Peter Pettigrew là một gã đàn ông mập mạp, thấp người, thậm chí không cao hơn Harry ở độ tuổi mười sáu, làn da ngăm, đôi mắt nhỏ và chiếc mũi nhọn. Trông giống hệt một con chuột to béo ngay cả khi gã không hóa thú. Harry đã từng nhìn thấy hình ảnh của Peter khi còn trẻ, mái tóc của gã khá dày có màu nâu đen, bây giờ chỉ còn một lớp mỏng dính, nhạt màu lơ thơ trên da dầu và thậm chí còn có một mảng hói khá lớn ở giữa. Harry lãnh tĩnh quan sát Peter một lát rồi mới mở miệng.
"Tôi có một số vấn đề muốn hỏi ông. Mong rằng ông sẽ trả lời thật trung thực, ông Pettigrew"
"Không... tôi không thể... hic..." Peter lắp bắp lắc đầu, gương mặt đầy thịt trở nên dúm dó.
"Lèo nhèo cái gì, có nghe không hả? Trả lời cho tốt vào." Sirius đá gã một cái. "Tao mà biết mày nói dối thì coi chừng. Chuyện mười mấy năm trước chúng tao còn chưa tính sổ với mày đâu, Peter"
"Chân Nhồi Bông, cậu cũng không gọi mình là Đuôi Trùn nữa." Gã thút thít.
"Mẹ nó, cái tên đó mày không xứng. Đừng có làm như thân thiết lắm với tao." Sirius tát thẳng vào mặt gã.
Mặt của Peter co rúm lại, mắt nhắm tít, gã ép cong cái sống mũi để dòng nước mũi thò lò không chảy ra, mồm méo xệch sang một bên khóc òa lên.
"Sirius... Sirius... mình làm sao có thể làm khác được? Chúa tể Hắc ám... cậu không biết đâu... hắn có những vũ khí mà cậu không tưởng tượng nổi đâu... mình bị hắn hăm dọa... Sirius... mình đâu có được dũng cảm như cậu hay Remus hay James... Mình đâu có muốn chuyện đó xảy ra... chính là kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã bức hiếp mình..."
Harry hít sâu một hơi lên tiếng cắt ngang tiếng khóc chít chít của Peter.
"Nếu như tôi nói tôi có thể đảm bảo sự an toàn của ông trước Voldemort thì sao?"
"A?" Peter há to miệng.
"Không cần trưng ra vẻ mặt ngạc nhiên như vậy. Ông theo dõi tôi bấy lâu nay chắc cũng biết rõ tôi có khả năng làm những gì." Harry nhếch môi mỉm cười. Giọng điệu tuy nhẹ nhàng, thậm chí ôn hòa nhưng ánh mắt lạnh lùng kia chứng tỏ cậu không nói đùa.
"Cậu... cậu nhất định phải cứu... cứu tôi đấy." Peter do dự gật đầu, đôi mắt đảo tới đảo lui.
"Tôi hứa." Harry khẳng định.
"Vậy... được rồi. Cậu muốn hỏi gì?"
"Đầu tiên, làm sao ông thoát ra được Azkaban?" Harry bắt đầu hỏi.
"Tôi phát hiện ra ở trạng thái hóa thú sẽ không bị ảnh hưởng bởi giám ngục. Hôm đó tôi không hóa thú kịp... tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra chắc tôi bị ngất hay sao đó... Tôi tỉnh dậy khi bị đốt... tôi muốn dập tắt đám lửa nhưng đám giám ngục quanh đó không cho phép tôi làm điều đó. Cùng đường tôi hóa thú rồi nhảy xuống biển, sau khi trôi dạt vào bờ tôi mới biết mình đã thoát khỏi Azkaban rồi." Gã rụt rè kể lại.
Harry gật đầu, việc tẩu thoát của Peter là một sự trùng hợp ngẫu nhiên gần giống như những gì James đã suy đoán.
"Ông làm sao đến được Hogwarts? Halloween năm 1991 có phải ông thả quỷ khổng lồ trong hầm ngục ra ngoài không? Vì sao?"
"Tôi mất gần một tháng để tìm đường đến Lodon và chui vào hành lý của một đứa nhỏ ở sân ga 9¾. Hogwarts là nơi an toàn nhất giới phù thủy mà. Tôi chỉ muốn có một nơi trú ngụ thôi. Đêm Halloween đó, tôi đói quá mấy con gia tinh trong bếp không phục vụ người không phải học trò hay người làm trong lâu đài, thức ăn trong đại sảnh lại quá là thơm. Tôi chỉ muốn đánh lạc hướng mọi người để ăn một ít bánh bí đỏ..." Peter dường như nhớ lại quãng thời gian trốn chui trốn nhủi tồi tệ đó mà khóc nấc lên.
Harry rất kiên nhẫn đợi cho gã bình phục cảm xúc kích động xong mới tiếp tục.
"Tại sao ông lại đi cùng với nhà Lestrange?"
"Mùa hè đến, tôi không thể ở lại Hogwarts nữa nên đã tìm cách đến hẻm Xéo dự định trà trộn vào cửa hàng thú cưng. Nhưng lúc ở hẻm Knockturn lại bị con bé Terence Lestrange bắt được. Nó mang tôi về dinh thự Lestrange. Ở... ở đó, tôi lại gặp được... Chúa tể hắc ám." Nói đến đây cả người Peter run lên.
"Ông có được tiếp xúc trực tiếp với Voldemort không?" Harry hỏi.
"Không... không, ngài luôn ở trong phòng và chỉ ra lệnh cho tôi qua cánh cửa." Gã lắp bắp nói.
"Voldemort đã lệnh cho ông làm những gì?"
"Ngài bảo tôi nghe lệnh Rabastan Lestrange. Cậu không biết đâu hắn là kẻ điên, hắn tự tay biến con gái hắn thành... thành con rồi người." Peter xoa xoa cánh tay rùng mình khi nhớ lại. "Rabastan bắt tôi đi theo Terence đến trường sau đó tìm cách để đưa nó ra lều hét để hắn chỉnh lại dây rối mỗi tháng."
"Vậy còn tử xà thì sao?"
"Tôi... tôi không biết. Có một lần chỉnh lại dây rối, Rabastan mang theo Nagini. Tôi nghe hắn nói Nagini được lệnh của Chúa tể hắc ám đánh thức tử xà trong phòng chứa bí mật để nó giết càng nhiều người càng tốt."
"Vậy ông có từng đi vào phòng chứa bao giờ chưa?"
"Không... không... sao có thể. Tôi làm sao biết phòng chứa bí mật của Slytherin ở đâu? Vả lại tôi sợ rắn lắm." Peter lắc đầu nguầy nguậy.
"Sau đó Rabastan muốn tôi hỗ trợ ông ta bắt... Snape." Peter chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Harry chợt co rụt người lại.
"Còn gì nữa?"
"Halloween hai năm trước, Bellatrix muốn tôi giấu một con ông kẹ vào bức tượng ưng trước cửa ký túc xá Ravenclaw."
"Và?"
"Trong cuộc thi đấu Tam pháp thuật phải theo dõi cậu sát sao tìm mọi cách giúp đỡ cậu là người đầu tiên tiến vào mê cung. Nhưng vì cậu quá xuất sắc nên hầu như tôi chẳng cần phải làm gì cả." Gã thấp giọng nịnh nọt.
"Còn gì nữa?" Harry nhướng mày.
"Hết rồi... Tôi thề. Tôi là kẻ hèn nhát đi đến đâu cũng không được người ta thích. Chúa tể hắc ám khinh thường tôi... Tôi đâu có biết gì hơn được... Tôi khổ quá mà... Tôi không tài giỏi như James, không đẹp trai như Sirius cũng không thông minh bằng Remus... Tôi biết các cậu cũng khinh thường tôi... hu hu hu... Tôi chỉ là bất đắc dĩ thôi mà..." Peter gào khan chẳng rớt nổi một giọt nước mắt.
"Ông nói ông không tài giỏi nhưng ông vượt qua tất cả cạm bẫy tôi đặt trong các mật đạo ra vào Hogwarts suốt hai năm qua. Ông còn có thể nhét một con ông kẹ vào bức tượng ưng trước cửa ký túc xá Ravenclaw, đến tôi còn không thể làm như thế. Ông nghĩ mọi người khinh thường ông nhưng ông lại quên đi những việc họ làm ủng hộ ông trong những năm đi học. Ông trách Voldemort đã bức hiếp ông, nhưng ông có một lần nghĩ tới vợ chồng người bạn thân thiết nhất của ông sẽ thế nào nếu rơi vào tay gã không? Đứa con mới sinh của họ mất đi cha mẹ sẽ thế nào? Tự vấn lương tâm của chính mình xem, việc của ông đã làm, tội nghiệt ông phải gánh, không thể trách được người khác." Harry nhìn thẳng vào Peter trầm trọng nói ta từng câu mang gai từng chữ chất vấn ngay cả khóe mắt đỏ lên từ lúc nào cậu cũng không thể kiềm chế.
James, Sirius và Remus nghe lời Harry cũng thật xúc động, nghĩ tới viễn cảnh có thể bọn họ đã phải bỏ mạng chỉ vì tên phản bội đáng ghê tởm này, người đã từng là đồng bọn thân thiết nhất của họ, Harry của bọn họ đã có khả năng trở thành trẻ mồ côi hoặc tệ hơn... là chết.
"Khốn kiếp." Sirius đá mạnh vào cái ghế của Peter làm gã bổ nhào xuống đất.
"Vì chút tình nghĩa 7 năm cùng học chung một mái trường giữa ông và bọn họ, nói cho tôi biết bây giờ Voldemort đang ở đâu?" Harry đưa ra câu hỏi cuối cùng.
Peter khóc nức nở nói ra một địa điểm.
"Tốt lắm." Harry mỉm cười đứng dậy quay đầu bước ra ngoài.
Răng... rắc...
Tiếng bẻ khớp của Sirius vang lên từ phía sau.
"Khoan đã... cậu đã hứa bảo vệ tôi rồi mà." Peter sợ hãi hướng về phía Harry kêu gào.
"Tôi hứa sẽ bảo vệ ông khỏi Voldemort. Nhưng tôi đâu có hứa sẽ bảo vệ ông khỏi họ." Harry dừng lại từ trên cao liếc xuống gã đàn ông nghiêng đầu cực kỳ 'ngây thơ' nói.
Harry rời khỏi phòng cần thiết trong tiếng la hét chói tai như heo bị chọc tiết của Peter và tiếng đấm đá thùm thụp xen lẫn tiếng chửi rủa của Sirius. Trước hành lang có một bóng đen đang đứng trầm mặc đợi cậu từ bao giờ.
"Ravenclaw trừ 10 điểm, vì Harry Potter lượn đêm." Snape liếc mắt nhìn Harry.
"Severus Snape, anh có phải là người yêu em không thế?" Harry ấm ức la lên.
"Chuyện nào ra chuyện đó. Lại đây." Hắn vươn tay ra.
Harry còn muốn dùng dằng không chịu tiến tới nhưng nhìn thấy sự lo lắng ẩn sâu trong đôi mắt của Snape cậu lại thở dài ngoan ngoãn nắm lấy tay hắn cùng nhau trở về. Còn việc Peter Pettigrew sẽ thế nào? Cứ để cho James, Sirius và Remus quyết định đi. Có những khúc mắc bọn họ phải tự mình gỡ ra, kết quả ra sao chỉ những người trong cuộc mới có quyền phán xét.