"KHÔNG!!!"
Tiếng gào tê tâm liệt phế vang vọng thấu tận trời cao phát ra khiến người ta bàng hoàng hoảng hốt.
Sirius cũng không thể tin nổi thất thần nhìn cả tòa tháp đổ sập xuống người thiếu niên mà y vẫn luôn nghi ngờ đến mức suýt bị nhện khổng lồ cắn đứt tay.
"Anh Harry" Hermione ôm chặt miệng khóc nức nở.
Mấy đứa Slytherin và Gryffindor nhìn nhau ai cũng cho rằng đàn anh Ravenclaw dũng cảm ấy đã lành ít dữ nhiều dưới đống gạch đá không còn hi vọng gì nữa.
Snape cục cựa tay chân tê dại cố gắng lê lết đến gần tòa tháp, mắt hắn đỏ ngầu tim gan đau đớn như bị xé toạc. Hắn dần lấy lại cảm giác bò càng ngày càng nhanh hơn lao thẳng vào đống đổ nát, bàn tay trần điên cuồng đào bới. Gạt bớt lớp đá vụn hắn phát hiện một khe hở chỉ cao bằng đầu người một chút, không do dự Snape áp sát người xuống mặt đất cố gắng nhét cả thân người cao lớn của hắn vào cái khe nhỏ hẹp. Không biết có phải Merlin nghe được lời cầu nguyện của hắn không mà cái khe dần rộng hơn đến mức hắn có thể chui lọt vào. Trong bóng tối tù mù đầy bụi bặm Snape như ngừng thở khi thấy được bóng dáng nho nhỏ đầu đầy máu nằm cuộn tròn bất động phía trước.
"Khụ khụ"
Tiếng ho khan vang lên làm huyết dịch của Snape đang ngưng đọng tiếp tục chảy xuôi một lần nữa. Hắn phóng tới đến bên cạnh cậu, đôi bàn tay như kìm sắt nắm lấy vai Harry giật ngược cậu lên.
"Sao em dám? Sao em dám hả?" Hắn gầm lên từng chữ mang gai, từng tiếng nhuốm máu chất vấn cậu sao có thể tàn nhẫn như vậy.
"..." Harry không nói gì ngơ ngác nhìn Snape như chẳng thể tin được cậu còn sống.
Snape cũng không thật sự muốn nghe cậu nói điều gì, hắn thô lỗ lôi xềnh xệch cậu ra ngoài cho đến khi cách thật xa đỉnh tháp đổ nát mới dừng.
"Harry, cám ơn Merlin cháu còn sống." Lily từ xa chạy đến hốt hoảng kiểm tra cậu từ trên xuống dưới, cô ôm lấy gương mặt Harry đau lòng hất tóc mái của cậu lên để lộ vết rách lớn hình chữ V trên trán, "Cháu chảy máu nhiều quá."
Snape nhìn thấy Lily thì nhíu mày nhìn quanh, Dumbledore, James và những người khác cũng đang tụ hợp về bên này vì đám nhện không hiểu vì sao lăn ra chết sạch, hắn nhớ lại lúc nãy khe nứt đã mở rộng một cách không bình thường để cho hắn tiến vào đưa Harry ra. Snape quay đầu nhìn tòa tháp liền phát hiện nó không hề vỡ nát như hắn nghĩ và đang có xu hướng trở lại như cũ.
Đá vụn, bụi bặm bàn ghế gãy nát dần bay lên gắn vào nhau trả lại một tòa tháp hoàn chỉnh như chưa hề sụp đổ. Cho đến khi hoàn toàn hồi phục đỉnh tháp nâng lên cao để lộ bóng dáng cao lớn đứng đằng sau. Người đàn ông gầy gò khoác áo chùng đen thêu chỉ bạc, gương mặt khuất sau mũ trùm chỉ để lộ bộ râu trắng xóa dài tới đầu gối. Snape hít ngược một hơi ngay lập tức kéo Harry giấu ra sau lưng.
Tất cả mọi người yên tĩnh nhìn vị phù thủy mạnh mẽ trước mặt cầm đũa phép chỉ vào tòa tháp nặng hàng trăm tấn dễ dàng điều khiển nó bay lên trở về vị trí đỉnh tháp đã tồn tại suốt cả ngàn năm. Các vết nứt dần hợp lại và biến mất, từng đàn mối mọt trong cột cỗ bị thanh trừ sạch sẽ trả lại cây cột chắc chắn như ban đầu.
"Xin hỏi, ngài là...?" Dumbledore thận trọng tiến lên thăm dò, ông nhận ra người này trong ký ức của Snape mà ông đã xem qua.
"Đó là người bí ẩn." Sirius năm đó ở Bộ pháp thuật cũng đã từng xem đoạn ký ức này. Y ghé vào tai Remus nói thầm.
Remus giật mình nhìn y, "Người bí ẩn đã giết kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy?"
Sirius gật đầu xác nhận.
Sự im lặng bao trùm khắp mọi nơi, đám học trò dù có tò mò đến thế nào nhưng nhìn những khuôn mặt nghiêm trọng của các giáo sư đều không dám hó hé một lời.
Harry từ đằng sau Snape bước ra.
"Đứng lại, trò muốn làm gì?" hắn nắm lấy tay Harry kéo cậu lại.
Cậu không nói gì dứt khoát giật tay mình thoát khỏi chạy về phía trước. Snape vừa tức vừa vội ngay lập tức đuổi theo nhưng không kịp cậu đã đến trước mặt người đó rồi.
"Harry" James sợ hãi gọi sợ cậu làm ra điều gì dụng chạm với vị pháp sư quyền năng đó nhưng sự việc diễn ra không như mọi người tưởng tượng.
Harry đi tới trước mặt người đàn ông quỳ một gối xuống trước sự ngỡ ngàng của tất cả. Từ phía trong lớp áo chùng đen quý giá vươn ra một đôi bàn tay gầy gò nhẹ nhàng đáp lên mái tóc đen rối bù của Harry.
"Đứa trẻ ngoan, ông tới đây rồi. Đứng lên nào." Ông lão nâng Harry dậy vỗ vỗ vai cậu, "Đừng sợ, có ông ở đây."
Bàn tay bắt lấy lớp áo chùng, viền mắt hoe đỏ môi run run bất lực nhìn ông không thể thốt lên một lời.
"Ta hiểu. Ta hiểu được. Đừng lo lắng." Ông lão vỗ nhẹ Harry.
Dumbledore dẫn theo đoàn người tiến lại gần, trông thấy hỗ động của hai người ông cũng phần nào yên tâm là vị này không tới đây để gây chuyện.
Ông lão quay đầu nhìn Dumbledore, "Ông là hiệu trưởng Hogwarts?"
"Đúng vậy" Dumbledore mỉm cười gật đầu.
"Tôi là ông nội của Harry Potter, James Potter" Ông ta thông báo thân phận của mình làm tất cả đều ngạc nhiên nhưng khi ông vén mũ trùm đầu để lộ gương mặt hiền từ giống Harry bảy phần thì không ai khó hiểu nữa. Đôi mắt hoàng kim ánh lên vẻ cơ trí, những nếp nhăn trải đều trên mặt ông làm người ta tưởng tượng nếu như Harry già đi rồi chắc có lẽ chính là bản sao y hệt người trước mắt này. Còn về tên gọi, trùng tên thôi mà các gia tộc cổ xưa thường sử dụng lại tên của các bậc tiền bối để đặt cho con cháu họ. Đơn cử như tên Sirius đã xuất hiện trên gia phả nhà Black gần chục lần rồi.
"Xin chào, ngài Potter." Dumbledore trong lòng có chút lo lắng, để phụ huynh bắt gặp con cháu họ gặp nguy hiểm trong chính ngôi trường đang theo học thể nào cũng bị phàn nàn. Trong trường hợp này, nhẹ thì xin nghỉ học tệ hơn ông cũng không dám nghĩ. Người đã giết Voldemort chỉ bằng một câu thần chú sẽ làm gì không ai biết trước được. Ông thì không sao nhưng ông sợ lũ trẻ và những người trong trường bị giận chó đánh mèo.
"Tôi đến để đưa Harry đi." 'James Potter' lên tiếng nói ra mục đích của mình.
"Không được." Snape bật thốt lên.
"Trường mấy người không cho phụ huynh tới đón học sinh à?" Lão nhíu mày nhìn Snape.
"Không phải, không phải" Dumbledore nhanh đến giải vây, "Harry Potter là một trong những học trò ưu tú nhất của Hogwarts. Tôi và các giáo sư của trò ấy muốn biết kế hoạch học tập của trò Potter trong thời gian tới có bị ảnh hưởng quá nhiều không."
"Vấn đề của gia tộc. Không thể nói trước được." 'James Potter' lắc đầu.
"Nếu là vấn đề của gia tộc Potter tôi nghĩ tôi có thể giúp đỡ phần nào." James bước lên nói.
"Cậu là ai?" Ông lão cau mày hỏi.
"Gia chủ nhà Potter ở nước Anh, James Potter" anh tự giới thiệu.
"Đừng có nghĩ rằng trùng tên rồi nhận thân bậy bạ." Ông lão nạt James một câu.
Anh xấu hổ lui về sau, đúng là ông cháu giống nhau không thích có tí quan hệ nào với gia đình anh. Vì sao chứ? James buồn rầu nghĩ.
"Chúng tôi phải đi." Lão đặt tay lên vai Harry.
Lily vội vàng lên tiếng, "Chờ một chút, để tôi xử lý vết thương cho thằng bé trước đã được không?"
"Không cần." Lão buông một câu không chờ ai nói gì nữa liền mang theo Harry biến mất.
"Ông ta lại có thể độn thổ trong Hogwarts." Dumbledore ngỡ ngàng lẩm bẩm.
Snape hoảng hốt tiến lên trông về nơi Harry vừa đứng, hắn luôn cảm thấy có gì đó không ổn, từ lúc ông lão tự xưng là ông nội cậu xuất hiện cậu luôn đứng đằng sau cúi đầu nhìn không rõ biểu cảm. Harry, em có còn quay về nữa không? Snape lo lắng nghĩ.
"Đã làm các em hoảng sợ rồi, tòa lâu đài này dù sao cũng đã cũ lắm rồi nên có chút hư hại làm tòa tháp đổ sập xuống, thầy sẽ xử lý việc này triệt để. May mắn chúng ta có được sự giúp đỡ của ông nội trò Potter và đặc biệt là hành động dũng cảm đáng quý của trò ấy. Vì chuyện này Ravenclaw cộng 100 điểm. Bây giờ các trò nên đến bệnh thất để băng bó vết thương đi nào." Dumbledore quay đầu giải thích với đám nhóc đứng lố nhố phía sau.
Lũ học trò tất nhiên là không tin lời ba hoa của Dumbledore nhưng chẳng thể làm gì chỉ đành dắt díu nhau trở về lâu đài.
"Cái trường này nên đóng cửa cho rồi." Draco vừa đi vừa hậm hực.
Dumbledore phân phó người dọn dẹp xác đám nhện rồi đến bên cạnh Snape, "Severus, nhờ cậu tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra nhé."
Hắn không nói gì cũng không nhìn Dumbledore chỉ gật đầu. Snape đi đến một góc khuất gạt bỏ một cái xác nhện khổng lồ làm lộ ra chiếc thảm bị sét đánh cháy mất một góc nhàu nhĩ nằm trên mặt đất. Hắn nhặt nó lên xem xét, thật trùng hợp vết cháy nằm ngay tại hoa văn tháp phía bắc trên tấm thảm. Nhện khổng lồ nổi điên tấn công trường học cũng trùng hợp lúc tòa tháp sụp đổ, trên đời này lại có nhiều sự trùng hợp đến thế hay sao?
*Thận: Đoán xem? Mà thôi dễ thế đoán làm gì.