hp Xâu Hổ

Đây là lần đầu tiên Harry đến phòng ngủ huynh trưởng của Draco, nhưng không bao giờ nghĩ rằng cậu lại bị Draco bế vào.

Harry yếu đến mức, từ trên giường ngồi dậy đã khó khăn chứ đừng nói đến việc đi lại. Draco dùng chiếc áo choàng tàng hình bộc Harry lại, bế cậu theo kiểu công chúa, đi vào tận phòng ngủ của anh. Khi bước vào phòng sinh hoạt chung Slytherin, Harry co người trong vòng tay Draco, không dám phát ra tiếng, vì sợ bị phát hiện. Chỉ sau khi bước vào, cậu mới nhận ra rằng trời đã khuya, và ngoại trừ hai người họ, thì toàn bộ trường Hogwarts đều đã ngủ.

Harry chỉ mới vào phòng ngủ huynh trưởng của Ron, nhưng phòng ngủ của Draco lớn hơn của Ron một chút, trừ một phòng tắm riêng, thì còn có một phòng khách nhỏ. Vật dụng trên giường cũng được Draco thay đổi toàn bộ, và có thể thấy rằng chúng đều có xuất xứ từ nhà Malfoy.

Draco đặt Harry lên giường, vẩy đũa phép dùng bùa tẩy rửa cho cậu, thay bộ đồ ngủ, lấy quần áo rồi vào phòng tắm để tắm. Khi Draco bước ra, Harry lại chìm vào giấc ngủ sâu, kính còn chưa kịp gỡ xuống. Draco giúp Harry tháo kính xuống và đặt chúng trên bàn cạnh giường, trong lúc đó vô tình đánh thức Harry.

"Hở? Anh trai..." Harry thì thầm, hơi quay người lại. Cậu ngủ mê man, nhất thời không biết mình đang ở nơi nào, chỉ cảm thấy hơi thở của Draco, "Nếu như em có túm lấy chăn bông của anh, thì cũng đừng đá em..."

Harry đã thích lấy chăn bông kể từ khi còn nhỏ. Lúc nhỏ, họ ngủ chung với nhau, Harry sẽ bị Draco đuổi ra khỏi giường bất cứ khi nào cậu giật chăn. Sau một vài cú đá, vấn đề của Harry đã được chữa khỏi, nhưng hình bóng của việc ngã khỏi giường giữa giấc ngủ vẫn còn in sâu trong trái tim cậu.

"Sau khi anh đã đạp em xuống, em còn muốn anh bế em lên sao?" Draco cười khẽ, anh xoay người muốn nằm xuống giường, nhưng chợt sững người, nhớ lại hiện tại đã khác, Harry đã là một Omega.

Draco nhìn xuống gương mặt đứa em trai mình nhận định, Harry đã ngủ say trở lại, nằm yên trên giường. Draco suy nghĩ một chút, sau đó đi đến tủ lấy ra một cái chăn bông khác, đi tới ghế sô pha trong phòng.

Lúc Lucius ngăn anh tiếp xúc với Harry, không phải Draco không phản đối. Anh và Harry đã lớn lên cùng nhau, cả hai có một mối quan hệ sâu sắc từ khi còn nhỏ, không thể nói cắt đứt là cắt đứt được. Nhưng anh rất nghe lời Lucius, gia huấn của gia tộc Malfoy đã ăn sâu vào máu thịt từ nhỏ, Lucius đã nhất quyết không cho anh tới gần Harry, Draco chỉ có thể âm thầm làm theo.

Điều duy nhất anh có thể làm là âm thầm chăm sóc Harry và không để cậu phải chịu đựng khó khăn quá nhiều. Bây giờ Harry đã trở thành một Omega, đường đời lại rẽ sang một lối khác, Draco suy nghĩ rất lâu, thấy rằng tất cả những gì mình có thể làm là tiếp tục bí mật chăm sóc cậu cho đến khi Harry tìm thấy Alpha của mình.

Draco cẩn thận xem xét qua tất cả Alpha, mà anh có thể nhớ đến ở Hogwarts trong đầu, nhưng lại phát hiện rằng, dường như không có ai xứng đáng với Harry, trong lòng mình.

Ngày hôm sau Harry vẫn còn ngủ say, cậu thậm chí còn không biết rằng buổi trưa Draco có mang đồ ăn cho cậu. Harry ngủ một giấc cho đến tối, đến khi Draco đến đưa bữa tối, cậu mới tỉnh lại.

Draco đặt hộp cơm xuống, ngồi xuống mép giường, sờ trán Harry.

"Hình như đã bớt sốt rồi, uống thuốc chưa?"

Harry lắc đầu, cậu vừa mới tỉnh dậy, tuy rằng đầu óc tỉnh táo hơn một chút, nhưng vẫn chưa có sức.

"Em đói." Cậu nói.

Draco quơ quơ đũa phép, đem bàn ăn nhỏ và hộp cơm đến trước mặt Harry: "Ăn trước rồi mới uống thuốc."

Harry từ trên giường ngồi dậy, dựa vào gối, nhìn Draco, đột nhiên cậu muốn ghẹo Draco một chút: "Anh trai...em không nhấc tay nổi."

Draco không bị lừa: "Vừa rồi em còn có sức tự mình ngồi dậy mà."


"Anh còn không đút em ăn cơm."

"Tất nhiên anh không đút em ăn, anh không phải mẹ của em."

"Nhưng em không có mẹ." Harry vẻ mặt đáng thương, trong lòng biết mình sắp thắng.

Quả nhiên, ngay khi Draco nghe thấy lời cậu nói, anh lập tức ngừng cãi lại. Nhưng Harry còn chưa kịp ăn mừng chiến thắng thì lại nghe Draco nói: "Hôm nay giáo sư Snape giao làm luận văn Độc dược, muốn anh giúp em viết hay đút em ăn?"

Harry ngay lập tức đưa tay, tự lấy hộp cơm.

"Cảm ơn, anh trai, anh không cần viết quá tốt, vừa đủ điểm là được."

Harry yên lặng ăn cơm, Draco làm bài tập cho bọn họ một lúc, chờ Harry sau khi ăn xong liền giảng lại nội dung khóa Độc dược hôm nay cho cậu.

Sau một vài trang, Draco tuyệt vọng đặt cuốn sách xuống.

"Tại sao em lại tiếp tục học Độc dược? Đã là năm bảy nhưng sao trình độ độc dược của em lại thảm hại thế?"

"Giáo sư khăng khăng muốn em chọn, nói rằng để trở thành một Thần sáng, em phải có điểm trong lớp Độc dược."

"Em muốn trở thành một Thần Sáng?" Draco cau mày.

"Ừ, Ron và em sẽ trở thành Thần Sáng." Harry gật đầu, "Có chuyện gì sao?"

"Rất ít Thần Sáng là Omega."

Harry thấy vậy có chút buồn cười: "Tại sao mọi người lại phân biệt đối xử với giới tính thứ hai như vậy? Khi em còn là Beta, không ai quan tâm đến những gì em đã làm. Nhưng khi em đã trở thành một Omega thì cái gì cũng không được."

"Ý anh không phải vậy." Đôi mày cau có của Draco không hề nới lỏng. "Nếu em muốn trở thành một Thần Sáng thì không sao cả. Chỉ cần tìm Alpha thích hợp trước, để tránh khi thực thi nhiệm vụ bị Alpha có ý xấu khiến em phát tình."

Harry càng cười to hơn: "Cái gì? Anh cũng giống Lucius muốn gả em như một cuộc hôn nhân chính trị sao?"

"Anh không..." Draco đột nhiên nói, "Anh chỉ là muốn giúp em, sau khi tốt nghiệp, em sẽ ở một mình."

Harry ôm sách Độc dược trên tay, ngồi trong đống chăn, bất giác nở nụ cười chế giễu: "Em luôn ở một mình, anh trai... à không, Draco, cậu cũng là Malfoy. Tôi không cần cậu lo lắng đâu. Tất cả những gì cậu có thể làm là gặp tôi ở đài thiên văn vào lúc nửa đêm."


Bài tập không thể bỏ, cũng không thể cùng cậu trò chuyện, Draco hoàn thành bài tập của hai người một cách vội vàng, khi quay đầu nhìn Harry, đối phương đã vô thức dựa vào đầu giường, ngủ thiếp đi.

Sau khi đặt Harry nằm xuống và đắp chăn bông cẩn thận, Draco im lặng ngồi ở mép giường, nhìn em trai mình ngủ.

Từ nhỏ Harry đã nghịch ngợm hơn anh, ngay cả lúc ốm cũng không yên, từ "yếu ớt" lần đầu tiên xuất hiện trên người Harry. Cậu không thể hiện bất cứ điều gì mặc dù Lucius đã mạnh mẽ tách hai người họ ra. Lúc Draco bí mật đi tìm cậu, Harry chỉ dặn Draco cẩn thận để không bị Lucius mắng nữa.

Mà đêm nay, lần đầu tiên Harry nói ra những lời phàn nàn chống lại anh. Không phải Draco không biết rằng Harry sẽ bực bội với mình, nhưng biết và đối mặt với nó là hai việc khác nhau. Chỉ khi đối mặt với sự chế nhạo của Harry, Draco mới nhận ra rằng mặc dù anh không quan tâm đến mối quan hệ giữa Harry và những Malfoy sẽ ra sao, nhưng khi Harry nói với anh rằng cậu không cần anh nữa, Draco đột nhiên bắt đầu cảm thấy trái tim mình quay cuồng.

Lần cuối cùng họ ngồi bên nhau dưới lớp chăn là hơn hai năm trước, khi Harry ngồi trên giường và phàn nàn với anh cả tiếng đồng hồ về việc đội Slytherin của họ chơi bóng gian lận như thế nào, cuối cùng Draco đã nổi giận với cậu. Nhưng khi trở lại trường Hogwarts bắt đầu nhập học, Draco đã làm đội trưởng vào thời điểm đó để chấn chỉnh lối chơi của đội.

Chỉ là khi các cầu thủ Slytherin ngừng phạm lỗi ác ý, thì Harry lại không dám nói chuyện với Draco.

Khi Draco trở lại phòng ngủ với bữa trưa của mình vào ngày hôm sau, Harry đã không còn thấy đâu nữa.

Trong lòng hoảng sợ, anh xoay người chạy tới phòng sinh hoạt chung Gryffindor, vừa chạy tới cửa phòng chờ, liền nhận ra mình không vào được. Draco buộc mình phải bình tĩnh lại, trốn vào một góc, đợi một lúc lâu mới thấy Ron và Hermione dìu Harry trở lại phòng sinh hoạt chung.

Không có Slytherin ở đây, Draco bước nhanh đến chỗ Harry để ngăn họ lại, nhưng chưa kịp nói thì đã thấy Harry mỉm cười với mình, như thể không có chuyện gì xảy ra vào đêm hôm trước.

"Ah, Draco, tôi thấy khỏe hơn rồi, tôi vừa ăn trưa xong, sẽ nghỉ ngơi trong ký túc xá trong hai ngày tới." Cậu nói.

Draco sững sờ một lúc, khi nhìn xuống thì thấy mình vẫn đang bưng bữa trưa cho Harry.

Anh che hộp cơm sau lưng và nói: "Vậy thì cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt rồi có gì thì đến gặp tôi."

"Được." Harry thản nhiên gật đầu, để Ron và Hermione hỗ trợ trên đường đến phòng sinh hoạt chung.

Vừa dìu Harry vào phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, Ron không khỏi chậc lưỡi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Cậu không gọi cậu ta là anh trai."

Hermione không khỏi kinh ngạc: "Ron, bồ thật sắc bén?"

"Harry gọi Malfoy bằng tên!" Ron mở to mắt.

"Cậu đã nhìn ra?" Hermione nhìn Harry, "Chúc mừng cậu, cậu cuối cùng cũng hiểu rằng không có người tốt trong nhà Malfoy."

"Tớ nghi ngờ rằng cậu đang mắng tớ." Harry được Ron dìu vào phòng ngủ huynh trưởng, mỉm cười với Hermione: "Tớ chỉ nghĩ tớ là người lớn, và hơi ngây thơ khi gọi anh trai." Harry nằm trên giường Ron, có chút không quen cự quậy, "Cậu đã thay ga giường chưa?"


"Đã thay rồi." Ron đảo mắt thu dọn đồ đạc trên ghế, "Thiếu gia, ngài nên cảm ơn vì tôi đã nhường phòng cho ngài. Hơn nữa tôi là một Beta không có mùi gì đâu."

Mùi? Harry vừa nhớ ra điều gì đó.

"Hermione, pheromone có mùi gì vậy?"

"Có mùi gì sao?" Hermione nghiêng đầu nghĩ, bạn trai của cô là Beta, Hermione không có hứng thú đối những bản năng gần gũi của động vật, "Mùi hương của mỗi người đều khác nhau, cậu có thể ngửi được mùi thơm hoặc hôi, nhưng đó không phải là mùi, mà là nhận thức. Cậu có thể biết ai là Alpha và ai là Omega bằng mùi, và sẽ biết ngay ai là người cậu sẽ thích và ai cậu sẽ ghét. "

Trong phòng, một Beta và một Omega còn chưa phân hóa xong tò mò nhìn Hermione, Harry nói: "Nghe như một con chó con."

"Đây là bản năng tự nhiên." Hermione cau mày, "Nhưng tớ không thích như vậy, dù muốn hay không cũng không nên dựa vào bộ não của mình lựa chọn đúng không?"

Harry suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nhưng tình yêu cũng là một thứ rất bản năng, giống như cậu và Ron. Nếu do bộ não của mình lựa chọn, tớ cá là cậu sẽ không bao giờ chọn cậu ấy."

Ron bất mãn trừng cậu: "Bồ tèo ơi, tớ vì cậu mà phải ở trong phòng bốn người đó!"

"Tớ đang cảm thán rằng hai người là một cặp trời sinh ấy." Harry lươn lẹo ngay lập tức.

Hermione chống cằm nghĩ: "Cậu có lý, xem ra là như vậy."

Ron lại nhìn chằm chằm Hermione: "Câu nào có lý?"

Hermione phớt lờ bạn trai mà nói tiếp với Harry: "Cảm xúc cũng là một bản năng, nhưng tớ vẫn nghĩ đó là thứ khác với pheromone."

Sau một lúc, Harry hỏi Hermione một lần nữa, "Cậu có mùi như thế nào?"

Ron phấn khích nhảy dựng lên: "Tớ biết tớ biết, Hermione đã từng gửi cho tớ loại nước hoa giống mùi của cô ấy, đó là mùi lá cây!"

"Đồ đầu gỗ, không cứu được anh." Hermione ghét bỏ nhìn bạn trai, "Em có mùi giống cây cỏ sau khi phơi nắng, nhưng thật ra nó giống...mùi giấy hơn".

"Mùi da dê sao?"

"Không hoàn toàn giống, giống như giấy của một cuốn sách, nhưng không phải mùi mực."

"Có chút không thể tưởng tượng được." Harry mỉm cười, không thể tưởng được sau này ở gần Hermione lại ngửi được mùi sách... Không sai, cảm giác hiện tại cũng giống như vậy.

"Cậu sẽ sớm ngửi thấy nó, và có thể sẽ phải quen với nó trong một thời gian, bởi vì sẽ có nhiều mùi lạ hơn trong thế giới của cậu." Hermione cười.

Harry gật đầu, đột nhiên nghĩ đến một câu hỏi khác - Draco có mùi như thế nào?

Đến lúc này, cậu mới nhận ra mình chưa từng hỏi câu này, không ngửi được mùi pheromone nên không nhớ hỏi. Sau này khi nhớ lại, cậu đã đánh mất cơ hội trò chuyện với Draco lần nữa.


"Thực ra khẩu vị của mỗi người đều liên quan đến tính cách của người đó. Ví dụ như gia đình Malfoy. Tớ nghe mọi người nói rằng gia đình họ có liên quan đến lạnh lùng, vì vậy mọi người trong gia đình họ trông băng giá và lạnh lẽo." Hermione, giống như một người bạn thân tâm linh tương thông, đột nhiên nói chuyện về nhà Malfoy.

Harry gật đầu, xác nhận tin đồn. Dù chưa ngửi thấy nhưng cậu biết Lucius có mùi kim loại lạnh băng, sắc lạnh. Còn Narcissa là hương vị của rượu ướt lạnh, thanh mát, có pha chút ngọt ngào.

"Nhưng Malfoy thật ra khác... Ý tớ là anh trai cậu." Hermione liếc nhìn Harry, rõ ràng là thông minh như cô có thể đọc được suy nghĩ của bạn mình trong nháy mắt, "Vị của cậu là băng tan, đâu đó giữa hương vị giữa đá viên và nước đá."

"Đá tan à?" Ron đã cất đồ đạc, ngồi xuống ghế nghe, "Đá tan có vị không?".

"Cho nên, tớ mới nói pheromone không phải là mùi hương, đó là một nhận thức bản năng. Khi tớ nói với cậu về băng tan, cậu có một ấn tượng trong não của mình, và khứu giác của cậu thực sự có trí nhớ về một mùi vị nhất định, nhưng có một số mùi cậu không thể ngửi thấy, dù cậu đã tập trung vào chúng, nhưng nếu cậu không thể ngửi thấy chúng, thì không có nghĩa là không có mùi. "

Ron ôm đầu không hiểu, nhưng Harry mơ hồ gật đầu: "Tớ có thể hiểu được một chút, nhưng tớ vẫn không thể tưởng tượng được."

"Một thời gian nữa cậu sẽ hiểu. Bây giờ không cần phải lo lắng về điều đó. Tốt hơn là nên nghỉ ngơi thật tốt và cố gắng quay lại lớp càng sớm càng tốt." Hermione đi quanh phòng, cầm hộ Ron một nửa số đồ. "Bọn mình sẽ mang đồ ăn cho cậu vào buổi tối."

Khoác áo choàng tàng hình đi ra khỏi phòng sinh hoạt chung của Slytherin, đã khiến cả cơ thể Harry kiệt sức, cậu đã sớm nhắm hờ mắt, không cần sự thúc giục của bạn mình vào lúc này. Hermione và Ron lặng lẽ rời khỏi phòng mà không làm phiền cậu.

Harry ngủ, ăn, ăn và ngủ, khi tỉnh dậy, đã là sáng thứ tư. Khi Harry thức dậy vào một buổi sáng sớm, cậu cảm thấy rõ ràng là mình khác so với trước đây. Bộ não cậu dường như tỉnh táo hơn bao giờ hết, và mọi giác quan đều rõ ràng hơn trước. Cậu không còn mệt mỏi và buồn ngủ như ba ngày trước, nhưng Harry có thể cảm thấy rõ ràng rằng cơ thể dường như đang trở nên yếu hơn.

Cậu tắm rửa và thay đồ từ từ, vào lúc Harry bước vào Đại sảnh đường để ăn sáng, Ron và Hermione đã ngồi vào bàn Gryffindor.

"Harry! Đây!" Ron nhìn thấy cậu, định đứng lên giúp cậu. Harry vẫy vẫy tay với cậu ta, bước đến chỗ của mình và ngồi xuống.

Ginny ở cùng họ cũng phấn chấn, không biết đã gặp được chuyện gì tốt: "Harry, anh cảm thấy đỡ lạnh hơn chưa?"

"Được...tốt hơn." Harry gật đầu, chột dạ, "Cảm ơn, em đã quan tâm."

"Không có gì đâu." Ginny hỏi, không nhịn được muốn thông báo tin vui cho Harry, "Em có một tin vui cho anh."

"Sao vậy?" Harry ngủ ba ngày liền, hoàn toàn không biết mọi chuyện đang diễn ra ở trường.

"Em đang nói cho anh biết..." Ginny mới nói nửa câu, sau đó lập tức che miệng, thấp giọng nói. Cô liếc nhìn bàn ăn của Slytherin: "Ngày hôm qua ở buổi luyện tập của đội Slytherin, đội trưởng của bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại không điều khiển Bludger, đánh thẳng vào phòng làm việc của giáo sư McGonagall, phá nát vài thứ của giáo sư McGonagall."

Nụ cười phấn khích của Ginny hoàn toàn khác với những gì cô ấy nói: "Giáo sư McGonagall đã trực tiếp cấm hắn ta tham gia trò chơi trong học kỳ này và yêu cầu nhốt hắn ta trong hai tháng. Bây giờ đội Slytherin đã mất đi Đội trưởng, nên đã trở thành một đống cát rải rác, ngay cả buổi tập cũng không đông người." Cô gái nhỏ không nhịn được cười, nói: "Hehe, chúng ta đã đặt một tay vào chiếc cúp vô địch năm nay rồi."

Đám nhà Gryffindor xung quanh cười vui vẻ như nhặt được một món hời, chỉ có Harry là giật giật khóe miệng.

Kể cả cưỡi chổi bay, bay từ sân Quidditch đến cửa sổ văn phòng giáo sư McGonagall cũng mất ít nhất năm phút, Bludger có thể lao thẳng vào phòng làm việc của giáo sư McGonagall chính xác đến vậy. Chẳng lẽ quả Bludger có mắt?

#đãbeta.

To be continue...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận