...Chương 27 - Tội Lỗi...
...----------------...
Hôm nay tuy Cẩn Du vắng mặt ở phòng thiết kế nhưng những lời bàn tán về cậu không lúc nào được yên bởi Đức Thắng là người đã giật dây toàn bộ câu chuyện mà cậu ta đã tốn công dặm mắm thêm muối chính là muốn Cẩn Du một chút danh dự cũng chẳng còn.
Mạn Nhu làm việc trong cái môi trường độc hại như thế này bản thân cũng cảm thấy vô cùng bức bối, nhất là khi phải liên tục nghe thấy những lời lẻ cay độc, không hay về người bạn của mình, lắm lúc không thể chịu nổi, cô liền phản pháo lại bọn họ với thái độ rất gay gắt, nhất là Đức Thắng, nhưng đối với cô thì cậu ta vẫn luôn giữ thái độ rất là e dè có chút ranh mãnh, dường như cậu đã phải lòng Mạn Nhu mất rồi.
Vào giờ nghỉ trưa, khi Tề Mặc hớn hở chuẩn bị ra ngoài thì liền gặp ngay Tư Mỹ ở trước cửa, hắn thấy cô liền quay trở lại vẻ nghiêm nghị cất lời.
- Có chuyện gì sao?
Tư Mỹ ngập ngừng đáp:
- Tôi cần xem qua một vài hồ sơ trước đây của công ty thôi, có phiền anh không?
- Vì là giờ nghĩ trưa nên tôi có việc phải ra ngoài, tôi sẽ nhờ Tống Dao mang ra cho cô.
Nghe đến đây Tư Mỹ vội nói:
- Kh..không cần đâu, tôi tự lấy cũng được, khi nãy tôi thấy Tống Dao đang bận việc nên mới tự đến đây...
- Được, tôi đi đây.
Nói xong Tề Mặc không chút phòng bị liền vội đi mất, để lại Tư Mỹ một mình vào văn phòng.
Nhân cơ hội hiếm có, Tư Mỹ thản nhiên lục tìm những thứ cần thiết, cô dùng điện thoại chụp ảnh lại mọi thông tin mà cô cần, nhưng thái độ của cô ta vẫn rất ung dung và bình thản, chỉ có như vậy thì người khác mới không nghi ngờ vì Tư Mỹ thừa biết camera giám sát đang chỉa thẳng vào mình.
[...]
Tề Mặc trên đường đi đến Hoa Sách tâm trạng rất vui vẻ, còn ngân nga hát một đoạn nhạc không rõ tên, vì đây là ngày đầu tiên mà hắn và Cẩn Du quen nhau, cũng coi như bữa trưa hôm nay chính là một buổi hẹn hò rồi.
Vừa đến Hoa Sách, Hân Nghiên đã liền bước ra chào đón, cô có chút ngạc nhiên nói:
- Hôm nay anh cần mua hoa sao?
Tề Mặc nhìn thấy cô liền mỉm cười đáp lời:
- Anh đến tìm Cẩn Du, hôm nay cậu ấy có hẹn anh cùng ăn cơm.
Nghe vậy Hân Nghiên cũng có chút khó hiểu, cô gãi đầu cười ái ngại.
- Tề Mặc, chắc anh nhầm rồi, hôm nay không phải là cuối tuần, Cẩn Du không có đến đây, dù có là nghỉ trưa thì tên anh trai ngốc ấy của em cũng chẳng muốn tới đây đâu.
Tề Mặc vừa nghe xong liền nhíu mày, hắn vội rút điện thoại ra lập tức gọi cho Cẩn Du.
Điện thoại của cậu trong lúc giằng co vô tình bị rơi ra khỏi túi quần nằm chỏng chơ ở một góc phòng, dù cho Tề Mặc gọi bao nhiêu lần thì cậu vẫn không thể nghe thấy được, lúc này một cảm giác vô cùng bất an dấy lên trong người, hắn không nói gì nhanh chóng đóng cửa xe mà phóng hết ga về phía dãy trọ của cậu.
Nơi đó cách đây không xa lắm, chỉ mất khoảng vài phút đi xe, vừa đến nơi Tề Mặc đã xông thẳng vào con hẻm nhỏ, nhìn thấy cách cửa phòng trọ của cậu mở toang khiến Tề Mặc càng khủng hoảng hơn.
Sải chân của hắn ngày càng dài, vừa bước đến cửa, thứ đầu tiên ập vào mắt hắn đó chính là một mớ hỗn độn, Tề Mặc nhìn sơ qua một lượt, đôi mắt hắn liền dừng lại ở một góc tối trong phòng, chưa đầy một giây sau Tề Mặc liền cong chân phi thẳng đến bên cạnh Cẩn Du đang nằm la liệt dưới vũng máu hiện giờ đã phần nào khô lại.
Nhìn những vết thương chi chít trên người của cậu mà lòng hắn quặn thắt từng cơn, khiến tim hắn như muốn nổ tung ra thành từng mảnh.
Đầu hắn lúc này không kịp nghĩ gì nhiều, rất nhanh đã ôm lấy cơ thể sớm đã không còn chút sức lực, hơi thở lại rất yếu của Cẩn Du.
Tề Mặc vừa bế cậu, vừa gấp gáp tiến thẳng ra xe, nhìn tình trạng của cậu lúc này hắn đột nhiên cảm thấy rất sợ, dường như chỉ chậm trễ một giây thôi hắn sẽ chẳng thể gặp lại Cẩn Du thêm một lần nào nữa, Tề Mặc cẩn thận để cậu vào hàng ghế sau, hắn cởi áo khoác của mình chườm lên người cho cậu, nhưng khi vừa định tiến ra phía trước thì Cẩn Du đột nhiên nắm lấy tay hắn run rẩy mà nói lắp.
- T..Tề M...Mặc...!là Lý L..ý...C.cường!!!
Tề Mặc lúc này cơ bản là không quan tâm đến những thứ khác, nhìn thấy tình hình của cậu lúc này làm hắn sôi cả ruột gan, liền dùng hai tay nắm lấy tay cậu, chất giọng gấp rút trấn an.
- Anh biết rồi Cẩn Du, em cố lên nha! Anh đưa em đến bệnh viện ngay, không được xảy ra chuyện gì đâu đó!!!
Nói xong Tề Mặc liền đóng cửa xe rồi nhanh chóng đi ra hàng ghế trước phóng đi mất.
[...]
Tại bệnh viện trong thành phố, Tề Mặc cả người lấm lem máu đỏ ngồi thất thần ở hàng ghế chờ bên ngoài phòng cấp cứu, hiện giờ trong đầu hắn chỉ có mỗi hình bóng của Cẩn Du và cảm giác tội lỗi không ngừng bủa vây, khi Tề Mặc liên tục tự trách bản thân rằng lúc cậu cần hắn nhất thì hắn lại không có ở bên cạnh, Tề Mặc bình thường khi thấy Cẩn Du đau khổ vì những chuyện trước kia hắn đã cảm thấy vô cùng bức rứt khó chịu, nhưng lần này chính hắn tận mắt chứng kiến cơ thể cậu loang lổ những vết thương nghiêm trọng, máu nhuộm đỏ cả người.
Có lẽ đây là một trong những lần hiếm hoi hắn khóc, giọt nước mắt của Tề Mặc chậm rãi trào ra khỏi khoé mắt rơi xuống sàn nhà và cũng là lúc hắn tự thề với lòng rằng sẽ không bao giờ để cậu phải chịu bất kỳ sự uất ức nào nữa.
Thanh âm tích tắc của đồng hồ vang vọng trong hành lang, Tề Mặc vốn dĩ rất ghét mùi bệnh viện, nhưng hôm cho dù hắn phải chờ cả ngày hắn cũng cam lòng, chỉ mong khi cánh cửa kia được mở ra, hắn thấy cậu được an toàn là đủ.
Hân Nghiên biết tin cũng vô cùng sốc, cô bé bỏ hết mọi công việc mà tức tốc chạy đến bệnh viện, cô khóc rất nhiều, khóc đến nỗi hai mắt đã sưng đỏ cả lên, Tề Mặc từ trước đến giờ vẫn xem Hân Nghiên như em gái mình liền dỗ dành cô, nhưng hắn cũng đau lòng, rất đau lòng.
Đã vài tiếng trôi qua, Tề Mặc vẫn cứ bất động tại chỗ, còn Hân Nghiên cũng đã phần nào bình tĩnh lại, cô bé cũng đang bị hành hạ bởi chuông điện thoại của Tề Mặc, chúng reo lên liên tục khi hắn không quay trở về công ty, Tề Mặc chau mày, hắn cầm lấy điện thoại xem một chút rồi tắt máy đặt xuống bên cạnh.
Hân Nghiên thấy thế cũng không nói gì thêm, việc quan trọng bây giờ là cầu nguyện cho Cẩn Du được bình an vô sự..