Hứa Nhan, Em Chạy Không Thoát!

Môi lưỡi dây dưa một lúc lâu, cảm nhận được hơi thở rối loạn của người trong lòng, Phỉ Ngạo tiếp tục lặp đi lặp lại động tác trừu cắm của mình, hé miệng đem lỗ tai mẫn cảm của cô ngậm vào, đầu lưỡi vươn ra trêu chọc. Quá nhiều khoái cảm đè ép cùng điểm yếu bị người ta bắt được khiến Hứa Nhan gần như mất đi định lực, chỉ có thể nhỏ giọng rên rỉ.

"A... a, chậm một chút..."

hoa huy*t giống như có sinh mệnh hút lấy quy đầu của anh, Phỉ Ngạo chợt gấp gáp ra vào, ôm siết cô vào trong ngực như muốn sáp nhập cô vào người mình. Tiếng kêu có chút phóng đãng của cô tựa thuốc kích dục, khiến anh buông bỏ kỹ xảo mà chỉ chăm chăm dùng sức cắm tới, lung tung va chạm bên trong, không tha cho bất kì một chỗ nào.

"Aaa..."

Tiểu huyệt bị chà đạp bắt đầu điên cuồng thít chặt lại, biết cô sắp đến, anh càng hung mãnh đánh tới. Phần thịt non bên trong đùi bị cọ đến đỏ bừng, Hứa Nhan run rẩy một trận, ngón chân cũng co lại.

Phỉ Ngạo đồng thời gầm nhẹ một tiếng, sau đó phân thân thô to giần giật, chợt bắn ra, toàn bộ tinh dịch trắng đục đều phun vào thẳng trong tử cung của cô. d*m thủy cùng tinh dịch trộn lẫn vào nhau khiến thân dưới ẩm ướt nhớp nháp không chịu nổi.

Hứa Nhan mệt mỏi tựa cái trán đầy mồ hôi vào vai anh, tiếng hít thở trở nên rối loạn.

Lúc này, Phỉ Ngạo bỗng nhiên có một ý nghĩ hết sức đáng sợ, đó chính là để cô mang thai con của mình, như vậy, cô sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh. Nghĩ vậy, anh cố tình không rút nam tính ra, tất cả bạch dịch đều bị ép lại bên trong tiểu huyệt của cô.

Phát hiện Phỉ Ngạo vẫn để vật nam tính bên trong người mình, Hứa Nhan khàn giọng nhắc nhở:

"Thuốc tránh thai..."

"Lát nữa tôi sẽ đưa cho cô, việc ly hôn, tạm thời không cần bàn đến nữa."

Phỉ Ngạo đợi một lát, chợt cúi đầu hôn lên gò má hồng hào của Hứa Nhan, khiến cô ngượng ngùng nghiêng đầu đi. Bàn tay không yên phận di động trên bầu ngực căng tròn, khẽ xoa nắn, bên dưới cũng bắt đầu có chút khởi sắc.

"Này! Đừng làm nữa, tôi rất mệt!" Hứa Nhan cũng phát hiện ra người này lại có phản ứng, vội liếc mắt.

Nhưng đáng tiếc lời này không có chút tác dụng uy hiếp nào, ánh mắt của cô vừa trải qua cao trào càng thêm mông lung, nhiễm chút tình dục, giống như khiêu khích anh vậy.

Phỉ Ngạo ôm thân thể Hứa Nhan lên, sau đó cứ để nam tính bên trong tiểu huyệt mà di chuyển đến một góc bàn làm việc, đặt cô nằm lên đó, tiếp tục đại chiến...

Hứa Nhan bị làm một đêm dài, đầu óc mông lung, chẳng biết là được ôm về phòng từ lúc nào, thậm chí thuốc tránh thai đã uống hay chưa cô cũng không nhớ nổi.

Người này nào có chút gì gọi là tổng tài lạnh lùng, bình tĩnh và bản lĩnh? Căn bản chính là một tên thần kinh không bình thường! Lúc thì mặt mày âm trầm đáng ghét, lúc thì dịu dàng như nước, có lúc lại bá đạo không nói lý! Nhưng cái tính cách này lại vô tình khiến cô để ý, tâm cũng bị câu mất từ lúc nào chẳng rõ...

Hứa Nhan cũng không biết, chỉ ở trước mặt cô, Phỉ Ngạo mới bày ra nhiều dáng vẻ như vậy. Từ trước đến nay, anh đối với người khác vẫn luôn rất lạnh nhạt, nhưng rốt cuộc thì lúc này giống như đụng phải khắc tinh.

Thẫn thờ nhìn đồng hồ, lúc này đã đến giờ cơm trưa, nhưng cô lại chưa hoàn thành việc nhà, mà, không cần làm nữa, để anh ta nổi giận đuổi cô đi cũng tốt. Đang lúc cô nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.

Giai Kỳ đến tìm cô không biết với mục đích gì, Hứa Nhan cẩn thận mời cô ấy ngồi xuống ghế, sau đó mình thì ngồi ở trên giường, sâu ngủ cũng bị đánh bay trong chớp mắt.

"Không biết cô với Ngạo là mối quan hệ gì?"

Giai Kỳ không vòng vo, đi thẳng vào trọng tâm của vấn đề, khiến cho Hứa Nhan cũng phản ứng không kịp. Chần chừ một lúc, cô cười nói:

"Có chút phức tạp, không thể giải thích được."

"Tôi chỉ muốn biết, cô có yêu anh ấy không?"

Thịch.

Nghe câu hỏi, trái tim Hứa Nhan nhảy lên một cái, ngoài mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó lựa chọn không trả lời. Cô không thích nói dối về tình cảm của mình, cũng không thể khai thật cho người khác biết, họ muốn nghĩ sao thì tùy.

Hiện tại, cô có cảm giác như bản thân đang ngồi trước gương và đối mặt với chính nội tâm của mình vậy.

Giai Kỳ biết câu hỏi của mình có chút quá đáng, vì vậy lái sang chuyện khác:

"Xin lỗi vì hỏi cô như vậy, chỉ là, tôi vẫn còn yêu anh ấy rất nhiều... A, nghe nói cô nấu ăn rất giỏi, vừa vặn tôi cũng chưa ăn cơm, hay là cô giúp tôi làm một chút thức ăn đi?"

Hứa Nhan nhăn mày, chẳng lẽ đầu bếp ở biệt thự này không làm việc sao? Dường như hiểu được băn khoăn của cô, Giai Kỳ mỉm cười:

"Thật ra tôi ăn không quen mấy món sang trọng đó, làm phiền cô rồi sao?"

Đối với vấn đề ăn uống này, Hứa Nhan cũng hiểu được phần nào. Ngày trước khi mới chuyển đến, cô cũng bị mấy món ăn kia làm cho ngán lên ngán xuống một hồi. Là người thì phải có chút cảm thông với nhau, đành vậy.

"Được rồi, hi vọng cô ăn xong đừng chê."

Hứa Nhan thu xếp chút đồ rồi cùng Giai Kỳ xuống bếp, trong lúc đi cô không ngừng nghĩ, làm cách nào để tên khốn kia ly hôn với mình. Nếu lại như hôm qua bị anh ta đè ra làm chuyện đồi bại, cô chắc chắn sẽ điên mất thôi!

Lúc này đầu bếp chính cũng không có ở đây, vì vậy hai người nhanh chóng vừa tâm sự một chút vừa chuẩn bị đồ nấu ăn. Dù sao cũng là phụ nữ với nhau, lại còn gần gần tuổi, Hứa Nhan cũng cảm thấy khá thoải mái, miễn là người ta không hỏi về vấn đề của cô cùng Phỉ Ngạo thì mọi thứ đều ổn.

Bàn tay nhanh nhẹn đem hành bỏ vào trong chảo, Hứa Nhan liền nhón chân muốn lấy gia vị giấu bên trong tủ. Ai biết lúc này Giai Kỳ chợt kêu lên một tiếng, vấp ngã, mà cánh tay vừa vặn đập lên cán chảo. Hứa Nhan bị va trúng hơi giật mình, thân thể nghiêng qua, đánh mắt nhìn lại, chỉ thấy một chảo dầu nóng nhanh như chớp bắn ra.

Không! Không được! Hứa Nhan sợ hãi vô cùng, theo bản năng nghiêng đầu đi, đưa tay áo lên che lấy mặt.

Loảng xoảng một trận, trán Hứa Nhan đập vào trong góc tủ liền sưng lên, cả cánh tay đều bị bỏng nặng. Cô hít sâu một hơi, vội ngồi dậy muốn đi thấm nước lạnh, nhưng là nhìn đến Giai Kỳ che cổ kêu rên, không khỏi lo lắng:

"Cô không sao chứ?"

Hứa Nhan mặc kệ cảm giác đau rát trên cánh tay, đứng lên mở vòi nước rồi hứng lấy một tô nước đưa tới.

"Đưa tôi xem!"

Cô kéo cánh tay Giai Kỳ ra, phát hiện nơi cổ có mấy vết đỏ nhỏ, không khỏi thở phào một hơi, đem nước đổ vào vết thương, sau đó tìm khăn tay thấm nước đưa cho cô nàng.

"Đặt lên vết thương, như vậy sẽ đỡ đau hơn chút!"

"Cảm ơn cô... a, đau quá."

Giai Kỳ cắn môi, hai mắt ướt nước long lanh, bộ dáng kia dễ dàng làm cho người khác dâng lên cảm giác muốn che chở bảo vệ. Bảo sao Phỉ Ngạo lại nhớ hoài không quên như thế...

Vừa nghĩ đến anh, Phỉ Ngạo liền xuất hiện, anh bước nhanh vào trong bếp, thấy dưới sàn nhà có dầu mỡ thì kéo tay Hứa Nhan đẩy qua một bên. Sau đó mới cúi đầu nhìn Giai Kỳ, hỏi:

"Làm sao vậy?"

"Không sao đâu, chỉ là bị bỏng nhẹ mà thôi..." Giai Kỳ chớp đôi mắt dịu dàng nhìn anh, trong lòng vui vẻ.

Mà Hứa Nhan bị người đàn ông này bóp trúng vết thương, đau đến mức chảy cả mồ hôi lạnh.

Bởi vì Hứa Nhan mặc áo tay dài nên anh cũng không để ý lắm, chỉ nghe thấy tiếng hét của Giai Kỳ, còn có động tác cầm khăn tay che cổ của cô. Anh đỡ cô dậy, sau đó quay sang nhìn Hứa Nhan một cái, khẽ nhăn mày, trong giọng nói mang theo tức giận:

"Sau này cẩn thận một chút!"

Môi Hứa Nhan run lên, chua xót nhìn anh, chợt cười cười:

"Xin lỗi vì đã làm đau cô ấy, anh vẫn nên đưa cô ấy đi bệnh viện thì hơn, nhỉ?"

Cô nói xong ngồi xuống thu gom mấy vật dụng dưới đất, ngay cả nhìn anh thêm một cái cũng lười làm. Nếu không phải Giai Kỳ đột nhiên ngã xuống thì làm sao sẽ có chuyện? Cô lại không thể ở trước mặt anh tố cáo người mà anh yêu!

Phỉ Ngạo chần chờ, thấy cô nói xin lỗi thì trong lòng không hiểu sao có chút khó chịu, nhìn thấy vết sưng trên trán Hứa Nhan, muốn mở miệng quan tâm một câu lại bị Giai Kỳ kéo tay, đành bất đắc dĩ đưa cô nàng đến bệnh viện xem một chút.

Bọn họ vừa rời đi, Hứa Nhan liền chậm rãi đứng lên, đem nước xả vào cánh tay. Trên đó một mảng đỏ ửng, còn có bong bóng nước phồng lên, đau rát đến mức cô nghiến chặt răng ken két, mồ hôi trên trán liên tục rỉ ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui