Khi Snape quay trở lại văn phòng hiệu trưởng với Harry trong tay, Draco khó khăn kìm nén để không ném một Lời nguyền Giết chóc lên người cha đỡ đầu của mình.
Hắn nghiến răng và nắm chặt tay cho đến khi cảm nhận được cơn đau nhói rõ ràng trong lòng bàn tay, và hai học sinh nhà Gryffindor cũng đang nín thở dõi theo Snape.
"Giáo sư Snape! Làm sao thầy có thể dùng 'Obliviate' với một đứa trẻ chứ?!"
Snape mím môi, dúng ánh mắt khinh thường nhìn Hermione, ôm cậu bé Harry vào một căn phòng trên lầu, trước khi vào phòng, Snape hơi dừng lại và nói: "Bình tĩnh lại, cô Granger.
Cô có nghĩ rằng cậu Potter nên được trở về nghỉ hè với gia đình Muggle ghê tởm đáng nghét đó với những kí ức của cậu ta về trò Malfoy không?"
Đó là điều chính xác.
Những con chó hay con mèo được nhặt về và sau đó lại bị vứt bỏ thường khó mà sống sót được.
Draco nhắm mắt lại.
Nếu ai đó chưa từng được yêu thương, họ có thể tự bảo vệ trái tim mình tốt hơn.
Hít thở đi, Draco.
Mày có thể làm được mà.
Một phiên bản phức tạp của bùa chú Giải trừ lời nguyền kết hợp với một bình Độc dược tăng cường pháp thuật và một số bùa chú Chữa trị phức tạp chồng chéo lên nhau.
Ánh sáng tím từ lọ Độc dược hòa cũng những tia sáng màu bạc với các sắc thái khác nhau, tạo thành một tấm lưới ánh sáng lơ lửng trong không khí, và Cậu bé vàng dần biến hình dưới tấm lưới ánh sáng ấy.
Chân tay cậu bắt đầu dài ra, bờ vai rộng, tỷ lệ các đường nét trên khuôn mặt có chút thay đổi, chiếc áo chùng rộng thùng thình khoác trên người trước đây dần được lấp đầy bởi cơ thể người lớn của cậu.
Nằm ở đó đã có "Cậu bé sống sót", chú sư tử vàng dũng cảm của Gryffindor.
Harry Potter.
Harry tỉnh dậy sau một cơn đau đầu, đập vào mắt cậu là trần nhà màu trắng.
Cậu nhận ra cái mùi quen thuộc của Bệnh thất.
"Có chuyện gì...?" Cái vạc nổ tung, vài tia sáng phép thuật đan xen, và cảm giác hư vô sau khi bị trúng một bùa chú nào đó.
Kí ức từ lúc Harry bất tỉnh tràn về làm cái đầu vừa mới tỉnh lại ong ong lên.
Cậu phải đưa tay ra day trán mình: "Ôi...!chết tiệt..."
"Bồ tỉnh rồi à? Ý mình là...!Harry?"
Harry chống tay nhỏm dậy để nhìn nói phát ra giọng nói.
Những lọn tóc nâu bù xù hiện ra trong tầm nhìn mờ ảo: "Mione, mình đã ngủ bao lâu rồi?"
Không một ai trả lời câu hỏi của cậu, chỉ có tiếng reo hò nho nhỏ của hai người bạn thân nhất: "Là Harry! Bồ ấy đã trở lại rồi!" và ôm lấy Harry trong một nỗi lo lắng khôn tả.
Harry lờ mờ cảm nhận được, trong lúc mình hôn mê chắn chắn đã có điều gì đó xảy ra, và việc không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì ngay lúc này càng làm tăng thêm nỗi bất an trong lòng cậu.
"Mione, mình muốn hỏi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Ron, cái kính của mình đâu rồi?"
Có thứ gì đó được đưa ra bên cạnh Harry.
Cậu khó khăn nheo mắt và nhận ra đó là cái kính của mình.
Harry cố gắng đưa tay ra muốn cầm lấy nhưng vô ích, cậu không thể ước lượng được chính xác khoảng cách.
Trước khi cậu trở nên lo lắng hơn, người kia miễn cưỡng cầm lấy tay cậu, dúi cặp kính vào lòng bàn tay: "Cảm ơn, cảm ơn nhé, ơ...!Malfoy?!"
Trong phòng đột nhiên tĩnh lặng.
Harry nhất thời không nghĩ ra mình đã làm gì sai, cậu nuốt nước bọt một cách lúng túng và bối rối nhìn quanh căn phòng.
Mọi người ở đây đều đang nhìn cậu với vẻ mặt phức tạp.
Hermione, Ron, cụ Dumbledore, Malfoy...!thậm chí cả Snape đang đứng nhìn từ xa,.
Trước khi Harry có thể sắp xếp thành công từ ngữ để hỏi bất kỳ câu hỏi nào, Slytherin tóc bạch kim đã khịt mũi và xoay lưng rời khỏi căn phòng.
Chiếc áo chùng đồng phục màu đen tung bay sau lưng hắn, giống như đang dứt khoát cắt đứt thứ gì đó trong khoảng không, khiến tim Harry đập loạn xạ mà không rõ lý do.
Cậu ngơ ngác nhìn bóng lưng Malfoy rời đi, còn Hermione thì lẩm bẩm một câu nói không đầu không đuôi: "Không phải là chuyện xấu nên đừng tiếp tục suy nghĩ về nó khi mọi chuyện đã đến nước này."
Ron bước tới và vỗ nhẹ vào vai Harry, cậu cố gắng lấy lại sự tỉnh táo.
"Mình..." Harry trông vẫn có chút hoang mang: "Mình cảm thấy như đầu bị đập nát ra vậy..." Cậu thực sự cảm thấy Malfoy kiêu ngạo đang đau lòng...!
Đôi mắt sau cặp kính nửa vầng trăng của cụ Dumbledore sáng lấp lánh.
Cụ mỉm cười thân thiện: "Chào mừng trở lại, cậu bé của chúng ta.
Thầy nghĩ chúng ta có thể nhờ Poppy khám cho con."
Cụ vỗ vai giáo sư Độc dược khi đi ngang qua Snape.
Cơ thể Snape cứng đờ, mím môi nói: "Bây giờ trò Potter đã bình phục, và trò xứng đáng bị phạt cấm túc, Potter.
Năm giờ chiều mai, tại văn phòng của tôi."
"Ôi, ổng không thể làm vậy!" Ron phàn nàn với bóng lưng của Snape, hoàn toàn không nhận ra sự lơ đãng của Harry.
.........!
Mới sáng sớm, Harry đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Khi cậu vừa bước vào Đại sảnh đường, mọi người, kể cả những học sinh trên bàn dài nhà Slytherin, đều dừng lại và nhìn cậu.
Cậu ngơ ngác nhìn quanh, bắt gặp cái nháy mắt của cặp song sinh nhà Weasley và nụ cười gượng gạo của Cedric, còn có Malfoy với vẻ mặt tự mãn xen chút cau có đang ném bỏ lát bánh táo trên dĩa của hắn bằng một động tác duyên dáng hết sức.
Có điều gì đó đã xảy ra với mình và cả trường đều biết, trừ mình.
Ý nghĩ này làm Harry cảm thấy bồn chồn hơn bao giờ hết.
Hermione và Ron rõ ràng là biết tất cả, nhưng Harry không thể hỏi ra được điều gì từ họ dù cậu đã nỗ lực gặng hỏi trong toàn bộ thời gian dành cho bữa sáng.
Điều duy nhất cậu biết được là đã ba ngày trôi qua kể từ khi cậu cho nổ tung cái vạc trong giờ Độc dược, bởi vì Ron đã chỉ vào thời khóa biểu sáng nay và nói cho cậu biết rằng sáng nay lại có tiết Độc dược.
Merlin! Đó thiệt tình đúng là địa ngục mà!
Ngay sau đó Harry đã phát hiện ra chuyện còn bất thường hơn: Malfoy đã phớt lờ cậu.
Không, nói chính xác hơn là toàn bộ học sinh nhà Slytherin đều đang cố coi Harry như không khí, khi cậu bị phân tâm và làm rơi cả một đoạn rễ dây leo chưa xắt nhỏ vào vạc Độc dược, và do đó nhận được năm điểm trừ của Snape, nhưng tuyệt nhiên không có một Slytherin nào lên tiếng chế nhạo cả!
Merlin! Điều này thật bất thường! Có ai muốn nói cho tôi biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây không?!
Ron yếu ớt đặt một bàn tay lên vai Harry: "Cho mình xin đi Harry...!Nếu bồ còn tiếp tục nhiệt tình nhìn chằm chằm vô Snape như vậy nữa, thì năm nay chúng ta nhất định sẽ bỏ lỡ Cúp nhà mất..."
Harry: "..."
So với cái Cúp nhà, bồ có muốn kể cho mình nghe đã có chuyện gì xảy ra trước không?
Chuông reo đúng lúc.
Harry nhét tất cả mọi thứ vào túi, tức giận đùng đùng đứng dậy và bỏ đi.
Giọng nói lạnh như băng của Snape lại châm thêm một ít lửa sau lưng khiến cho cậu càng thêm tức giận: "Đừng quên hình phạt cấm túc, trò Potter."
.........!
Văn phòng của Snape cũng ảm đạm tối tăm như chính con người của ổng vậy.
Đó chính là cảm nhận chủ quan của Harry – người đang bị phạt cấm túc.
Còn thực tế thì, nó thực sự khô ráo và gọn gàng, thoảng thoảng mùi hương thảo mộc, trông cũng khá đẹp mắt.
Nhưng với tư cách là một người đang bị phạt cấm tục, một lao động miễn phí, Harry thực sự không đánh giá cao điều đó.
Cậu nhìn quanh căn phòng và nhận ra Snape không có mặt ở đây, điều này làm cho cậu có thời gian để nhìn ngắm xung quanh.
Lò sưởi, chiếc ghế bập bênh, tủ đựng thuốc – Harry chỉ có thể nhận ra khoảng một nửa số lọ trong đó, những cái vạc, khung gỗ, và một cái chậu Tưởng kí – chậu Tưởng kí?
Harry bất giác bước tới.
Một nửa Gryffindor luôn thúc đẩy tinh thần khám phá của cậu, và một nửa Slytherin khiến cậu không còn cảm giác tội lỗi vì mong muốn sống thật với chính mình.
Nó thực sự là một cái chậu Tưởng kí, giống hệt như cái mà Harry đã thấy ở văn phòng cụ Dumbledore.
Nhưng cảm giác thì khác.
Cậu đưa tay ra để chạm vào những kí ức trôi nổi: "A —!" Có gì đó bắt lấy cậu.
Như thể vừa bước lên một bậc thang, cơ thể đột nhiên rơi xuống, nhưng giữa chừng lại nhẹ nhàng bay lên.
--- Đôi mắt xanh bạc mở to, ánh mắt kiên định khiến nỗi bất an trong lòng cậu chợt tiêu tan.
"Không." Hắn nói rõ ràng từng chữ một, như một lời thề.
"Tôi sẽ không bào giờ làm gì tổn thương em."
Mặt trời chiếu một bóng sáng thần thánh lên mái tóc bạch kim của hắn.
Thiên thần mắt xanh bạc mỉm cười.
Lông mày và mắt rủ xuống như là sự hội tụ của tất cả những gì mềm mại nhất trên thế gian, khóe miệng nhếch lên thành một vòng cung ấm áp.
Hắn chỉ đơn giản mỉm cười, không có sự xấu xa, đen tối, kiêu ngạo, tiếng cười giống như âm thanh của thánh thần, trải xuống mặt đất ánh sáng mặt trời trong suốt.
"Em là tên xấu xa nhỏ bé duy nhất của tôi, Harry."
Họ cùng nhau ngắm nhìn trái banh Snitch vàng dang rộng đôi cánh xinh đẹp trong lòng bàn tay, như một bông hoa đang bung nở, rồi bay lên trời và vẽ ra một quỹ đạo mảnh mai nối liền đường chân trời.
Có mùi của đức tin thánh thiện.
---
Ký ức về ba ngày trôi đi rất chi tiết.
Có điều gì đó đang được đánh thức trong sâu thẳm trái tim, như cành hoa đã ngủ yên cả mùa đông, gạt những đám mây dày sang một bên để đón lấy ánh sáng mỏng manh, kéo bung đài hoa, mở cánh hoa, rút lõi kép ra là hình dáng của một chiếc lông của thiên thần.
Cuối cùng cậu nhìn thấy bản thân lúc nhỏ đang đứng trước gương, khung cảnh căn hầm, và phía sau cậu là khuôn mặt vô cảm của Snape.
--- Cậu bé mỉm cười trong gương và bật khóc.
"Hức, con muốn một lần được mặc áo chùng ở tiệm của phu nhân Malkin." ---
Ký ức đột ngột kết thúc ở đây, cảm giác trôi nổi lùi lại, và khung cảnh xung quanh thay đổi.
Harry sững người và để mùi hương trong căn phòng bao quanh cơ thể mình.
Tóc bạch kim, mắt xanh bạc, đường nét thanh tú.
Làm sao cậu có thể quên được.
Khoảnh khắc tiếp theo, một thiên thần xông vào cửa.
"Giáo sư Snape, Blaise, nói rằng thầy đã lấy...!Merlin, Harry..." Hắn nghẹn lời trong giây lát.
"Dra...!co..."
"Được rồi, được rồi, đứa bé xấu xa của tôi."
Chỉ trong chốc lát, Draco nghiêng người và đưa tay lên chạm vào má Cậu bé vàng.
Nước mắt của cậu từ khi nào đã trào ra, làm ướt ngón tay hắn.
"Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện.
Ngay bây giờ."
Hệt như vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng dài, bây giờ lại được đắm mình trong sương mai và ánh nắng dịu nhẹ.
.