Có điều nơi này không thể dừng xe, Đường Tống nhanh chóng lái xe đến ven đường, thành thạo mở cửa sổ xe, mới xoay người nói: "Cô cảm thấy thế nào?"
An Nhã vẫn không phản ứng, nép người vào trong ghế phụ.
"Này?" Đường Tống cảm thấy bất thường, dùng tôiy xoa bờ vai của cô, mới phát hiện người cô run rẩy nhè nhẹ, với lại cảm giác lạnh lẽo dưới lòng bàn tôiy khiến Đường Tống nhíu mày lại.
"An Nhã, cô cảm thấy khó chịu ở đâu?" Nói xong tháo dây an toàn của mình và An Nhã, xoay người An Nhã lại, cảm giác cả người cô bỗng nhiên vô lực, tựa trên cánh tôiy của Đường Tống.
Một chiếc xe từ đối diện đi tới, ánh sáng trong nháy mắt giúp Đường Tống nhìn thấy một chút cảnh tượng An Nhã tháo kính râm xuống, mà trên trán còn thấm một chút mồ hôi.
An Nhã cau mày, dùng sức điều chỉnh hô hấp, mới nói: "Tôi không sao, phiền cô giúp tôi chỉnh điều hoà trong xe đến mức thấy nhất, cô ra phía ngoài chờ tôi một lát được không? Mười lăm...!Mười lăm phút, là được rồi."
"Cô ngã bệnh còn..." Đường Tống liên tưởng đến một màn trong phòng tắm ở gian phòng của An Nhã, cô đều dùng nước đá để tắm rửa sao?
"Xin cô, xin cô đó." Thân thể An Nhã vô lực ngã vào lòng Đường Tống, trong miệng vẫn luôn nói đi nói lại xin cô, xin cô.
Đường Tống rủ mi nhìn cô gái trong ngực bình thường thích đóng vai khó chịu, chuyện gì cũng đều nắm giữ, thì ra cũng có lúc yếu ớt.
Đỡ An Nhã đến trên ghế, đồng thời chỉnh điều hoà đến mức lạnh nhất, dù cho là đêm mùa hè, lạnh như vậy khiến không ai chịu đựng được.
Cô có thể chứ?
Ngay lúc Đường Tống chuẩn bị cẩn thận rời đi, cô mơ hồ nghe thấy cô gái sau lưng thản nhiên nói hai chữ.
Là cảm ơn.
Đường Tống đóng kỹ cửa xe, dựa ở bên ngoài ngẩng đầu nhìn bầu trời đen nghịt, phong cảnh bốn phía cũng đen kịt như vậy.
Cô không ngờ mình sẽ cùng một người mới quen không bao lâu, đi tới đây.
Lấy điện thoại di động ra, đã mười giờ rồi.
Không biết Trương Ninh và Đường Thanh có ăn cơm đúng giờ không nữa, thế là gọi điện thoại, kết quả lại nghe thấy âm thanh chơi điện tử, còn có giọng của Trương Ninhowr xa xa đang nhờ giúp đỡ.
"A Thanh, nhanh nhanh nhanh nhanh...!Chị sắp chịu hết nổi rồi."
"Dạ, tới liền." Đường Thanh đáp lại xong, hỏi: "Chị, Chị tới rồi sao?"
Đường Tống trừng mắt, đáp: "Ừm, chị tới rồi, định báo cho em một tiếng.
Đi chơi đi, đừng ngủ quá muộn."
"Được, vậy chị chú ý an toàn." Nói xong điện thoại bên kia lập tức dập máy.
Mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng động cơ cảu chiếc xe sau lưng, còn có tiếng xe từ xa đang từ từ đến gần.
Còn có..
tiếng khẽ rên đau đớn của An Nhã, quả nhiên âm thanh khi đó cô phát ra là tiếng này sao?
Đường Tống quay đầu nhìn vào chỗ ghế phụ, chân mày nhíu lại.
Dựa theo ước định qua mười lăm phút, Đường Tống mở cửa xe ra, một luồng hơi lạnh từ trong tràn đến, trong không khí còn tràn ngập một mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Trước tiên là tắt điều hoà không khí, trong này lạnh lẽo đến mức khiến Đường Tống run lập cập.
Ngẩng đầu nhìn về phía An Nhã, cả người sửng sốt, không nhìn còn đỡ...!
Cô gái trước mắt thật giống đang ở phòng tắm hơi, không chỉ mồ hôi đầm đìa, da còn phủ một tầng hơi nước.
Cổ áo sơmi nhăn nhúm, nút áo cũng bị xé mở bốn cái, nội y màu trắng như ẩn như hiện ra bên ngoài.
Liếc qua cần cổ đang không ngừng thấp thỏm, mới phát hiện mắt kính trên mặt đã tháo xuống, nhưng mà đường vân màu tím phủ ngang bên trái gương mặt là cái gì?
Chỉ nhìn thôi, mày Đường Tống nhăn lại, lo lăng hỏi: "Cô...!Khá hơn chút nào không?"
"Nước...!Tôi muốn uống nước." An Nhã nỉ non.
Đường Tống nghe thấy yêu cầu rời khỏi, cầm hai bình nước phí sau rương đưa cho An Nhã, không ngờ cô ấy uống ừng ực hết hai bình, Đường Tống thấy thế lại đưa hai bình nữa, lần này An Nhã sạch một bình dường như mới có vẻ tốt hơn.
Cúi đầu nhìn thấy quần áo mình không chỉnh tề, dùng tôiy túm lại, hổ thẹn nói: "Thật có lỗi, thất lễ."
"Thân thể của cô rốt cục bị sao vậy?" Đường Tống hỏi.
Mặc dù cô là pháp y, nhưng cũng là bác sĩ, loại bệnh kỳ lạ như vậy cô cũng lần đầu tiên thấy.
Rõ ràng điều hoà không khí mở đến mức thấp nhất, nhưng cô lại giống ở trong lồng hấp, suýt chút mất nước.
Trước tiên, An Nhã mang kính râm lên, môi hơi tái nhợt, nói: "Từ nhỏ đã có bệnh, tâm hỏa quá vượng, doạ cô sợ sao?"
Đường Tống nhìn cô, sau đó lắc đầu.
Cô hiểu rõ thời gian các cô quen biết cũng không lâu, cho nên...!Cô không nói thật cũng bình thường.
"Thân thể đã không khoẻ, trước tiên tìm một nơi nghỉ ngơi đã." Nói xong thắt chặt dây an toàn, chuyển động tôiy lái đi vào trong thành phố.
Đi vào một thị trấn bên ngoài cao tốc, rất lâu mới tìm được một khách sạn có rất nhiều người bản địa.
Nhìn bên ngoài, vách tường được dùng ván gỗ bao quanh, bên ngoài đều là dây leo, đây là nét đặc biệt của thành phố X.
Đường Tống đỗ xe xong, An Nhã xuống xe trước một bước.
Hai người chỉ cầm một cái ba lô đi vào sảnh lớn của khách sạn, nhìn hoàn cảnh bốn phía nơi này vừa tân trang không lâu, cái bàn quầy bar đều chế toạ từ cay trúc, đằng sau quầy bar có bốn cái đồng hồ, hiển thị thời gian của bốn quốc gia khác nhau.
Trên vách tường còn có giấy phép kinh doanh, với Đường Tống thì đây là thói quen quan sát.
Xem ra vẫn rất nề nếp, cô liền thăm có hai phòng đơn hoặc một phòng đôi tiêu chuẩn không.
Nhân viên kiểm tra xong, nói: "Trước mắt chỉ còn lại hai phòng đơn."
Đường Tống nghe xong, vừa muốn gật đầu vào ở, người luôn yên lặng bên cạnh bổng dưng nói: "Cảm ơn, chúng tôi muốn một phòng đơn."
Nhân viên phục vụ và Đường Tống cùng sửng sốt nhìn cô.
An Nhã thấy thế, nhún vai nói với Đường Tống: "Tiết kiệm chi phí."
Đường Tống thu lại nét mặt không nói gì, An Nhã đẩy kính râm xuống, yêu cầu phục vụ viên chọn một phòng đơn.
Nhân viên phục vụ thấy Đường Tống không trả lời, lập tức gật đầu bắt đầu làm.
Lúc nhận thẻ phòng, An Nhã lại đề nghị cho cô thêm một cái.
Làm xong tất cả thủ tục, hai người mới lấy hành lý trong xe ra, An Nhã còn yêu cầu Đường Tống đỗ xe ở chỗ hơi xa một chút, sau khi sắp xếp ổn thoả, hai người mới giẫm lên thanh gỗ đi đến tầng ba.
Không ngờ, bên ngoài nhìn như khách sạn phục cổ, thảm của hành lang lại là màu đỏ, vách tường xung quanh vô cùng trắng, đặc biệt là dưới ánh đèn chiếu xuống, màu đỏ này có vẻ vô cùng chói mắt.
Tất cả điều này đều ở trong mắt An Nhã, chỉ là cô gái bên cạnh quá mức yên tĩnh, lại khiến cô bất ngờ.
Đi đến cửa phòng 3112, sau khi An Nhã lấy thẻ ra mở cửa phòng, nghiêng người sang một bên, để Đường Tống vào trước.
Đi vào trong, đầu tiên Đường Tống quan sát kỹ hoàn cảnh xung quanh, cũng mở cửa toilet, không ngờ trong khách sạn thế này còn bố trí bồn tắm lớn? Gường đơn ở giữa phòng làm từ cây trúc, nệm rất dày, rộng khoảng 1m5.
So với hai dáng người không mập mà nói, cũng không tính là nhỏ.
Đi đến đóng lại cánh cửa sổ đang mở, lại kéo màn cửa vào.
Quay người tựa lên cạnh bàn, nhìn An Nhã.
"Tại sao phải một phòng?"
Đường Tống không tin chỉ đơn giản là tiết kiệm chi phí.
An Nhã tháo mắt kiếng xuống để ở một bên, lấy một bộ áo ngủ thoải mái dễ chịu trong rương hành lý ra, nghe Đường Tống tra hỏi, lạnh nhạt nói: "Tôi nói là tiết kiệm chi phí."
Hai tôiy Đường Tống khoanh trước ngực, híp mắt nhìn chằm chằm cô gái này: "Đã là như vậy, vậy tôi lại đặt thêm một phòng đơn khác là được." Nói xong ngồi dậy định đi ra ngoài.
An Nhã thấy thế ngăn Đường Tống lại, khó hiểu hỏi: "Cô và tôi đều là con gái, sao phải tốn kém?"
"Sao cô không chịu nói thật?" Đường Tống nhíu mày, hỏi An Nhã.
An Nhã nhìn thẳng vào mắt của cô, miệng hơi nhếch lên, hỏi ngược lại: "Vậy cô có tin tôi hay?"
Đường Tống: "..."
"Cô không tin tôi, coi như tôi thực sự nói thật, cũng không có ý nghĩa.
Nhưng cô lại muốn tôi nói thật, thật ra cô cũng rất mâu thuẫn, đúng không?" An Nhã hơi híp mắt, đôi môi thật mỏng cong lên ý cười.
Đầu tiên Đường Tống trầm mặc, sau đó nhếch môi, hơi lúng túng nói: "Ai bảo cô bình thường không có một câu nói thật, sao tôi tin cô?"
Nghe vậy, vẻ mặt An Nhã vô tội nhìn Đường Tống: "Rõ ràng là cô kỳ thị nghề nghiệp của tôi, nên coi như tôi nói, cho cô nhìn thấy là sự thật, cô cũng không muốn tin tưởng, không phải sao? Đường tiểu thư."
Lời này An Nhã nói trực tiếp, cũng quả thật là như thế, Đường Tống rủ mi không trả lời.
An Nhã nhịn cười không được, vì cho tới nay cô chưa từng thấy kiểu người thú vị như thế này, tất cả đều để ngoài mặt, nhưng ở ngoài nhìn cũng có rất nhiều chuỵen khiến cô không thể đoán được cô gái này đang nghĩ gì.
Thấy cô gái kia giương mắt cau mày nhìn mình, An Nhã khôi phục nét mặt, nói: "Lúc cô đỗ xe có chú ý đến chiệc xe trong hẻm nhỏ bên ngoài khác sạn không?"
Ánh mắt Đường Tống lêch sang một bên, tỉ mỉ hồi tưởng, thật đúng là không có chú ý.
"Tại khu phục vụ ở cao tốc, kỳ thật không phải hai chiếc xe, là ba chiếc." An Nhã nói.
"Ba chiếc?"
"Đúng, sau khi tôi đi vệ sinh, tôi định đi mua mì tôm, nhưng có một thanh niên vội vàng chạy ra từ sát vách, trong miệng đang nói đại ca, chúng ta phải làm gì bây giờ? Thêm gia vị xong, tôi lập tức quay lại..." An Nhã theo thói quen đem hồ lô ngọc ra sờ lên, tiếp tục nói: "Vì vậy bên cạnh xe của chúng ta, hai chiếc xe kia ngừng ở đó, thật ra là đang đợi một chiế xe khác đổ xăng, sau đó cùng nhau xuất phát.
Nhưng không muốn làm lớn chuyện, nên chỉ có thể rời đi trước.
Tôi ghi nhớ chiếc xe và biển số xe, vừa hay chính là chiếc xe bên ngoài khách sạn."
Đường Tống nhíu mày.
"Tôi nghĩ có lẽ chỗ này mới là chỗ giao dịch chính thức của họ, những người trên chiếc xe kia dù không nhớ rõ hình dáng của cô và tôi cũng sẽ nhớ chiếc xe của chúng ta.
Cho nên..."
"Cho nên cô hoài nghi, vừa rồi họ cố ý muốn chúng ta tách ra?" suy cho cùng, đây cũng không phải là khu du lịch, trước mắt cũng không phải ngày nghỉ, sao lại khan hiếm phòng?
"Bây giờ cô tin tôi rồi?" An Nhã cười yếu ớt.
Đường Tống nhếch môi không trả lời vấn đề này, mà nghiêng người lấy điện thoại di động trong tủ ra, lúc muốn gọi điện thoại báo động, mày nhăn lại.
"Mất sóng?" An Nhã cũng lấy điện thoại di động ra xác nhận một cái nói.
Vẻ mặt Đường Tống nặng nề cất điện thoại, đi đến điện thoại cạnh giường, cầm lên nghe phát hiện cũng không có âm thanh, nét mặt không tốt nhìn An Nhã, lắc đầu.
"Đồ của họ bị cảnh sát giữ, xem như bắt chúng tôi cũng không làm nên chuyện gì..." Nói xong những này, Đường Tống bỗng nhiên trầm mặc.
Cô là pháp y, gặp quá nhiều sinh mệnh vô tội bị sát hại tàn nhẫn.
Lúc thẩm vấn hung thủ bị bắt, cô cũng từng nghe mấy lần, ly do giết người đều đơn giản như vậy.
Chỉ vì một chuyện nhỏ, đều có thể đưa đối phương vào chỗ chết.
Đều nói con người vốn ác, có lúc Đường Tống nghĩ, là người khống chế bản tính, hay là bị bản tính khắc chế?
Mục đích tới đây còn chưa làm xong, tìm kiếm đáp án không có kết quả, lại gặp phải chuyện như vậy...!
"Nè?" An Nhã khẽ gọi một câu.
"Là tôi không tốt." Đường Tống thấy An Nhã nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, tiếp tục nói: "Nếu như không phải tôi xen vào việc của người khác, cũng sẽ không như thế.
Liên lụy cô, rất xin lỗi."
An Nhã đầu tiên là sững sờ, sau đó cười cười nói: "Cô quên công việc của tôi sao?"
Đường Tống: "..."
"Tôi từng nói, người hết thảy đều là mệnh.
Nhập gia tùy tục." An Nhã nắm lấy ngọc hồ lô trong ta, trấn an.
Trong thế giới của Đường Tống, từ nhỏ cô đã không thích những người giả thần giả quỷ, luôn có dáng vẻ như người nắm giữ vận mệnh con người.
Một câu tốt hay xấu, đã có thể ảnh hưởng con người khi còn sống.
Nên theo Đường Tống, đây chính là một nghề nghiệp không có trách nhiệm.
Nên cô không thích, càng không tin tưởng.
Nhưng mà...!An Nhã ở trước mặt, dường như không giống họ lắm.
Đặc biệt là câu nói này, khiến cảm giác áy náy của cô xuống đến thấp nhất.
"Cô...!Không sợ sao? Đó là ma túy, vì chúng ta khiến người của họ bị bắt, hàng hóa còn bị cảnh sát tạm giữ, tôi thật lo lắng họ sẽ giết chúng ta, sau đó dùng thi thể của chúng ta vận chuyển ma tuý." Đường Tống nói không giống nói đùa.
Hai người đối mặt nhau, cằm An Nhã hơi giơ lên, cười nói: "Hiện tại là ai xem phim trên tivi quá nhiều?"
Đường Tống: "..."
An Nhã khôi phục biểu cảm,: "Cô có tin tôi không?"
Đường Tống không ngờ lúc này cô giá kia còn còn xoắn xuýt vấn đề này.
Không thể không thừa nhận nếu cô không làm nghề này, có thể nói là một người bạn rất đáng được tín nhiệm.
Thế nhưng...!
"...!Tin."
"Gạt người."
"...".