Hủ Nữ Cũng Có Mùa Xuân

Mạc Vũ cũng muốn giảm bớt không khí xấu hổ đột nhiên sinh ra này, nhưng lại phát hiện mình không có khả năng.

Chỉ là dù sao cô cũng mở miệng trước: “À, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Gần đây Lương Thanh Bằng và Lưu Thủy Nguyên dường như có vẻ rất thân thiết với cậu?” Mạc Vũ cũng không hiểu vì sao Lâm Duyệt Phàm lại hỏi như vậy, nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng đây là giọng điệu chất vấn, khiến cô lại càng khó mà nắm bắt được rốt cuộc vì sao Lâm Duyệt Phàm lại hẹn cô đến đây.

“Chuyện đó sao, đúng vậy, chúng ta đều là bạn cùng phòng, thân mật không phải là rất bình thường hay sao?” Nhưng trong lòng Mạc Vũ lại suy nghĩ:

Ơ, tại sao mình phải giải thích với hắn? Thật là không thể hiểu được.

“Có phải bọn họ đã biết thân phận của cậu không?” Lâm Duyệt Phàm cầm trái bóng lên bắt đầu ném vào rổ, dường như có vẻ không mấy quan tâm.

Mạc Vũ vừa nghe như vậy, vẻ mặt lập tức trở nên ngơ ngác, đây là có chuyện gì?

“Thân, thân phận? Thân phận gì chứ?” Mạc Vũ liền bắt đầu giả ngu, Lâm Duyệt Phàm không thể nào biết thân phận của cô được!

Ý nghĩ này đột ngột sinh ra trong lòng Mạc Vũ. Nếu hắn đã biết từ sớm thì thật là xấu hổ.

“Tôi đã biết.” Lâm Duyệt Phàm thả ra ba chữ như thả một quả bom nguyên tử, nổ tung toé trong đầu Mạc Vũ.

Biết?! Lâm Duyệt Phàm đã sớm biết thân phận của cô sao? Mạc Vũ cảm thấy trái tim mình đập lỡ đi một nhịp.

“Làm sao mà cậu biết được? Nói đi, làm sao mà cậu biết được?” Không thể xảy ra hiểu lầm gì đó... Mạc Vũ vẫn muốn hỏi cho rõ ràng, lỡ như ý của đối phương thực sự không phải là nói về chuyện này thì sao?

“Tôi biết thân phận của cậu, là Mạc Minh đã nói với tôi.” Lâm Duyệt Phàm dừng động tác ném bóng, nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Vũ. Ánh mắt kia không thể nói là đặc biệt chăm chú, nhưng Mạc Vũ gần như có thể nhìn thấy được hình bóng của mình trong đôi mắt đen như Hắc Diệu Thạch kia.

Mạc Vũ nghe hắn nói như vậy lập tức tức giận, chuyện của Mạc Minh là như thế nào? Vì sao thằng nhãi kia phải nói chuyện quan trọng như vậy cho một kẻ râu ria bên ngoài? Không phải hai người bọn họ chỉ gặp nhau vài lần thôi sao?

“Chuyện này không thể trách Mạc Minh, là tự cậu để lộ ra sơ hở trước mà thôi. Thật ra tôi và Mạc Minh, là bởi vì một chuyện mới trở nên thân thiết.” Lâm Duyệt Phàm nhàn nhạt mở miệng.

“Chuyện, chuyện gì?” Mạc Vũ ngơ ngác hỏi.

“Tôi nhờ Mạc Minh giúp tôi theo đuổi cậu.” Câu này vừa nói xong, lại giống như một quả thủy lôi nổ ầm, khiến Mạc Vũ không kịp phòng bị.

“Sao, sao lại như vậy được?” Mạc Vũ đã hoàn toàn rối loạn tâm thần, nếu là theo đuổi cô, thì cô hẳn đã có cảm giác, vì sao tự bản thân hắn không theo đuổi, mà lại phải nhờ Mạc Minh giúp đỡ?

“Tôi nhờ cậu ta gửi mấy phong thư cho cậu, nhưng hình như là cậu không đọc.” Nghe Lâm Duyệt Phàm nhắc nhở, Mạc Vũ đột nhiên phục hồi tinh thần lại, hình như quả thật có chuyện như vậy, lúc ấy Mạc Vũ ham chơi, một lòng một dạ đều đặt vào con đường theo đuổi các câu chuyện tình boylove, hoàn toàn không để ý đến thư từ gì, vừa cầm lấy đã trực tiếp ném vào thùng rác.

“Chuyện đó... tại sao cậu lại không tự mình, tự mình nói với tôi?” Mạc Vũ cũng không biết phải nói sao.

“Có thể là bởi vì lúc ấy... tôi ngại.” Lâm Duyệt Phàm nói xong lại ném một quả bóng rổ đi, Mạc Vũ nhìn về phía Lâm Duyệt Phàm, vô tình phát hiện lỗ tai hắn đỏ lên.

Ông trời ơi! Ngại! Đây còn là lần đầu tiên Mạc Vũ thấy khuôn mặt băng giá của Lâm Duyệt Phàm có biểu hiện thẹn thùng như vậy.

“Vậy thì vì sao? Cậu lại đột nhiên thích tôi?” Mạc Vũ vẫn luôn rất tò mò, rõ ràng ngày thường cô rất tùy tiện, làm sao có thể khiến người ta yêu thích được.

“Cái này, tôi không thể nói, nhưng bây giờ cậu đã biết chuyện này rồi, cậu có đồng ý ở bên cạnh tôi không?”

Á, đây quả thực là một viên thủy lôi kinh khủng nữa lại nổ tung!

“Không, không phải chứ? Cậu đã có vị hôn thê rồi mà, dù thế nào cậu cũng không thể làm bậy được.” Ý nghĩ đầu tiên của Mạc Vũ chính là Lâm Duyệt Phàm không phải đã danh hoa có chủ sao? Còn là vị hôn thê nữa, sao lại có thể đột nhiên chuyển sang thích người khác được.

“Tôi đã hủy bỏ hôn ước với cô ta từ lâu rồi, tôi không thích loại con gái vì đạt được mục đích bất chấp thủ đoạn như vậy.” Lâm Duyệt Phàm dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Lần trước, cô ta đã nghe được đoạn đối thoại của cậu và Lưu Thủy Nguyên ở thư viện, liền uy hiếp tôi. Cô ta biết tôi thích cậu, lúc đó tôi sợ chuyện này làm lớn lên thì cậu sẽ bị đuổi học, cho nên mới đồng ý với những điều kiện của cô ta.”

Mạc Vũ nghe kể đến đây, giống như nghe một câu chuyện của người khác, hoàn toàn không hề cảm nhận được nó có liên quan đến mình, nhưng sau khi nghĩ tới tất cả những chuyện này đều là vì mình, Mạc Vũ liền cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Mạc Vũ vẫn luôn cho rằng mình giữ bí mật rất tốt, nhưng hóa ra lại để cho nhiều người biết như vậy.

“Cậu có đồng ý không?” Lâm Duyệt Phàm nhìn vào mắt Mạc Vũ, nghiêm túc hỏi.

“Chuyện này quá đột ngột. Tôi cần phải suy nghĩ kỹ đã.” Mạc Vũ cả người đều hỗn loạn.

Nghĩ gì chứ? Có gì để nghĩ, mau đồng ý đi.

“Hay là thôi đi. Tôi nghĩ ở một mình cũng khá tốt.” Mẹ kiếp, cô không phải nên nói: được rồi, tôi đồng ý sao?

Sao đến thời điểm quan trọng, mở miệng ra thì lại nói điều ngược lại như vậy?

Trong lòng Mạc Vũ âm thầm quở trách bản thân. Cô nhíu chặt mày, không nói thêm được gì nữa.

“Tôi hiểu. Thật ra những gì cậu nói và những gì cậu nghĩ trong lòng không giống nhau, đúng không?” Lâm Duyệt Phàm nhìn vẻ mặt sầu khổ của Mạc Vũ thì đã hiểu rõ mọi chuyện.

“A, a ha ha, chắc là vậy... chắc là vậy.” Mạc Vũ quay đầu đi không dám nhìn Lâm Duyệt Phàm.

“Cậu đang sợ cái gì?” Lâm Duyệt Phàm kề tới gần, Mạc Vũ tiếp tục lựa chọn bước lùi về phía sau.

“Cũng không có gì, chỉ là tôi cảm thấy, tôi không xứng với cậu.” Mạc Vũ sau khi nói ra được những lời này trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn được một chút, đây thật sự chính là tiếng lòng của cô, tuy rằng việc này cũng không quá đột ngột, nhưng Mạc

Vũ hoàn toàn không nghĩ ra được mình có điểm nào hấp dẫn đối phương.

Từ trước đến nay cô đều chỉ tập trung vào những suy nghĩ của mình, chứ hoàn toàn không hề biết rằng, hình tượng của mình trong mắt người khác là như thế nào.

“Đừng vì một sự sợ hãi mà không dám bắt đầu, có được không?” Lâm Duyệt Phàm đưa tay nắm lấy bàn tay Mạc Vũ, không cho phép cô trốn tránh nữa, Lâm Duyệt Phàm cảm thấy nếu lần này mình lại để cho Mạc Vũ chạy trốn, thì sau này sẽ không bao giờ bắt được cô nữa.

Mạc Vũ bị Lâm Duyệt Phàm nắm lại, EQ lập tức bị trọng thương, chỉ số liên tục tụt xuống không phanh.

“Nhưng mà tôi là hủ nữ, cậu biết không? Chính là người có sở thích đặc biệt.” Mạc Vũ vừa thốt ra thì đã hối hận, thật là tiện miệng.

“Tôi biết, tôi biết cậu là hủ nữ, nhưng chỉ cần cậu còn thích nam giới là được, có phải hủ nữ hay không cũng không sao cả.” Lâm Duyệt Phàm nói xong liền kéo Mạc Vũ tới, ôm vào trong lòng. Mạc Vũ chỉ cảm thấy cả người đều không ổn. Lần đầu tiên trong cuộc đời trải qua kiểu tỏ tình như thế, khiến Mạc Vũ khiếp sợ vô cùng.

“Vậy cậu có thể nói cho tôi biết, vì sao cậu lại thích tôi được không?” Mạc Vũ giờ phút này hoàn toàn có thể nghe được tiếng trái tim Lâm Duyệt Phàm đang đập. Toàn bộ khuôn mặt cô đều đỏ lên.

Trong đầu Lâm Duyệt Phàm lập tức xuất hiện một hình bóng đáng yêu, đó là một buổi trưa tuyệt đẹp, và một cuộc gặp gỡ tình cờ.

Nhưng bí mật này hắn sẽ vĩnh viễn giấu trong đáy lòng.

“Biết anh thích em là đủ rồi, vì sao cũng không quan trọng.” Lâm Duyệt Phàm thì thầm nỉ non bên tai Mạc Vũ.

Mạc Vũ trong khoảnh khắc này, liền nghe thấy tiếng mùa xuân hoa nở.

- -------hoàn--------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui