Hư Vô Mộng Ảo


Tiện có chiếc bàn ngoài sân, Mộc An Hạ, Mãn và Nghiêu Anh ngồi xuống nghỉ ngơi, trò chuyện rôm rả.“Ta nói hôm nay là ngày vui nhất từ trước đến nay” Mãn hớn hở phe phẩy chiếc quạt tím.Mộc An Hạ cười rộ lên, khi nàng cười thoắt ẩn thoắt hiện thấy được lúm đồng tiền nhỏ xinh nhìn rất hài hoà.“Ta phải đa tạ các ngươi, nếu các ngươi không cho ta ở lại thì ta nào biết cuộc sống có thể vui vẻ như vậy”“Ngươi nói nghe già đời quá An Hạ “ Nghiêu Anh khẽ lắc đầu.Như chợt nhớ ra gì đó,Nghiêu Anh liền nói “ Đúng rồi, đợt trước ta đi chợ có mua được giống cây Cỏ Huyên khá tốt.

Mãn ngươi nãy có thu hoạch nó không?”“Ta chỉ thu hoạch táo đỏ, ngươi nói là giống cây gì cơ?““Cỏ Huyên.

Ta trồng ngay bên cạnh mâ cây táo đỏ mà ? Tính đến nay cũng đã hơn 27 ngày, đáng nhẽ ra Cỏ Huyên của ta phải mọc cao rồi chứ !” Nghiêu Anh thắc mắc tự hỏiNàng đứng dậy đi ra sau vườn.

Dưới giàn nho khô là một mảnh vườn nhỏ xinh được bao quanh bởi các hàng rào trắng.Mảnh vườn này được chia ra rất nhiều ô đất.


Mấy ô đầu trồng cây táo đỏ đã được Mãn thu hoạch, nàng nhìn đến mấy ô sau liền thấy một vài giống cây mới bắt đầu đâm chồi."Chính là nó, ta trồng giống Cỏ Huyên ở ô cuối cùng" Mộc An Hạ cùng Mãn nhanh chóng đi về phía mảnh vườn.

Theo hướng tay Nghiêu Anh chỉ thì chỉ thấy một ô đất trống không, không hề có sự sinh trưởng của loài cây nào."Nếu theo lẽ thường, cỏ huyên trong vòng 20 ngày sẽ sinh trưởng hoàn toàn" Mãn mở lời."Nay đã là ngày 27 rồi.

Lẽ nào ta mua phải giống cây xấu sao?" Nghiêu Anh khoanh tay nhìn chằm chằm ô đất, nghi ngờ nói"Không thể nào, nếu ngươi mua giống xấu thì ít nhất nó cũng sinh trưởng đến giai đoạn nhất định sau đó sẽ héo úa.

Đằng này ngươi nhìn xem, chỗ đó thậm chí còn không nảy mầm" Mộc An Hạ suy tư giải thích."Sao ngươi rõ vậy?" Mãn quay mặt sang hỏi.Mộc An Hạ ngớ người "Ta cũng không biết, đột nhiên ta tự có những kiến thức đó thôi.

Có thể...!nó liên quan đến việc trước đây khi ta bị mất trí nhớ."Đột nhiên Mãn cầm lấy chiếc xẻng đào đất, lướt qua Mộc An Hạ và Nghiêu Anh đi một một mạch ra hướng vườn.

Chỗ nàng tiến tới là ô đất cuối cùng."Ngươi làm gì vậy Mãn ?"Mãn cắm cây xẻng xuống đất, nhướng mày đáp " Không phải các ngươi thắc mắc sao? đào lên là biết.

Ngươi xem trời cũng đã ngả vàng, mau lại đây giúp ta.”Nghiêu Anh, Mộc An Hạ hai mắt nhìn nhau, như ngầm hiểu ý liền xắn tay áo đi đến chỗ Mãn.Ba bóng dáng nhẹ nhàng hoà vào bóng giàn nho dưới ánh trời vàng nghệ.

Không còn cái nắng gắt như ban trưa, gió bắt đầu thổi nhẹ nhàng uốn lượn đến từng tà y phục của các nàng."An Hạ tóc ngươi bay vào mồm ta " Mãn nhăn mày bất mãn nói."Thật ngại quá, ta sẽ vấn nó lên " Mộc An Hạ cười ngại ngùng vấn tóc của mình lên rồi chăm chú nhìn ô đất trước mặt.Mãn xới hết đất xung quanh lên rồi dùng xẻng đào một lớp đất mỏng.


Khi thấy rốt cuộc cũng có một vài chiếc rễ hiện ra thì choang một tiếng.

Ba người đứng hình.“Tiếng gì thế?” Cả ba đứng đơ ngơ ngác"Sao lại nghe như tiếng đồ sứ bị vỡ vậy?"Đặt chiếc xẻng sang bên cạnh, Mãn cúi xuống nhanh chóng bới tiếp một lớp đất.Hiển nhiên dưới đất lộ ra một lớp vật cứng trắng sáng.Nàng bật cười "Nghiêu Anh à, không phải ngươi giấu tài sản bí mật gì ở đây chứ!""Ta nào có gì mà giấu.

Ngươi đào được cái gì vậy?" Nghiêu Anh tò mò đáp.Mãn ngiêm mặt nhíu mày, tiếp tục bới hết lớp đất ra thì thấy một bình sứ bị chôn rất sâu trong lòng đất.

Nàng bới nãy giờ chị thấy được một chút miệng bình và một đống rễ của cây Cỏ Huyên."Các ngươi nhìn này, mau giúp ta cùng đào nó lên "Cả ba người dùng xẻng xới tung lớp đất lên.

Tuy nói khẩn trương nhưng cũng rất nhẹ nhàng vì vừa rồi Mãn đã làm mẻ một miếng ở miệng bình.Nhìn vật trong tay, ba cô nương đều không còn gì để nói.Một chiếc bình sứ trắng tinh nay đã ngả màu vì bị chôn vùi trong lớp đất, hoa văn trên đó tựa như đã bị nhạt màu không thể thấy được.

Trông cũ thê thảm." Bình sứ Thanh Hoa." Mộc An Hạ cầm bình sứ lẩm bẩm." Ngươi biết vật này sao An Hạ?" Mãn đào nãy giờ mệt muốn chết, ngồi bệt luôn xuống đất." Ta không rõ, nhưng chắc chắn nó là bình sứ Thanh Hoa....!Nhưng hình như ở trong có thứ gì đó"Mộc An Hạ dốc ngược chiếc bình xuống, ngay lập tức một lọ tròn bé bé rơi ra.Mãn hiếu kì định đưa tay chạm vào"Đừng chạm.


Cẩn thận có độc" Mộc An Hạ vội vã ngăn cảnChiếc bình vốn đang bị dốc ngược liền lục đục rơi ra một thứ nữa.

Thứ này có bìa xanh không mỏng không dày, nhìn có vẻ rất cũ nát.

Từ hình dáng có thể khẳng định vật này là một cuốn sách.Nghiêu Anh cầm cuốn sách lên, sau vài giây mắt nàng mở lớn, ánh mắt hiện lên vài tia sợ hãi kinh ngạc.Liên Kiều Kí Sinh.

Bí kí phái Y Sư quyển Trung!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận