"Gellert."
"Albus."
"Gần đây mọi việc có thuận lợi không?"
"Khá tốt.
Cảm ơn ngài đã quan tâm."
Sau đó là một khoảng im lặng, thật ra nguyên nhân lớn nhất là vì học không có gì để nói.
Vì thế hai vị pháp sư hơn trăm tuổi cứ thế im lặng dạo bước dọc bờ hồ.
"Albus, ngươi hận ta sao?" Grindelwald hỏi.
Dumbledore hỏi ngược lại: "Không phải ngươi cũng nên hận ta sao?"
"Thực xin lỗi, ta cho rằng ta hận ngươi."
"Thực xin lỗi, ta cho rằng ta không thể."
"Kỳ thật," Dumbledore sửa sang bộ áo chùng trắng của mình, "Ngay từ đầu ta cũng thực thương tâm, khi nhìn vào gương ảo ảnh đều là lần đầu tiên ta và ngươi gặp nhau.
Nhưng khi nhìn đến những đứa nhỏ mới vào Hogwarts, trên mặt đều là những nụ cười hồn nhiên ta mới nhận ra, cho dù có chuyện gì thì câu chuyện xưa đó vẫn sẽ tiếp diễn.
Kể cả hai chúng ta, câu chuyện về Bạch phù thuỷ Dumbledore và Chúa tể hắc ám" Dumbledore vuốt bộ râu dài của mình.
"Ta cảm thấy sức khoẻ ta càng ngày càng yếu." Grindelwald nói, "Vẫn là khi còn trẻ là tốt nhất, chúng ta cùng sống trong một ngôi nhà tại thung lũng Godric, nơi đó trồng rất nhiều hoa hồng."
"Ta cũng cảm thấy như vậy." Dumbledore tán đồng nói.
"Ta nhận ra ta đã luôn yêu ngươi, chỉ là ta nhận ra qua trễ."
"Gellert, ta dùng cả đời để yêu ngươi, nhưng tất cả giờ chỉ là quá khứ.
Tuổi trẻ đã qua đi sao còn có thể lấy lại a."
"Không thể quay về được sao?" Grindelwald lẩm bẩm.
"Đúng vậy, không thể." Dumbledore trả lời nói.
"Vậy tình yêu đó ở đâu?"
"Đã tam biến vào thời gian.
Tuổi trẻ thật tốt, có thể cảm nhận được sự đau khổ mà tình yêu đem lại."
"Khi ngươi còn trẻ ngươi thực sự rất đẹp."
"Khi còn trẻ ngươi cũng nói với ta như vậy Gellert."
Tác giả có lời muốn nói: Đột nhiên muốn viết một câu truyện GGAD, hãy chờ tôi!!!.