Tác giả: Đan Thanh Thành Sam
Edit: BĐ (chương này khó vl)
Ban đêm ở Hogwarts luôn an tĩnh và bí ẩn, khi Harry dạo quanh hành lang, cậu phát hiện ra một trong số mấy bộ áo giáp biết phát ra tiếng ngáy và nói mớ, (hoá ra đấy con yêu tinh Peeves phá phách).
Cậu lượn qua những hốc bò tó tối như hũ nút và những phòng học bỏ hoang làm người ta rùng mình.
Đôi khi, một số các ngọn đèn bồng bềnh trôi trong không trung nhấp nháy như ai vừa chớp mắt một cách lạ thường, rọi sáng rọi tối các bức tranh làm vài người trong số họ than vãn rằng thật khó mà ngủ được.
Cũng có đôi khi xa thật xa một khoảng hành lang mà chẳng có lấy một tiếng động nào, mà cũng chẳng có ngọn đèn nào, làm Hogwarts thêm phần kỳ bí và rợn tóc gáy.
Đêm trong Hogwarts cứ dài như vô tận, mỗi một món đồ, một góc nhà bám bụi đều có một câu chuyện cổ xưa gắn với chúng, và nếu đi hoài đi mãi, bạn sẽ chẳng bao giờ dứt khỏi được cái không khí tĩnh lặng mà quyến rũ ấy, và có khi là nỗi cô đơn khủng khiếp gợi lên từ tận đáy lòng.
Harry không biết mình đã có mấy đêm không yên giấc rồi, tựa hồ là từ khi cậu gật đầu với kế hoạch của cụ Dumbledore, phảng phất như cậu trở về hồi chỉ đơn độc lang thang một mình ở Hogwarts vậy.
Trên Đài Thiên Văn tối như hũ nút, không một vì sao và gió lạnh quần quật, người đàn ông áo đen tìm được cậu trai trẻ có đôi mắt xanh thẫm và vẻ mặt thẫn thờ đang đứng dựa vào bờ tường.
Cậu đang nhìn ra đằng xa, nơi chẳng có gì ngoài trừ những rặng núi tối đen như phủ mực, và một ít vệt trắng loang loáng không khác gì chút ảo ảnh dị thường về buổi bình minh còn rất lâu mới đến.
"Đừng tưởng rằng ta sẽ không trừ điểm của trò." Người đàn ông nói, tiếng của anh hoà với gió buốt, nghe như một giai điệu lạ từ hư vô vọng lại.
Cậu trai trẻ vẫn nhìn vào bóng đêm mờ mịt đằng xa xa, không phản ứng lại với câu nói ấy.
Mặt hồ Đen hiện tại giống hệt một cái hố sâu đen ngòm, không thấy được gợn nước lăn tăn, tất cả u ám và mù mờ quá, giống như ai đó đã trét cả mười mươi lớp sơn đen lên cảnh vật, giấu chúng dưới khe vực không có ánh sáng.
Đôi mắt xanh của cậu trai thẫm lại trong bóng đêm, nếu mà không có ánh sáng lẻ loi từ ngọn đèn chụp may mắn chưa bị gió thổi tắt, thì dám chừng người ta cũng bảo rằng mắt cậu vốn là màu đen âm trầm.
Snape tiến lại gần Harry, rồi ôm lấy cậu vào lòng, gió thổi làm tóc anh rối bù, làm đau hốc mắt, nhưng Snape vẫn lẳng lặng đứng đó như để cảm nhận một chút cảm giác chua xót và tịch mịch trong lòng cậu - hay chí ít anh cho là vậy.
"Ta...!Ta biết...!là ta làm trò lo lắng."
Harry chợt bước ra khỏi vòng tay anh, kéo Snape một cái thật mạnh về phía cậu.
Harry hung hăng cắn một ngụm vào cái cổ trắng lộ ra khi tóc anh bị gió thổi bay lên.
Snape nhíu mày, chịu đựng cảm giác đau đớn loé qua, anh xoa xoa mái tóc rối bù của thằng bé - một cử chỉ trấn an tâm trạng cậu.
Vài giây sau, đau đớn dần dịu đi, Harry nhả gáy Snape đã ra, hôn khẽ lên dấu răng mình để lại: "Thầy không rõ, em không muốn rời xa thầy..."
"Chỉ là nhất thời, ta sẽ trở về mà." Snape thở dài một hơi, thật ra anh cũng không đồng ý với ý tưởng của cụ Dumbledore lắm, nhưng so với để thằng bé tự mình đi mạo hiểm, chẳng thà để việc đó vào tay anh.
"Thôi, trở về đi." Harry biết cho dù nói thêm thì cuộc thảo luận này cũng chẳng bao giờ có kết quả, cậu nắm lấy bàn tay lạnh băng của Snape, hai người cùng xuống cầu thang, trở về hầm.
Những ngày tiếp theo Harry càng lúc càng im lặng, Snape cũng không biết làm sao để khuyên nhủ, đề tài này dường như đã trở thành cấm kỵ của hai người họ, nhưng dẫu không có trao đổi với nhau, hết thảy vẫn tiến hành theo kế hoạch của cụ Dumbledore.
Đầu tháng Sáu, Snape đút Độc dược cho Nagini, con rắn dẫy dụa suốt vài tiếng đồng hồ, làm vảy rách toe toét hết.
Voldemort cũng có chút cảm ứng với rắn yêu của hắn, nhưng vì hắn ta đang thay máu nên chỉ có thể trốn trong bóng tối âm u, dựa vào máu trẻ duy trì sinh mệnh.
Thậm chí Voldemort còn không đủ sức thăm dò tình huống Trường Sinh Linh giá của mình, chỉ có thể thúc giục Snape ra tay với Dumbledore, cũng phái Đuôi Trùn, Bella và vài kẻ khác hỗ trợ.
Bọn Đuôi Trùn không vào được trường học, chỉ có thể tạm thời rình rập bên ngoài.
Giữa tháng Sáu, rốt cuộc bọn chúng cũng lẻn vào Lều Hét.
Fenrir Greyback - gã người sói man rợ, đi ra ngoài săn thú, còn những kẻ khác cũng chia nhau đi thám thính, trong Lều Hét lúc bấy giờ chỉ còn sót lại Đuôi Trùn và ả Bella.
Ả đàn bà hơi chán chường, mụ đá chân Đuôi Trùn một cái: "Ê, đồ con chuột, tại mày mà tụi mình bị phát hiện đấy, tính sao đây hả?"
Đuôi Trùn sợ hãi nhìn mụ, lén lút rụt người lại một chút, gã ra ngoài tìm hiểu tin tức bị phát giác, làm phụ cận có thêm không ít Thần Sáng tuần tra, bọn chúng chỉ đành trốn ở đây, chờ tín hiệu chỗ Snape.
Mắng xong, mụ đàn bà lại tiếp tục ngẩn người, lúc mụ ý thức được không đúng lắm, không khí quá yên tĩnh, tiếng thở khò khè đáng ghét của Đuôi Trùn đã bặt thinh từ đời nào.
Rồi mình mẩy mụ cứng đờ như đá, trơ mắt nhìn thằng nhóc giống hệt ác quỷ xuất hiện trước mắt.
Con ngươi Bella co rụt lại, mụ còn nhớ chồng mụ đã chết vì thần chú đáng sợ thế nào của nó, nhớ cả bùa Tra tấn uy lực mạnh mẽ mà nó ếm lên người mụ.
Trái tim Bella đập kịch liệt như muốn phá tan lồng ngực, đáy mắt in đầy nỗi hãi hùng như một cơn ác mộng kinh hoàng ập đến không có điềm báo trước.
"Chủ nhân!" Tiếng ré của Đuôi Trùn đánh thức Bella khỏi cơn hoảng thần, mụ hốt hoảng nhìn gã.
Đuôi Trùn ngu ngơ đứng cạnh Kẻ được chọn, đôi mắt tam giác đần độn nhìn thằng nhóc, có ngu cũng biết chủ nhân trong miệng gã là ai.
Harry lạnh nhạt liếc gã một cái, Đuôi Trùn bèn cụp đầu vào góc, cậu lấy ra một bình thuốc và một cái cốc đơn sơ, tiến lại chỗ Bella.
Rót chừng nửa ly chất lỏng đỏ tươi như máu, Harry lắc đều thứ dung dịch dinh dính, nhớp nháp đó, rồi bóp cái miệng cứng đơ của Bella, đổ hết cả ly vào mồm mụ.
Mụ đàn bà cũng chống cự theo bản năng nhưng chỉ phí công, cuối cùng chỉ đành toét mắt mà nhìn bản thân nuốt vào chất lỏng lạ thường đó.
Rất nhanh, mụ đã cảm thấy bụng mình như bị nhét một mảnh sắt nung đỏ vào trong, đau đớn làm mờ đi thần chí, Bella ngã phịch xuống đất, co giật đầy thống khổ.
Đôi mắt mụ trừng lớn, chỉ còn lại tròng trắng dán trên gương mặt gầy còm giống hệt một cái xác khô, từ cổ và tay mụ, những chỗ thò ra từ bộ đồ đen rách nát, hoa văn màu đỏ lạ thường lan tràn như nước lũ, đến tận khi phủ kín cả người mụ đàn bà cũng là lúc mụ chết giấc, không nhúc nhích chi nữa.
"Peter." Harry quay sang gã chuột trong góc, gã bần thần tiến lên, cậu bảo: "Nhớ rõ lời ta bảo với mi."
"Dạ vâng, thưa chủ nhân" Đuôi Trùn cúi rạp đầu, giống một con gia tinh cung kính, suýt thì đầu gã đập luôn xuống đất.
Harry gục gặc, sau khi thủ tiêu kí ức của Bellatrix, cậu khoác Áo Tàng Hình rời khỏi Lều Hét, im hơi lặng tiếng như lúc vừa vào vậy.
Vào tối muộn, nhóm Tử thần Thực tử lần lượt trở về.
Bella xoa xoa cần cổ ngủ tới phát đau, nghi hoặc nhìn xung quanh, mụ không nhớ được vì sao mình lại lăn ra đất ngủ quên.
"Có thứ gì tới đây hả?" Đột nhiên một âm thanh khàn khàn cót két vang lên.
Đó là gã người sói Greyback, cái mũi tèn hẹt của gã khụt khịt hít không khí: "Tao ngửi thấy mùi gì lạ lắm...!có không nhỉ?"
"Mùi gì?" Bella khảy khảy tóc, trào phúng hỏi: "Ông ngửi được cả mùi hồn ma à, Greyback? Tôi đã ở đây suốt từ chiều, chẳng có lấy một con chuột thèm đào hang ở chỗ này."
Greyback giận dữ nhìn cái mặt nghênh lên của mụ, nhưng ngặt vì Bella rất được chủ nhân sủng ái, gã không muốn nảy lên tranh chấp bèn giận dữ bỏ ra ngoài, xé toang hoác con dê vừa săn được thành một bãi thịt vụn.
Cuối tháng Sáu, cuối cùng Snape cũng mang đến tin tức nhóm Tử thần Thực tử muốn nghe.
"Tối hôm nay bình Độc dược cuối cùng sẽ hoàn thành, sau mười một giờ đêm mấy người có thể chờ ở đây, tôi sẽ phát tín hiệu cho mấy người." Lạnh nhạt nói xong, Snape bỏ đi ngay tức khắc.
Đêm đó, cụ Dumbledore tu ừng ực hết cốc thuốc Snape mang đến, nhăn nhúm mặt mò một cục kẹo nhét vô miệng, kêu ca: "Đắng quá đi à, Severus, hương vị Độc dược của thầy vẫn 'hết xẩy' như mọi khi!"
Nhưng lần này Snape lại không châm chọc vị giác của cụ như hồi trước nữa, anh chỉ bình tĩnh cất cái cốc lại vào túi.
Harry đứng cạnh anh, những ngón tay mân mê chiếc nhẫn gia chủ trên tay không ngừng, mắt hơi đăm đăm vô định.
Đối diện với hai học trò đắc ý của mình, Dumbledore chợt cười, cất tiếng cắt ngang không khí yên tĩnh: "Đi dạo cùng ông lão này chút nhé, Severus, Harry."
Hai người đối diện gật đầu, ông cụ nhỏm mình đứng dậy, hôm nay cụ vận một cái áo choàng màu tím tro, có những đường viền xếp màu vàng lấp lánh.
Cụ rảo bước thật chậm trên hành lang dài dằng dặc, Harry mới nhận ra chỉ có lúc này người thầy đáng kính của cậu mới biểu hiện đúng với số tuổi của mình, không phải đầy sinh lực như một người đàn ông còn trẻ khoẻ, dẻo dai; mà chầm chậm, ổn định như một cụ già đã tuổi xế chiều.
Chỉ có bóng lưng của Dumbledore là luôn ngay thẳng, đường hoàng nhường thế, như thể từ trước tới nay chưa từng có thứ gì làm cụ phải khom lưng.
Harry và Snape đạp lên cái bóng dài của ông cụ, theo cụ đi xuống tầng dưới, mỗi người lại ấp ủ một suy nghĩ riêng trong đầu.
Lúc này mới vừa tới giờ Cấm, trên hành lang vẫn còn vài ba đứa ham chơi đang chạy hồng hộc về phòng ngủ, thấy tổ hợp ba người đi tới, tụi nó cúi đầu muốn chạm đất và co giò chạy thiệt lẹ, Snape liếc mắt nhìn thân ảnh hấp tấp của mấy đứa nó, im lặng đi bên cạnh Harry, không nói gì.
Khoé miệng cụ Dumbledore nhếch lên: "Luôn luôn có một vài đứa trẻ như thế, không thích bị quy tắc trói buộc, sinh động hoạt bát lắm..." nói đến đây, như nhớ lại điều gì đó, cụ dần dần im lặng.
Con đường cụ đi rất quen với Snape, anh vẫn bước trên dãy hành lang này, mới vài hôm kia thôi, để tóm thằng nhóc mắt xanh nửa đêm lang thang, và trước đó nhiều hôm nữa, cũng thường xuyên bắt được thằng nhóc đáng ghét này ở nơi cao nhất Hogwarts này.
Nơi này có không ít kỉ niệm khó quên trong mắt Snape, phần lớn không có gì tốt đẹp.
Ngày hôm nay bầu trời đầy sao đêm sáng loé, gió thổi phần phật, nhưng điều này cũng không làm tâm trạng anh khá hơn chút nào.
Harry vẫn lặng thinh không nói gì từ lúc ở phòng Hiệu trưởng, đến tận khi đặt từng bước chân theo cụ lên tháp đá, trông cậu thì vẫn bình tĩnh lắm, chỉ có bàn tay run rẩy và đôi mắt thẫm màu đầy nỗi buồn mới bán đứng tâm tình của cậu.
Thân mình gầy gò của cụ Dumbledore càng hiện rõ hơn khi gió làm cái áo choàng dính sát vào người cụ.
Giang hai tay như đón một cái ôm, cụ nhẹ nhàng bảo: "Đây là một phần trách nhiệm, chúng ta bảo hộ Hogwarts, nó cũng bảo vệ chúng ta, sau đêm nay, hai người nhớ phải bảo vệ nó thật tốt nhé."
"Đừng nói như thể đó là bài văn mộ chí cuối cùng của cụ chứ." Snape châm chọc.
"A...! Cũng không khác mấy đâu mà." Dumbledore nhún vai, bất chợt cơ thể cụ hơi run lên và khòm lưng lại, bắt đầu thở hổn hển - Snape biết dược hiệu đã có tác dụng.
Dumbledore thở ra một hơi dài: "Tốt rồi..."
Snape rút đũa phép và phóng ra câu thần chú, cái sọ màu xanh lá cây, đang cháy sáng với cái lưỡi hình con rắn hiện lên rõ rệt trên nền trời đen.
Cụ Dumbledore rũ tay xuống đất, cây đũa phép thõng khỏi tay, rơi cái bộp xuống đất.
Ở đằng kia đã không thấy bóng dáng Harry đâu nữa, cậu đã núp vào một góc xó, với tấm áo Tàng Hình phủ lên người.
Chẳng bấy lâu sau, có tiếng bước chân huỳnh huỵch trên cầu thang xoắn ốc, nghe như có nhiều kẻ đang xô đẩy nhau để xông lên cái nơi cụ Dumbledore, Snape và Harry đang đứng.
Tiếng động mỗi lúc một gần, xé tan đi không gian tĩnh lặng trên đỉnh Tháp, và rồi với một tiếng nổ tung, cánh cửa gỗ bật toang và sáu kẻ mặc áo choàng đen xông tới, hầm hừ đầy thích thú.
"Dumbledore bị dồn vào chân tường!" Một giọng đàn bà the thé, đầy sung sướng vang lên khi mụ hất cái mũ trùm xuống, để lộ gương mặt đen đúa xương xẩu: "Dumbledore không có đũa, Dumbledore một mình!"
"Lestrange, Fenrir Greyback, Alecto và Amycus Carrow, Gibbon, còn có Peter.
Thật là đã lâu không gặp." Dumbledore mỉm cười như thể đứng trước mặt cụ là những người bạn đi xa mới về, chỉ còn bàn tay đỡ lan can là thể hiện cụ không ổn như vẻ bề ngoài biểu hiện.
"Vẫn là Snape có biện pháp, một ly Độc dược Sâu răng nho nhỏ, thay đổi một chút thôi, ông chẳng có lòng đề phòng nào nhỉ, Dumbledore à?" Fenrir Greyback cười, nhe ra những cái răng nhọn hoắc: "Ông đúng là tới chết cũng không bỏ được thói mê đồ ngọt, bị dồn tới nước này cũng đáng thôi, lão già à."
"Đúng vậy, xác thật không oan.
Chắc là Severus rất ghét phải nấu thuốc Sâu răng cho ta mỗi ngày lắm nhỉ? Thôi thì, ra tay đi." Dumbledore cười tủm tỉm nhìn về phía đối diện, sáu Tử Thần Thực Tử đã vây quanh Snape.
Anh nhìn lại cụ bằng đôi mắt trống rỗng, đen mù mịt.
Dưới thang lầu bất chợt có tiếng bước chân.
"Mau ra tay!" Bella hô.
Snape đưa đũa lên và chỉ thẳng nó vào cụ Dumbledore: "Avada Kedavra!"
Tia sáng xanh lục bắn ra từ đầu đũa in một lằn sáng vào đôi mắt đen của anh.
Tia sáng ấy trúng thẳng vào ngực cụ Dumbledore.
Tất cả diễn ra quá sức chóng vánh.
ngôn tình hài
"Kreaver!"
Thời gian như đứng yên ở thời khắc này, con sư thứu xuất hiện đột ngột giữa không trung.
Cụ Dumbledore bị hất tung lên: trong nửa giây cụ dường như treo lơ lửng dưới cái đầu lâu phát sáng, và rồi cụ rơi từ từ xuống, như một con búp bê, hất ngang qua lan can và bay ra ngoài.
Không ai nhìn thấy cái bóng vàng đỏ xẹt ngang của con sư thứu khi nó bổ nhào theo cụ, chỉ cách có một tích tắc.
"Đi mau!" Nhóm Tử thần Thực tử đùn đẩy nhau chạy đi, động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn, Snape dẫn bọn chúng bỏ trốn, nhảy qua các bậc thang xoắn ốc dài để rời khỏi lâu đài.
Harry xốc Áo khoác Tàng hình lên, nhặt cây đũa phép rớt dưới đất của cụ Dumbledore, cậu Độn thổ xuống thẳng mặt đất.
"Har...rry..." Dumbledore còn có ý thức, cụ nhếch mi mắt sùm sụp của mình, run rẩy kêu lên, chút xanh lơ còn sót lại của đôi mắt nửa nhắm đối diện với con ngươi đỏ thẫm của Harry.
"Yên tâm, vẫn là con đây mà." Harry sờ lên mắt mình, cười méo mó: "Thầy cũng thấy được, con đang cắn nuốt sức mạnh của hắn, không biết đến cuối cùng rồi sẽ thành thế nào."
"Thầy Dumbledore, nếu con không sống sót được, hãy cho anh ấy một lí do để sống tiếp, con biết thầy có thể." Harry thở dài một hơi, đặt cây đũa Cơm Nguội lên trên áo chùng tím của cụ, chiếc áo đã dính bùn lấm lem.
Cậu hít một hơi thật sâu: "Còn có...!Đi tìm người bị nhốt ở Nurmengard kia đi, đừng làm cho bản thân lại hối hận."
Dumbledore nỗ lực muốn nói gì đó, nhưng miệng cụ chỉ há ra được một nửa, dược hiệu ăn mòn chút lí trí còn sót lại của cụ thật nhanh, và thần trí biến mất trong con ngươi xanh lơ.
Một giọt nước mắt chảy dọc làn da nhăn nheo của cụ, cuối cùng, đôi mắt ấy khép lại.
"Kreaver." Harry đứng dậy, nhìn về phía lâu đài; những âm thanh ồn ào bất thường đang chập chùng vang lên, cậu khẽ nói: "Đi thôi, bảo hộ Hogwarts, lấy thân phận người thừa kế, ta ra lệnh cho mi."
Kreaver gầm lên giận dữ, nó bung đôi cánh khổng lồ của mình ra, ánh vàng rực rỡ loé lên trong đêm như bình minh thấp thoáng.
Harry nhắm mắt lại, cảm nhận vị trí của Snape, cậu Độn thổ, âm thầm xuất hiện sau lưng anh.
Đột nhiên Snape nhận ra âm thanh của những kẻ chạy sau mình đã bặt thinh đâu mất, anh giơ đũa phép, cảnh giác quay ra sau, in trong mắt anh là hình dáng quen thuộc ẩn hiện trong màn đêm, ngày càng đến gần anh.
"Trò..."
Snape nhìn quanh, Bella và Đuôi Trùn đều đang cúi đầu, cứng đơ như bức tượng đá.
Cậu trai trẻ đến thật gần Snape, chóp mũi hai người đối diện nhau, cậu thì thầm: "Đồng ý với em đi, hãy sống sót nhé."
Snape đáp lại, không che giấu nghẹn ngào trong lòng: "Trò cũng thế."
Harry vẫy đũa phép, hai kẻ kia lập tức cử động trở lại, chúng lại chạy vụt vào màn đêm.
Snape cũng quay lưng đuổi theo chúng.
Đợi bóng dáng cả ba khuất sau rặng sồi già, Harry mới chớp đôi mắt đỏ của mình, rời đi.
Vài đứa Tử thần Thực tử đang có một trận chiến nảy lửa với các giáo sư và học trò ở khoảnh đất trống trước trường: Fenrir Greyback nhe hàm răng vàng ởn tru lên hưng phấn.
Nhưng đột nhiên một tiếng sư tử gầm ngay đằng sau làm hắn ta hoảng vía ngay, chân tay bủn rủn cả ra.
Đó là cảm giác áp bách từ sâu trong linh hồn đối với sinh vật cấp cao hơn, như con thỏ rơi vào tầm ngắm của cáo, Greyback nhũn nhão cụp đuôi xuống, cổ họng phát ra tiếng ư ử thảm hại.
Gió thổi ù ù từ đằng sau phật đến, dựa vào trực giác dã thú, Greyback lăn kềnh ra đất để né nhưng vẫn chậm hơn: chân trước của Kreaver chụp trúng vai hắn ta, cánh tay trái lập tức bị xét nát.
Tiếng tru thảm thiết của Greyback làm mọi cuộc đấu tay đôi phải ngưng ngang.
Không ai biết con sư tử này là từ đâu xuất hiện, nó to lớn hơn hẳn những con sư tử thường, bước chân nó hết sức oai vệ và uy phong.
Nó chỉ dùng một đòn là đánh bại gã người sói tàn bạo.
Alecto, Amycus và những Tử Thần Thực Tử khác run rẩy và lùi về sau, nỗi hãi hùng hằn sâu trên nét mặt khốn đốn của chúng.
Dưới đất, Greyback rên rỉ và bấu móng vuốt đẫm máu còn lại xuống nền cỏ, gã trườn đi và để lại một vệt dài nhớp nháp màu đỏ tươi đằng sau lưng, và rên rỉ khổ đau, thảm hại như những nạn nhân trước đây mà gã từng cắn cổ xé xác.
Cuộc trốn chạy của Greyback chỉ là châu chấu đá xe, chút nỗ lực yếu đuối cuối cùng của một con quái vật sa cơ thất thế; đôi mắt vàng kim của con sư tử rực lên ánh sáng khi nó giương móng vuốt, rồi gã người sói độc ác, đã từ giã cõi đời - đầu thân chia lìa!
Một tiếng "bụp" vang lên sau con sư tử, mọi ánh mắt đương trường dồn vào đó, cậu thiếu niên với mái tóc rối quen thuộc xuất hiện, nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mắt mà không hoảng thần chút nào.
Đôi mắt đỏ gần như đen của cậu nhìn thoáng qua những Tử Thần Thực Tử đang thụt lùi kia, bảo: "Kreaver, không tha cho bất kỳ kẻ nào hết!"
Tiếng gầm giận dữ của sư tử vang vọng bầu trời đêm, báo cho những kẻ xâm lấn rằng, tôn nghiêm của vương giả không thể bị giẫm đạp!
Đấy là một lời tuyên chiến, cũng là một buổi tàn sát đơn phương của vị vua uy quyền, đôi cánh dài của Kreaver xẹt ngang như tia chớp loé, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, chỉ để lại hiện trường tàn khốc đầy máu me.
Đằng xa xa, có thể thấy giáo sư McGonagall che chở Ginny, Ron và Hermione đằng sau, mặt họ lấm lem bụi bặm, và cái nhìn của họ e dè nhưng phấn khởi, tập trung vào cậu trai trẻ và con sư tử đứng giữa.
Harry ngẩng đầu nhìn Dấu hiệu Đen giữa không trung, cậu giơ đũa phép lên như lời tuyên chiến, ánh sáng vàng rực rỡ từ đầu đũa chiếu xuyên qua màn đêm, lộng lẫy và tráng lệ.
Những phép thần cổ xưa của Hogwarts bừng tỉnh trong bóng tối, xua tan sương mù dày đặc, ánh sáng ấy chói loá bao phủ khắp những bức tường đầy vụn ngói, chiếu rọi những cành sồi hoen rêu và mặt đất phủ sương, hệt như mặt trời vừa mọc.
Giáo sư, học trò đổ túa ra từ những bức tường sụp và cửa lớn, sợ sệt, dìu dắt lẫn nhau.
Nhưng không ai vì ánh sáng chói chang chiến thắng mà hưng phấn, bởi vì tia sáng ấy cũng đem đến hiện thực khó lòng tin nổi.
Các giáo sư và học sinh bắt đầu vây lấy một thân hình mặc áo tím nằm sõng soài dưới chân toà tháp, có người không tin nổi mà gào lên, có người chật vật khóc thút thít.
Harry trầm mặc đến gần, mọi người, giờ đã chết lặng, tránh ra một khoảng không để cậu tiến tới.
Đâu đó giữa màn đêm, tiếng hót của con phượng hoàng hoá thành một khúc ca ai thán cho vị Phù thuỷ Trắng vĩ đại đã lìa đời.
Nó bay từng vòng quanh toà tháp, tiếng hót của nó như đang thở dài gọi chủ nhân của mình, Fawkes bay thật lâu thật lâu, cuối cùng dừng lại trên vai Harry.
Dưới chân cậu, một con sư tử nhỏ xíu chui đầu ra, Fawkes nghiêng mỏ như một lời chào gửi tới Kreaver.
Con sư tử gầm gừ: "Đồ xấu xí." Nhưng tiếng lầm bầm của nó không vào được tai Phượng hoàng, con chim co chân rúc vào tóc Harry, không buồn để ý tới xung quanh nữa.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Cô McGonnagal rẽ đám đông bước lại, bà hỏi bằng một giọng run rẩy.
Văng vẳng đằng kia, bên cạnh di thể của cụ Dumbledore là tiếng khóc rưng rức của Hagrid, não nề và buồn bã.
Harry cũng không trả lời câu hỏi của cô McGonagall, nhưng trong đám đông có đứa ấp úng mở miệng: "Con...!con thấy...!giáo sư Snape, đi theo mấy tên Tử thần Thực tử bị truy nã mất rồi!"
"Cái gì?" Hagrid mờ mịt hỏi, giống như lão thật sự chẳng nghe thấy vậy.
Giáo sư Flitwick ngó quanh quẩn, ông lẩm bẩm đếm số lượng đồng nghiệp mình, thì thào: "Anh Snape không có ở đây."
"Có lẽ thầy ấy đang đuổi theo chúng thôi..." Hagrid lẩm bẩm, nhưng hình như ngay cả bác cũng không tin vào lời mình nói, thật lâu sau cũng chẳng ai hưởng ứng Hagrid.
Lúc này, một cô bé bước ra, cô nhỏ mặc áo chùng vàng Huflepuff, máu me đầy mặt, run run nói: "Không, con thấy, ông ta dẫn theo hai người, người đàn bà tấn công con, nhưng giáo sư bảo là không được làm trễ giờ, cho nên bọn họ đi mất...!con, con tưởng mình chết rồi..."
Cô bé cúi đầu, để lộ vết thương khủng khiếp sau gáy, mặt mày xanh lè, nhợt nhạt.
Một thằng bé năm tư tiến lên đỡ lấy cô.
"Harry," Hermione đã xoay sở sao đó để chen vào cạnh cậu.
Không cần nghe người khác thảo luận, chỉ bằng thái độ im lặng của Harry thôi, cô bé đã đoán được vài điều: "Bồ có ổn không?"
"Ừ." Harry nhẹ giọng đáp.
Hermione bèn lôi cậu rời khỏi đám người, tụ tập bên cạnh thành viên trung tâm DA, bọn trẻ vây quanh cậu thành một vòng tròn.
Hai người duy nhất biết được tình cảm của cậu với Snape càng lo lắng hơn cho tâm trạng Harry.
"Có ai bị thương không?" Harry bình tĩnh hỏi, mọi người lần lượt lắc đầu.
Đám đông bắt đầu rời đi có trật tự.
Đằng xa xa, bác khổng lồ lai đã bế thân mình mặc áo chùng tím của cụ Dumbledore lên và nặng nề bước đi cùng các giáo sư khác.
Chợt cái đầu đỏ của Ron nhô ra giữa dòng người trầm lặng: "Giáo sư Mcgonnagal tìm bồ, Sirius đến rồi, chú ở phòng y tế."
Hermione hỏi: "Nãy giờ bồ ở đâu đấy?"
"Mình giúp cô McGonagall duy trì trật tự, chúng ta phải đi thôi, Mione à, cô yêu cầu tất cả chúng mình phải kiểm tra ở phòng y tế."
Harry gật đầu: "Được rồi, chúng ta đi." Chuyện đêm nay cũng phải giải thích rõ ràng, Harry dẫn đoàn quân DA nối gót dòng người trèo qua bức tường đổ nát để vào trong trường.
"Harry," Vừa bước vào bệnh xá, Sirius đã cho Harry một cái ôm: "Con ổn không?"
Chú mới vừa nhận được tin từ Hội Phượng Hoàng, bèn chạy đến đây ngay lập tức.
Tới giờ Sirius vẫn chưa hết bàng hoàng, cụ Dumbledore qua đời, Snape không rõ tung tích, chú không tài nào mở miệng hỏi tiếp được.
"Con ổn." Harry vỗ tay chú, nhìn các thành viên khác của Hội Phượng Hoàng, Tonks, Lupin, Bill...!Harry hỏi: "Mọi người ổn cả chứ?"
"Không sao...!Vừa mới giao thủ với Tử thần Thực tử." Tonks nhô đầu ra sau lưng Lupin, cô tò mò đánh giá con sư tử nhỏ dưới chân Harry.
Fawkes đang đậu trên vai cậu đột nhiên vẫy cánh bay lên, hạ cánh xuống giữa lưng sư tử.
Con sư tử lập tức nổi nóng nhảy bổ nhào, quăng qua quăng lại để hất Phượng hoàng đi.
Tonks la lên: "Ơ, nó là con sư tử đó đó hả..." Cô cũng là một trong những người ít ỏi được chứng kiến trận chiến toàn thắng của nó.
"Thú thủ hộ của Gryffindor, Kreaver." Con sư tử làu bàu, xem như chào hỏi.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...?" Cô McGonnagal đẩy cửa vào, bà nhìn con Phượng hoàng đang đấu đá với sư tử, lại quay sang Harry: "Sao con Fawkes của giáo sư Dumbledore lại đi theo con thế, Harry?"
"Không, thưa cô, nó đi theo Kreaver mới đúng." Harry lắc đầu, cậu không nhiều lời: "Nó là thú thủ hộ của Gryffindor."
Cô McGonagall cũng không quá quan tâm vấn đề này nữa, có một việc trọng yếu hơn: "Harry, ban nãy Eddie nói thật sao? Giáo sư Snape đi theo Tử Thần Thực Tử ư? Chuyện là thế nào vậy, giáo sư Dumbledore..."
Harry không nhìn bà, cậu cúi đầu, mái tóc đen có vài cọng xoã ra, che đi phần lớn biểu cảm trong mắt cậu.
Những thành viên của Hội hoặc đứng hoặc ngồi trên giường bệnh, đều lo lắng quan sát Harry.
Thầy Lupin nói: "Thôi, đừng nhắc nữa, có lẽ anh Snape có việc gì đó mà chúng ta không biết..."
Cô McGonnagal cau mày, nói với Harry: "Cô tưởng là trò biết, dù sao đi nữa, ôi Merlin, tôi không muốn tin..."
Tonks thì thào: "Em cũng nghĩ như cô, cụ Dumbledore luôn thề là thầy ấy ở phe chúng ta..."
Ông Moody đột nhiên nói: "Thế vì sao Tử Thần Thực Tử lại vào Hogwarts được kia chứ!"
Sirius biến sắc: "Anh Moody!"
Tuy là Sirius không cho Moody nói hết, nhưng ai nấy đều ngầm hiểu, không lí nào Tử Thần Thực Tử lại đột nhập vào trường dễ dàng thế được, huống hồ sự ra đi của cụ Dumbledore lại quá mức đột ngột.
Trước khi bọn họ tranh cãi, Harry độ nhiên mở miệng: "Thưa cô McGonnagall, em có thể nói chuyện với cô không? Chỉ mình cô." Cậu nhấn mạnh.
"Được, vậy trò...!đi theo cô." McGonnagal gật đầu, bờ vai hơi run run, bà vẫn chưa hoàn toàn vượt qua được cú sốc.
Những người khác trong phòng trầm mặc nhìn bà đứng lên, yếu ớt đẩy cửa bước ra ngoài.
Con Fawkes lại đậu trên vai Harry, Kreaver cũng chậm chạp đứng dậy đi theo.
Hai người họ nện bước trên hàng lang, không nhanh không chậm, thi thoảng, McGonnagall lại lấy cái khăn tay ca rô của mình chấm lên khoé mắt.
Khoảng năm phút sau, họ đến Phòng Hiệu trưởng, nhưng khi cửa bật mở, đã không còn ông cụ râu tóc bạc phơ kia nở nụ cười chào đón họ như mọi khi nữa, vị cô giáo nghiêm cẩn này có chút sụt sùi, nhưng khi McGonnagal ngẩng đầu nhìn bức tường đầy rẫy những bức chân dung, ngoài ý muốn là, không hề có tranh của cụ Dumbledore trên đó.
"Sao lại thế được?" McGonnagal hốt hoảng kêu lên, nhưng hình như bà đã nghĩ ra điều gì, lập tức quay đầu nhìn Harry.
Harry gật đầu chứng minh suy nghĩ của bà.
Làm Phó hiệu trưởng, cô McGonnagal đã được Hogwarts trao tặng quyền lực, nếu người ngoài đến đây, họ vẫn sẽ thấy ảo giác khung ảnh của Dumbledore, nhưng người được ngôi trường này thừa nhận có thể thấy được sự thật.
"Đây là kế hoạch của cụ ấy, chỉ có một chỗ trống duy nhất là ở đây, cụ không giấu diếm được trợ lý Hiệu trưởng." Harry đơn giản mở miệng giải thích.
"Giáo sư...!Dumbledore....!còn sống ư?" McGonnagall làm rơi khăn tay, vẻ mặt trộn lẫn giữa mừng rỡ và khó tin.
"Vâng."
Harry gật đầu: "Nhưng cô phải giữ bí mật này, chúng ta phải làm bộ là thầy ấy đã chết."
McGonnagal nghẹn ngào, bà bụm lấy mặt mình, che đi niềm vui vỡ oà.
Lát sau, bà đã bình tĩnh lại, biết rằng sự việc nghiêm trọng, vội hỏi: "Cô có thể giúp được gì?"
"Em sẽ rời trường, đi hoàn thành kế hoạch của cụ Dumbledore, Kreaver là thú bảo hộ của Gryffindor, nếu có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn, thân là viện trưởng, cô có thể sai khiến nó.
Pháp thuật phòng ngự của Hogwarts cô cũng điều khiển được." Harry tạm dừng một chút, nói tiếp: "Chắc là Severus sẽ về đây sớm hơn em, theo kế hoạch, sợ là thầy ấy sẽ bị mọi người căm ghét, cô..."
"Cô sẽ tận lực giúp đỡ thầy ấy..." McGonnagal vội vàng nói.
"Không phải...!Cô phải làm bộ như không biết gì, để bảo vệ thầy ấy, chúng ta phải tránh xa Severus.
Trách nhiệm của chúng ta chỉ là bảo vệ học sinh cho tốt." Harry thở dài một hơi.
McGonnagal há miệng thở dốc, môi bà run run: "Nhưng..." như vậy là không công bằng cho Snape! Nhưng đứng trước vẻ kiên quyết của Harry, rút cuộc bà vẫn gật đầu.
"Hogwarts giao cho cô, chúng ta mới có thể yên tâm." Harry cúi đầu cảm ơn bà.
Vị Hiệu trưởng nữ công bằng công chính nhất Hogwarts xứng đáng có đãi ngộ này.
McGonnagal - lúc này đã bình tĩnh và thấu suốt mọi chuyện, vỗ lên vai Harry, nghiêm trang nói: "Cô biết rồi, đi đi con.
Cô hứa sẽ bảo vệ Hogwarts thật tốt."
Vốn dĩ ngay từ đầu cụ Dumbledore không tính nói cho McGonnagal biết, bởi vì cụ biết tấm lòng mềm mại của nữ viện trưởng này, cụ sợ thời điểm bà đối mặt với Snape sẽ làm lộ tẩy.
Từ lúc kế hoạch này bắt đầu, Snape đã rơi vào tình thế vô cùng hiểm nguy - có thể nói là bốn bề thọ địch; nếu mà lộ sơ suất gì...!Nhưng Harry - kẻ đã sống suốt những tháng năm vị giáo sư xuất thân Gryffindor này làm Hiệu trưởng, cậu biết McGonnagal có thể làm được điều mà Dumbledore cho là không thể, cho nên cuối cùng cậu vẫn lựa chọn nói sự thật cho bà biết.
Đương nhiên cậu cũng có tư tâm riêng, cậu hy vọng McGonnagal quản lí được nhóm động vật nhỏ Hogwarts, để tụi trẻ không gây phiền toái cho Snape.
Ba ngày sau là lễ tang của cụ Dumbledore, trước đấy ông cụ Hiệu trưởng râu bạc còn vui tươi hớn hở trêu chọc rằng cụ có thể tự tham gia lễ tang của mình, chờ đến lúc thật sự đi gặp Merlin cũng không tới nỗi không có kinh nghiệm...
Sirius biết lòng Harry không dễ chịu gì, nên chú chặn lại toàn bộ các cuộc thăm hỏi từ mọi người; có lẽ là thái độ của Sirius có hơi 'cứng rắn', mà nói chung là sau chuyến viếng thăm, mặt Bộ trưởng Scrimgeour tái mét như tàu lá chuối.
Ba đứa trẻ, Ron, Hermione và Harry - không phải đối diện với bất kỳ một cuộc chất vấn nào, thong thả băng qua bãi cỏ để đến chỗ đông người tập họp.
Harry trở nên im ắng một cách khủng khiếp nên Hermione đã dẫn ba đứa đến ngồi ở hàng ghế cuối cùng của lễ tang.
Tụi nó vẫn chưa thật sự nói gì đó với nhau kể từ khi cụ Hiệu trưởng qua đời, cả Ron và Hermione đều biết, chúng nó sẽ chẳng bao giờ trở lại như xưa nữa.
Chợt Hermione bật lên một tiếng nức nở và Harry nhìn qua theo tầm mắt cô bé.
Lão Hagrid đang đi chầm chậm theo lối đi giữa những hàng ghế.
Lão khóc thầm lặng, khuôn mặt nhạt nhoà nước mắt, và đôi tay lão ôm một thứ được bọc trong vải nhung tía dát những ngôi sao vàng - di thể của cụ Dumbledore.
Lão Hagrid hình như đã cẩn thận đặt thi thể lên trên cái bàn để mọi người thăm viếng cụ lần cuối, trước khi nói lời từ biệt vĩnh viễn.
"Đi thôi, Fawkes." Harry vỗ vỗ con phượng hoàng đang đậu trên vai cậu, Fawkes bay lên trời, hót lên bài hát thánh thót ngân vang; nó bồi hồi ở không trung mãi một lúc rồi đột nhiên bay vụt về phía cụ Dumbledore - nhanh hơn một làn gió, lửa đỏ ngọn lửa nháy mắt tuôn trào.
Chốc lát sau, lửa tàn, di thể cụ Dumbledore và Fawkes đã biến mất vô tung, chỉ để lại một mộ bia đóng chặt thật lớn, trên nền đá cẩm thạch trắng toát không hề có một chữ viết nào..