Hủ Nữ Cũng Có Mùa Xuân

Lúc này Mạc Vũ đang phải trải qua một trong những thử thách lớn nhất trong cuộc đời, đó chính là chịu đựng cơn đau bụng kinh, mà còn phải ở trước mặt mọi người giả vờ như không có chuyện gì, có quỷ mới biết ngày hôm nay của cô đã trôi qua như thế nào. Nói cho cùng thì tất cả cũng là do cô, cứ luôn sơ ý như vậy, lúc đến kỳ kinh nguyệt lại còn uống nước đá, ăn cay, cho nên những phản ứng này đều là báo ứng.

Cũng may là ý chí của Mạc Vũ có thể kiên cường chống đỡ được đến thời điểm dựng trại nghỉ ngơi buổi tối, lúc dùng cơm chiều Mạc Vũ đã nói bụng mình không thoải mái, bò vào bên trong lều của Lâm Duyệt Phàm, cả người cuộn tròn lại, muốn giảm bớt cơn đau đớn. Trong lúc đó những người khác vẫn còn ở bên ngoài trò chuyện, vui vẻ đốt lửa trại, tổ chức party.

Mạc Vũ cứ nằm trong ổ chăn ấm áp như thế, cau mày, lăn qua lộn lại mà không thể ngủ được. Đột nhiên có một người đi vào, Mạc Vũ nghiêng đầu nhìn qua, thấy Lâm Duyệt Phàm đang đến gần. Cô thuận miệng hỏi một câu: “Sao cậu lại đi vào đây, không nướng BBQ với bọn họ à?”

“Bụng cậu còn đau không?” Lâm Duyệt Phàm ngồi xuống bên cạnh Mạc Vũ, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi.

Lời nói còn chưa dứt câu, thì Mạc Vũ lại cảm thấy đau nhói, cô nhíu mày quật cường nói, “Đã khá hơn nhiều, tôi cũng chuẩn bị đi ngủ rồi, cậu cứ ra ngoài chơi với bọn họ đi.”

Mạc Vũ quay đầu đi, nhắm hai mắt lại giả vờ ngủ, nhưng sau đó liền cảm nhận được một bàn tay to rộng ấm áp đặt lên trên bụng mình. Cô hoảng sợ tới nỗi lập tức mở mắt, chụp lấy cái tay kia: “Cậu... cậu định làm gì?”

Lâm Duyệt Phàm thản nhiên trả lời: “Cậu thử nói xem?”

Tôi nói gì chứ?... Không phải Lương Thanh Bằng đã làm lộ mọi chuyện rồi chứ? Chẳng lẽ cậu thật sự muốn bạo cúc tôi sao?!

Mạc Vũ nghĩ đến đây mà sợ hãi, suýt nữa đã nhảy dựng lên, vội vàng xin lỗi Lâm Duyệt Phàm: “Đại ca, tôi không phải cố ý bêu xấu cậu.”

Lâm Duyệt Phàm lại có vẻ ngơ ngác hỏi lại: “Bêu xấu tôi cái gì? Tôi chỉ muốn giúp cậu xoa bụng, làm giảm đau cho cậu thôi, cậu đang nghĩ đến cái gì vậy?”

Vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng của Lâm Duyệt Phàm kia, quả thật giống như một vị thần không thể xâm phạm, Mạc Vũ có loại tư tưởng phàm nhân dơ bẩn như vậy, làm sao có thể hiểu được tư duy logic của thần?!

Cô chỉ đành mang theo vẻ mặt mờ mịt trả lời: “Nếu vậy thì cảm ơn, nhưng mà tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, không cần xoa đâu.” Mạc Vũ xấu hổ cười cười. Truyện Tiên Hiệp

“Không sao, tôi vẫn sẽ xoa giúp cậu, ra ngoài thì cũng là đồng hương, chăm sóc nhau là chuyện nên làm.” Câu nói này của Lâm Duyệt Phàm, khiến cho Mạc Vũ cũng không biết phải phản bác như thế nào, chỉ đành phải thuận theo ý hắn.

Thế nhưng nói thật, thủ pháp của Lâm Duyệt Phàm quả thật là rất tốt, chỉ chốc lát sau Mạc Vũ đã không còn cảm thấy đau đớn nữa, hơn nữa còn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Giấc ngủ này trôi qua thoải mái vô cùng, cô ngủ một mạch cho đến tận hừng đông. Cuối cùng còn là do Lâm Duyệt Phàm đánh thức.

Đoạn đường tiếp theo của cuộc hành trình có thể nói là suôn sẻ, lâu nay những người bạn ở chung một phòng lại càng tỏ ra thấu hiểu và thân thiết với nhau hơn. Cô gái lạc đường kia thì lại càng khiến cho Mạc Vũ bội phục, mặc dù bị Lâm Duyệt Phàm làm lơ nhiều lần như vậy, mà vẫn không ngừng kiên trì lấy cái này đưa cái nọ. Đám bạn trong phòng bọn họ cũng không nhịn được, còn khuyên Lâm Duyệt Phàm, dứt khoát chấp nhận cô ta cho xong.

Chỉ là Lâm Duyệt Phàm vẫn luôn bày ra thái độ không liên quan gì đến mình, giống như hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của cô gái kia.

Quả nhiên không dính khói lửa phàm tục.

Mạc Vũ không nhịn được âm thầm khen ngợi.

Kỳ huấn luyện quân sự kết thúc trong thuận lợi, đương nhiên là trong suốt quá trình đó cũng có một vài chuyện khôi hài, nhưng thân phận của Mạc Vũ thì vẫn chưa bị bất cứ ai nghi ngờ. Sau khi kết thúc khóa huấn luyện quân sự, mọi người được nghỉ một tuần, nhưng Mạc Vũ thì lại phải đơn độc ở chung một phòng với Lâm Duyệt Phàm trong hai ngày cuối tuần.

Nguyên nhân là, hai người bọn họ đều đến từ tỉnh lẻ bên ngoài, còn những người khác đều là công dân của thành phố này, nhà bọn họ cũng ở cách trường không xa. Cho nên nếu không cần thiết thì cũng sẽ không ở lại ký túc xá.

Có quỷ mới biết Mạc Vũ không muốn đơn độc ở chung với Lâm Duyệt Phàm biết chừng nào, tuy rằng giá trị về mặt nhan sắc của Lâm Duyệt Phàm rất cao, nhưng mà loại nam thần chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn không thể dâm loạn này, Mạc Vũ cũng chỉ muốn thưởng thức từ xa, chưa từng có ý nghĩ trèo cao hái xuống. Bởi vì cô luôn cảm thấy bản thân mình, muốn dáng người không có dáng người, muốn khuôn mặt cũng không có khuôn mặt, Lâm Duyệt Phàm chắc chắn là chê bai, hà tất phải mơ tưởng đến hắn làm gì?

Điều này giống như việc cô không theo đuổi thần tượng, cũng là cùng một đạo lí, nếu đã không thể, thì sao phải cố chấp, theo đuổi một người mà mình vĩnh viễn không thể với tới làm gì?

Mạc Vũ tuy là hủ nữ, nhưng cũng có một mặt suy nghĩ siêu cấp thực tế, vì vậy cho dù bên cạnh Lâm Duyệt Phàm có thêm một người hay bớt một người, thì đối với cô cũng không có bao nhiêu ý nghĩa. Cô vốn chỉ mang một sự phân tích lý tính, Lâm Duyệt Phàm, trong lòng cô biết rõ, sẽ không thể nào thuộc về cô.

Nhưng tất cả những điều này, đều chỉ là cô cho rằng như thế trong hiện tại, không ai biết trong tương lai vận mệnh lại trêu chọc bọn họ như thế nào...

Hai người bọn họ cùng đón nhận ngày đầu tiên ở riêng với nhau trong ký túc xá. Sau khi ăn sáng xong, Lâm Duyệt Phàm thuận miệng hỏi: “Hôm nay cậu có dự định gì không?”

Mạc Vũ cắn một miếng bánh bao, ngẫm nghĩ, liền nói: “Vẫn chưa, cậu có kế hoạch gì rồi à?”

Mạc Vũ cũng đã nghĩ kỹ, cho dù có đánh chết cô cũng không muốn ở cùng một thời gian quá lâu với Lâm Duyệt Phàm. Cảm giác ở bên cạnh một pho tượng, cũng tốt hơn nhiều so với ở bên cạnh Lâm Duyệt Phàm.

“Tôi muốn đến thư viện đọc sách.” Lâm Duyệt Phàm nhàn nhạt mở miệng nói.

“Vậy được thôi, cậu cứ đến thư viện đọc sách. Tôi hẹn bạn bè ra ngoài chơi.” Mạc Vũ nhếch môi, cười lộ ra một hàm răng trắng tinh.

“Chẳng phải vừa rồi cậu nói không có dự định gì hay sao?”

Vừa nghe lời này, Mạc Vũ âm thầm giật thót trong lòng, lần này hay rồi, tự mình vả mặt.

“A, tôi quên mất, thật ra hôm qua tôi đã hẹn với bạn rồi.” Mạc Vũ da mặt dày, tiếp tục nói dối.

Lâm Duyệt Phàm cuối cùng cũng không hỏi thêm, chỉ nói: “Vậy được rồi, buổi chiều trở về sớm một chút, chúng ta đã có hẹn dạy bóng rổ cho cậu.”

Mạc Vũ sửng sốt một chút, nhất thời không nhớ ra. Suy nghĩ một hồi lâu cô mới hiểu được Lâm Duyệt Phàm nói gì. Thật ra Mạc Vũ căn bản là cũng không muốn đi, nhưng hắn đã nói như vậy, Mạc Vũ cô cũng không thể từ chối

“Ừ được thôi, tôi sẽ về sớm.”

Khi đã kết thúc đề tài, không khí giữa hai người lại trở nên yên tĩnh, có chút xấu hổ, khiến Mạc Vũ cảm thấy khá rối rắm, cô cũng không quá hiểu biết về Lâm Duyệt Phàm, thì làm sao có thể chọn được đề tài mà hắn thích? Hơn nữa dường như những đề tài mà cô chọn đều thấp kém, loại nam thần cao ngạo lạnh lùng như Lâm Duyệt Phàm chắc là cũng không cảm thấy hứng thú.

Cũng may, đúng lúc đó thì điện thoại di động của Mạc Vũ reo lên, mới có thể phá vỡ được bầu không khí xấu hổ này.

“Bạn của tôi giục tôi rồi, tôi đi trước đây, chào nhé.” Mạc Vũ nói xong, cũng không đợi Lâm Duyệt Phàm trả lời, đã xoay người cất bước bỏ chạy. Mạc Vũ nghe điện thoại, chính là người bạn lần trước của cô, bên kia hiện tại đang có thời gian, cho nên mới muốn tìm Mạc Vũ. Mạc Vũ lập tức đồng ý hẹn gặp.

Như vậy những người bạn trên mạng cũng có thể trở thành bạn thật ngoài đời.

Mạc Vũ đi đến quán trà sữa mà người bạn trên mạng của cô đã chọn, tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống. Kết quả thật là trùng hợp lại gặp được Lưu Thủy Nguyên đang làm bán thời gian ở chỗ này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui