặt tay anh, sức thằng bé lớn kinh người, Snape bị nó kiềm chặt không động đậy được.
Harry biết lão dơi già của cậu lại muốn chạy trốn, cậu không đời nào cho thầy có cơ hội đó.
Một tay cậu câu chặt cổ Snape, một tay chống đỡ cơ thể, cậu đè Snape vào gốc cây sồi đằng sau hai người, hung hăng hôn lên môi anh.
Snape hoảng loạn nhắm hai mắt, đôi môi mím chặt.
Harry chỉ hôn một cái rồi rời đi, nhưng cậu không để Snape chạy trốn, cậu ôm chặt eo anh, rồi vùi đầu vào bên cổ Snape, thì thầm vào vành tai đỏ bừng: "Severus, em yêu anh."
Snape gạt cậu ra rất mạnh, một màu hồng rộ lan thành hai dải ưng ửng trên gò má anh, anh gắt: "Trò...!đừng có mà được nước lấn tới!" Anh hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào với câu tỏ tình lộ liễu của Harry, và nụ hôn bất ngờ làm tâm trí anh nghẹt lại, những câu nói châm chọc ngày thường hoàn toàn biến mất khỏi đầu.
Thằng bé dùng đôi mắt xanh nhìn anh đầy sung sướng, bám chặt lấy Snape không buông: "Dạ! Em hứa trước khi tốt nghiệp sẽ không quá phận đâu!"
Nói rồi, cậu liếm môi mình.
Snape càng đờ đẫn hơn nhìn động tác của Harry, rồi, như nhận ra thằng bé vừa mới chọc mình, mặt anh đỏ bừng lên, tức tối nạt: "Thả tôi ra ngay! Cậu Potter!"
Harry buông tay ra, Snape lập tức đứng dậy đi mất, tuy không đến nỗi thành chạy – nhưng anh bước nhanh hơn bình thường nhiều, và biến mất sau những bức tường quanh của Hogwarts.
Còn lại một mình trên thảm cỏ, Harry nằm vật xuống đất, vắt tay ngang trán, nụ cười toe toét không thể ngưng lại được.
Cậu hạnh phúc đấm xuống đất, bứt một đống cỏ lúa mạch rải đẩy trời, chúng bị cơn gió đầu hạ cuốn lên, bay vụt qua mặt hồ lóng lánh nắng vàng và khuất bóng sau những rặng núi mờ trong mây.
Trái tim Harry đập nhanh tới nỗi cậu không nghĩ được gì nữa, cứ lâng lâng như bay trên mây.
Ở bên kia, Snape bước thật nhanh trong hành lang lâu đài với đôi tai nóng bỏng như lửa đốt.
Vớ của Merlin! Anh nên từ chối nó ngay mới phải! Thằng nhãi chết tiệt! Miệng lưỡi trơn tru giống hệt ba nó, một kẻ thì lừa đi Lily, một kẻ lại đi gạt mình.
Snape càng nghĩ càng giận, góc áo tung bay của anh một đường dọa vô số động vật nhỏ rúm ró.
Tại sao mình không thể mắng nó ngay tại chỗ, cũng không thể từ chối nó kia chứ?
Đó là một kỳ nghỉ sóng yên gió lặng, trôi qua với những ngày phong phú bận rộn.
Harry cũng từ trộm ngắm đổi thành chính đại quang minh nhìn chằm chằm Snape, bị trào phúng không biết bao nhiêu lần cũng chỉ trưng ra cái mặt cười hì hì không chút giận dỗi – cũng không hề thay đổi.
May mắn cho Harry, Snape không biết cách xử lí trước tình cảm của người khác, chưa có ai từng yêu anh, cho nên đứng trước quỷ khổng lồ mắt xanh bám dai như đỉa, anh chỉ biết yên lặng chịu đựng ánh mắt dán dính của thằng nhóc, nếu mà nó nổi điên nhào tới ôm hay hôn anh, Snape cũng chỉ biết đẩy nó ra chứ không có biện pháp cụ thể nào.
Mỗi ngày cứ trôi qua trong khi Harry dính rịt lấy anh, cho dù Snape có soạn sẵn vô số bài văn từ chối trong đầu cũng không bao giờ thốt ra hoàn chỉnh được vì nó cứ cắt ngang giữa chừng, hoặc vờ như chẳng nghe thấy gì.
Thôi cứ như vậy đi...!Một ngày nào đó nó không cần mình nữa, Snape tự an ủi bản thân, thì mình sẽ lùi lại đằng sau để nhìn nó cũng được rồi.
**
Buổi tối cuối cùng của kỳ nghỉ, Harry một mình rời khỏi trường học, cậu có một cuộc hẹn đêm nay.
Cậu mở phong thư trong tay, lấy ra một cái kim cài áo bằng vàng điêu khắc hình hoa thủy tiên cực kỳ hoa lệ, tinh xảo.
Chiếc kim cài áo phát ra ánh sáng vàng nhạt và Harry chợt thấy không gian xung quanh méo mó, một lốc xoáy màu sắc cuốn lấy cậu vô trong, đảo tung cả lên trước khi hạ cánh xuống mặt cỏ.
Sương đêm đọng trên lá làm ẩm ướt đôi giày da rồng của Harry, tiếng côn trùng kêu rả rích trong bụi hoa hồng, và một tòa nhà khang trang, xinh đẹp xây theo phong cách Tudor hiện lên trước mắt Harry, với mái nhà dốc đứng và tám ô cửa sổ gỗ đang phát ra ánh đèn vàng ấm cúng.
Đó là một tòa nhà thuộc sở hữu của gia tộc Malfoy, tuy không rộng lớn ngút ngàn như Thái Ấp Malfoy, nhưng vẫn hiện lên vẻ quý tộc nhã nhặn được chăm chút từng li từng tí.
Cánh cổng bằng sắt rèn tan ra như ảo ảnh khi Harry đi ngang qua nó, pháp thuật đặc trưng của một gia tộc cổ xưa, cho phép khách khứa có mang thư mời của gia chủ vượt qua hàng rào bảo vệ.
Harry đặt chân lên con đường lát đá cuội, hai bên đường trồng đầy những bụi hương thảo và hoa thủy tiên lung lay trong gió.
Cánh cửa màu gỗ bật mở khi Harry giẫm chân lên bậc tam cấp, người đàn ông tóc bạch kim xuất hiện, làn da ông ta nhợt nhạt như một con ma cà rồng, tay chống cây gậy đầu rắn, sống lưng ưỡn thẳng tắp.
So với một người vừa trọng thương mới khỏi thì ông ta cứng cỏi hơn nhiều.
Ông Malfoy nở nụ cười: "Tôi không ngờ Cậu Potter đích thân quang lâm tệ xá của tôi đấy."
Harry hất mũ áo chùng ra sau, để lộ đôi mắt xanh sáng rực và thẳng thắn: "Chẳng lẽ ngài Malfoy còn chờ ai khác ngoài tôi?" Cậu nói, và ông Malfoy bước sang một bên nhường đường cho cậu: "Mời vào, Cậu Potter, có lẽ cậu sẽ có hứng thú với một ít trà Söderblandning tôi mới sở hữu."
Harry mỉm cười: "Là vinh hạnh của tôi, ngài Malfoy à.
Trà hoa quả Thụy Sĩ có vẻ khá hợp với bánh Semmelwrap – Harry êm ái nói – liếc nhìn món bánh cuộn kem hạnh nhân trên bàn – Ngài tiếp đãi nồng hậu quá."
Nụ cười của Lucius hơi méo mó, Harry Potter sở hữu phong cách giao tiếp không thua kém gì một quý tộc thuần huyết nào; thậm chí một thằng nhỏ lớn lên ở nước Anh lại gọi tên chính xác món ăn ở Thụy Sĩ cũng là một điều đáng gờm.
Harry Potter không hề dễ chơi! Trong đầu Lucius bật ra nhận xét đó, làm ông ta không khỏi cẩn thận thêm vài phần.
Khi hai người đã ngồi vào bàn, thưởng thức qua trà bánh.
Ông Malfoy mới bắt đầu bắt chuyện: "Cậu Potter thân mến, trong lá thư đáp lời cậu gửi cho tôi, tôi nhận ra con dấu của gia chủ Nhà Potter." Lucius sờ cái nhẫn trên tay mình, nói một cách chậm rãi: "Không biết cậu kế thừa gia tộc từ khi nào, mà mấy buổi tụ họp thương nghiệp không thấy cậu đi."
"Cái này à..." Harry nhẹ gõ mu bàn tay, đột nhiên chiếc nhẫn bạc có khắc hình sư thứu hiện lên trên ngón tay, cậu đã giải trừ bùa Lú trên đó.
Đôi mắt ông Malfoy mở to, nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn đó nhưng rất nhanh đã thu hồi ánh mắt.
Ông ta nhếch mép: "Cậu có con thú thủ hộ thú vị quá." Giọng ông ta đã nhiệt tình hơn vừa nãy, bớt một chút cảm giác kiêu ngạo.
Cũng phải thôi, thân phận gia chủ một gia tộc lớn trong mắt Lucius đáng giá hơn Cứu thế chủ nhiều, đặc biệt là gia tộc này lại không tầm thường.
Harry cười khẽ: "Tôi nghĩ ngài Malfoy cũng từng làm Huynh trưởng Slytherin, từng quản lí Hogwarts, chắc là ngài đã từng nghe một ít lời đồn đại giữa các Nhà nhỉ? Có lẽ một số lời đồn cũng là sự thật đấy, như Phòng Chứa Slytherin vậy."
"Đương nhiên." Đôi mắt màu khói nhợt của ông Malfoy hiện ra tia gian xảo, nụ cười vô cùng nhiệt tình.
Chúa Tể Hắc Ám lấy xà Xà Ngữ để chứng minh ngài là người thừa kế Slytherin, làm rất nhiều quý tộc đi theo ngài, nhưng trừ Xà Ngữ ra cũng không còn gì khác nữa.
Còn nhẫn gia tộc Potter...!và hình dạng thú thủ hộ đã nói lên rất nhiều điều, cũng là vật minh chứng chính xác nhất cho việc Cứu thế chủ đã trở thành người thừa kế...
"Hắn ta cũng đã từng là người thừa kế - được chọn." Dường như Harry nhìn thấu suy nghĩ của ông Malfoy, nhẹ nhàng nói: "Đáng tiếc là hắn ta vi phạm quy ước của Bốn Nhà Sáng lập, lại vứt bỏ thân phận của mình, vì theo đuổi sự bất tử hư vô mờ mịt, kết quả thành ra như hiện tại."
Cây gậy đầu rắn của ông Malfoy phát ra một âm thanh giống tiếng rít khi ông ta chống nó xuống đất để chồm tới chỗ cậu: "Nói như vậy, hẳn là cậu Potter đây, biết bí mật...!của ngài?"
"Có thể nói là hắn ta đã tự hủy hoại mình." Harry cũng không trực tiếp thừa nhận.
"Tôi nghĩ ngài Malfoy cũng đã phát hiện, sức mạnh của hắn ta đã giảm sút, tính cách cũng hoàn toàn thay đổi, cuồng nộ, khát máu...!Đó là con đường hắn ta lựa chọn.
Coi cái chết là nỗi ô nhục, muốn vĩnh viễn bất tử, một trò lừa điên rồ, vứt bỏ chính bản thân mình, cái kết không còn gì ngoài...!hủy diệt." Harry nói rất chậm, nhấn nhá từng chữ.
Ông Malfoy nhíu mày bối rối: "Nhưng thoạt nhìn ngài vẫn..."
Voldemort càng thêm điên cuồng, ma lực của hắn cũng càng thêm quyền năng, nhưng ngược lại yêu cầu Độc dược từ chỗ Snape càng nhiều hơn, nhà Malfoy là túi tiền của Chúa Tể Hắc Ám nên ông Malfoy càng dễ nhận ra bất thường hơn.
Harry nhìn ông ta một cách thẳng thắn: "Ông ở cạnh hắn ta, ông phải rõ ràng hơn tôi chứ, ngài Malfoy à."
"Không thể không nói, lời nói của cậu Potter rất có sức thuyết phục." Hai tay ông Malfoy đan lại trên đùi, mắt khép hờ, khôi phục lại vẻ điềm tĩnh ban đầu: "Nhưng tôi không biết, nếu Nhà Malfoy hợp tác với cậu Potter đây thì sẽ có lợi ích gì?"
"Tôi nên nói thế nào đây nhỉ..." Harry cười nhợt nhạt, thản nhiên nói.
"Tôi biết nhiệm vụ của ông, ông Malfoy à, các ông giăng bẫy chờ tôi ở Sở Bảo Mật, bắt tôi dâng cho ông chủ thân mến của các ông...!Hắn ta đang đợi tôi chui đầu vào lưới, há nào hay không phải tôi đang chờ ngược lại."
Vẻ mặt ông Malfoy xấu xí hẳn đi, ông ta gằn giọng: "Severus đã nói với cậu."
Harry lắc đầu: "Ông cho là tôi cần mật báo mới biết được chính xác à?" Harry chỉ vào đầu mình: "Ông đừng quên, tôi là ai.
Trước khi ngồi đây với ông như tư cách gia chủ Nhà Potter, tôi còn là Cậu bé sống sót, Cứu thế chủ của giới Phép thuật – chà, quang vinh biết chừng nào, nhưng đó là sự thật, tôi là kẻ duy nhứt có khả năng đánh bại chủ nhân của ông, đừng nghi ngờ điều đó.
Và hơn nữa..."
"Tôi cho rằng Severus cũng không biết nhiều điều đến thế.
Chuyện này ông cũng rõ cả mà."
Ông Malfoy dịu hẳn lại, liên lạc của ông ta và Harry là do gia tinh truyền tin, Snape không thể biết được, ông ta đã quá nóng vội.
Ông Malfoy nhấc chén trà lên uống, lảng sang chuyện khác: "Tôi nghe được một lời đồn thú vị là...!quan hệ của cậu và anh Severus cũng không tệ lắm nhỉ?"
"Xác thật không tệ, tôi đang theo đuổi anh ấy." Harry tỉnh bơ tung ra một trái bom.
"Khụ!" Nhém nữa ông Malfoy sặc rớt chén trà, vốn ông ta tưởng con trai mình truyền tin sai, còn đang tính chê cười nó đây, không ngờ...!Ông Malfoy vuốt mặt, lấy một cái khăn ra chấm lên miệng.
"Thật có lỗi quá, tôi có hơi kinh ngạc...!theo tôi biết thì anh Severus vẫn luôn...!không quen...!với chuyện giao tiếp lắm."
"Tôi biết chứ, dạo gần đây tôi sống không dễ chịu mấy." Harry nhún vai hơi tiếc nuối, bây giờ lão dơi già phòng bị cậu dữ lắm, lại gần hai foot là thầy tránh ra ngay, nắm tay cũng không được, hôn một chút cũng không được, cuộc sống đúng là không dễ chịu gì.
Lucius nuốt nước miếng như đang suy diễn cả vở bi kịch trong đầu, từ góc độ nào đó mà nói Cứu thế chủ xác thật rất vĩ đại...
Một lúc sau, cảm xúc hòa hoãn lại, ông Malfoy mới nói: "Cậu Potter đã có dự định trước, cũng bày ra thế cục như hiện tại, coi bộ đã nắm chắc phần thắng...!Thế, không biết vì sao cậu còn chịu đáp lại lời mời của tôi?"
"Vừa nãy tôi đã nói với ông rồi, hắn ta đã vi phạm tôn chỉ của Bốn Nhà Sáng lập, tôi chỉ đang thực hiện trách nhiệm của mình." Harry nghiêng đầu nhìn ra một bông hồng trắng lấp lóe bên cửa sổ, đều giọng: "Ông có từng nghĩ, nếu nhiệm vụ của ông thất bại, ông bị chúng tôi tóm được, thì kết cục của Draco sẽ như thế nào không?"
"Cậu...!cậu nói là cậu sẽ giúp Draco?" Ông Malfoy nắm chặt gậy đầu rắn; trong lòng đã rõ ràng, một khi ông ta thua cuộc, Chúa Tể Hắc Ám sẽ không bỏ qua cho vợ con ông ta.
Đôi mắt xanh của Harry nhìn thẳng vào ông Malfoy, giọng cậu vững vàng, mang theo một niềm tin khó bề cưỡng lại: "Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ mỗi thành viên Hogwarts, trừ khi người đó quay lưng lại với trường, bằng không, không ai có thể làm hại bất kỳ phù thủy nhỏ nào còn đi học.
Kể cả Chúa Tể của ông cũng không."
Ông Malfoy thở dốc: "Tôi đã hiểu...!Tôi tin cam kết của người thừa kế Hogwarts...!Cậu Potter, cậu muốn điều gì từ Nhà Malfoy? Chỉ cần cậu đảm bảo an toàn cho Draco, tôi sẵn lòng cung cấp cho cậu những gì cậu cần."
Harry đáp: "Ông có biết, cái cúp Chúa Tể Hắc Ám đã trao cho chị gái của vợ ông, Bellatrix Lestrange, vào ngày cưới của bà ta?"
Ông Malfoy nói nhỏ: "Cúp vàng Hufflepuff."
"Đúng, tôi cần cái cúp đó."
Ông Malfoy lắc đầu: "Cúp vàng không có tại nhà Malfoy, cậu Potter à."
"Đúng vậy, tôi biết, vì nó đang nằm trong kho vàng của chị gái vợ ông, tôi biết ông có cách, ông Malfoy à."
Ông Malfoy lắc đầu: "Này...!Chắc cậu Potter đùa với tôi, tôi cầm đồ của Chúa Tể Hắc Ám thì sao mà sống sót nổi."
Harry mỉm cười: "Tôi có thể đảm bảo ông và gia đình ông được an toàn."
Ông Malfoy nắm chặt gậy đầu rắn, gõ lộp cộp lên sàn, ông ta có vẻ không kiên nhẫn: "Không, có lẽ cậu Potter đây không biết, Chúa Tể Hắc Ám có thể khống chế mọi Tử Thần Thực Tử, cho dù tôi có trốn tới xó xỉnh nào ngài cũng có thể tìm ra tôi..."
"Nếu ông đang nói về Dấu hiệu..." Harry cắt ngang lời ông ta, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, đột nhiên cánh tay trái ông Malfoy cháy rát, ông ta bật nhìn Harry với vẻ ngạc nhiên in hẳn trong đôi mắt nhợt nhạt.
Cậu cười: "Đây là lời bảo đảm của tôi đối với ông."
Không bận tâm đến Harry ngồi đó, ông ta kéo tay áo lên để nhìn rõ Dấu hiệu trên tay, Malfoy nói bằng một giọng ngỡ ngàng: "Này...!cậu Potter có thể giải quyết Dấu hiệu Đen ư?"
Nhận được cái gật đầu của Harry, ông Malfoy vui sướng thấy rõ.
Tuy là ông ta cũng cực kỳ tôn sùng máu thuần, năm xưa cũng duy trì quan điểm của Chúa Tể Hắc Ám, nhưng không có nghĩ là Lucius sẽ thích dấu hiệu như nô lệ này trên người mình, ông ta không hoàn toàn bị tẩy não như vợ chồng Lestrange.
Malfoy có kêu ngạo của Malfoy, cho dù họ có tôn sùng hậu duệ Slytherin đi nữa.
Harry nghiêng đầu nhìn ông ta, gõ mặt bàn: "Ngài Malfoy cảm thấy đề nghị của tôi thế nào?"
"Tôi hy vọng sau khi chiến tranh kết thúc, cậu Potter có thể cho Nhà Malfoy một phần vinh dự." Thấy được phần ích lợi từ Cậu bé vàng, tương lai đã có bảo đảm, ông Malfoy lại bắt đầu đáp trả một cách khôn khéo.
"Ông Malfoy à, giao dịch này ông đã không lỗ rồi, huống chi tôi tin là không cần bất kỳ sự can thiệp nào ông cũng có thể đạt những gì ông muốn, đương nhiên..." Harry nhướng mày "Một ngày Draco còn đứng cạnh tôi, tự nhiên cũng thuộc D.A, ngài Malfoy còn lo lắng chi nữa."
"Đương nhiên rồi, tôi còn phải cảm ơn sự chỉ đạo của cậu Potter đây với thằng bé." Lucius vừa lòng gật đầu, đôi mắt xám của ông ta đảo quanh một cách xảo quyệt: "Tôi thiết nghĩ cậu Potter nên biết tình huống của anh Severus, nếu..."
Harry cương quyết nói: "Ngài Malfoy không cần thử tôi, tôi nói rồi, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ MỌI THÀNH VIÊN Hogwarts, chỉ duy kẻ phản bội là không xứng đáng mà thôi." Trước đôi mắt xanh lạnh lùng của cậu, những lời toan thốt ra của ông Malfoy kẹt lại trong miệng.
Ông ta đảo chén trà đã cạn.
"Cậu có yêu cầu bảo vệ bí mật ngày hôm nay của chúng ta không, hở cậu Potter? Tôi rất vui lòng được lập một lời thề với cậu."
"Tôi không sợ ngài tiết lộ nội dung cuộc trò chuyện hôm nay đâu, ngài Malfoy à, nhưng nếu ngài muốn một sự đảm bảo..." Harry phất tay, trên bàn xuất hiện một Pháp trận có màu xanh lục hình tròn, lớn bằng nửa cái chậu rửa mặt.
"Pháp Trận Hardwin, chắc là ngài Malfoy có nghe qua, nó làm người ta không thể trái với hứa hẹn."
"Chỉ cần ngài Malfoy tuân thủ ước định, lời hôm nay tôi nói với ngài chắc chắn sẽ làm được." Harry đặt tay lên vòng tròn xanh, Pháp trận này có chút khác biệt với Lời thề Bất Khả Bội; Lời Thề sẽ lấy đi tính mạng kẻ phản lại nó, mà Pháp trận lại thôi thúc phù thủy hy sinh hết thảy để thực hiện bằng được giao ước, hơn nữa, Pháp trận không cần người làm chứng, đó là giao kèo chỉ giữa hai phù thủy với nhau.
"Tôi, Harry Potter, hứa trước Pháp trận Hardwin, sẽ bảo vệ gia đình Malfoy khỏi sự săn đuổi của Chúa Tể Voldermort."
Ông Malfoy cũng đặt tay lên vòng tròn xanh: "Tôi, Lucius Malfoy, hứa trước Pháp trận Hardwin, sẽ trao cho cậu Potter Cúp Vàng Hufflepuff như giao ước."
Sau lời hứa đó, Harry rót phép thuật vào, Pháp trận như sống lại, một tia sáng xanh rực rỡ như con rắn bò lên tay hai người, xoắn lấy hai bàn tay thật chặt, vòng tròn phát ra ánh sáng chói mắt.
Đợi khi tất cả kết thúc, ông Malfoy rút tay ra, thở phào.
Tuy rằng Cứu thế chủ không hứa hẹn bất kỳ lợi ích nào cho gia tộc cả, nhưng chỉ cần gia đình Malfoy an toàn, ông Malfoy đã thấy đủ rồi.
Ông ta nói một câu thật lòng: "Cảm ơn cậu Potter khẳng khái."
"Tình huống cụ thể tôi sẽ gửi thư cú cho ông, còn đây là món quà tặng muộn, xin thay mặt ba đỡ đầu tôi tặng cho bà Malfoy." Harry lấy trong túi ra một cái hộp đen, cậu mở nó ra, trên tấm nhung thiên nga bày một cái vòng cổ đá quý cực kỳ xinh đẹp, bên cạnh còn có một tấm thiệp thuyết minh công dụng chống Pháp Thuật Hắc ám của nó.
Ông Malfoy nở nụ cười thật tâm, ông ta thì không tính, Draco đã có Cứu thế chủ trông chừng, còn mỗi vợ ông xác thật rất đáng lo.
Có vòng cổ này coi như thêm một tầng áo chắn, gia chủ Potter quả là một đối tượng hợp tác đúng đắn.
"Thay mặt vợ tôi cảm ơn sự có lòng của anh Black."
Harry đứng dậy: "Cảm ơn đã chiêu đãi tôi hôm nay, ông Malfoy, chúc ông buổi tối tốt lành."
Ông Malfoy đứng dậy, tự mình mở cửa cho cậu khi Harry trùm áo khoác lên mình: "Rất vui được hợp tác với cậu Potter, cậu về mạnh khỏe."
Sau khi rời khỏi nông trường Malfoy, Harry Độn thổ về Hogwarts, vứt bỏ điệu bộ quý tộc nửa mùa đi, cậu chạy phăm phăm trên hành lang để về hầm, gấp gáp bảo Medusa mở cửa cho cậu.
Cửa gỗ vừa bật mở, Harry đã xông thẳng vô phòng.
Trên chiếc ghế bành quen thuộc cạnh lò sưởi, Snape đang ngồi đọc sách, anh mặc áo đen cài nút kín tới tận cổ và khoác áo choàng, trên đùi là giấy da dê và bút lông chim, nghe tiếng động, Snape ngước mắt lên nhìn thì một cái đầu xù xù nhào thằng vào lòng anh, làm nhăn tấm giấy vừa mới viết.
Snape bực mình kéo tờ giấy ra, dòng chữ gần nhất đã lem nhem mực, anh vẫy tay và tờ giấy tự động bay đến trên bàn, Snape tức tối: "Làm cái trò gì thế hả?"
Harry kêu lên: "Severus, Severus ơi..."
Tay Snape chống lên vai thằng nhóc, nó lại càng ôm anh chặt hơn, không ngừng dụi cái đầu xù vào bụng Snape.
Kéo mãi không được, Snape bực tức nói: "Lại làm sao đây, chẳng lẽ trò tự bán mình mất rồi à?"
Nói rồi, anh túm gáy thằng nhóc để kéo nó lên, không ngờ Harry nương theo tay anh để bổ nhào tới, hôn lên môi anh thật mạnh.
Snape chưa kịp phản ứng Harry đã buông ra, cười toe toét tới tận mang tai: "Thầy lo cho em hả, Severus?" Sau đó lãnh một cú cốc đầu.
"Tránh ra!"
Snape đẩy cậu ra, dưới ánh đèn tù mù của hầm, Harry vẫn thấy được gò má ửng hồng của anh.
Harry muốn hôn cái nữa mà không dám, chưa đã thèm nói: "Được rồi, em đi tắm đây." Cậu phát hiện mỗi khi xấu hổ hay bối rối Snape sẽ chẳng nói được lưu loát một câu dài, để phòng khi anh tỉnh táo lại rồi mắng cậu, Harry quyết đoán chạy..