Hứa Nhan, Em Chạy Không Thoát!

Sáng ngày hôm sau, Chu quản gia tìm Giai Kỳ rồi ngỏ ý muốn đưa cô đến một căn hộ trong thành phố, vẻ mặt của cô nhất thời trở nên khó xử, trong lòng rối rắm.

"Chu quản gia, Ngạo thật sự muốn cháu rời đi sao?"

Giai Kỳ thật sự không tin anh lại dám đuổi cô đi như vậy! Phải biết sau khi chia tay, cô nghe nói Phỉ Ngạo suy sụp rất lâu mới có thể trở lại bình thường được, không những vậy, đến tận bây giờ anh ta vẫn còn có tình cảm với cô. Nếu không, tại sao lại cưới một người phụ nữ có khuôn mặt giống cô như vậy?

Cô đứng lên, vội vàng muốn đi tìm Phỉ Ngạo nói chuyện, nhưng lại bị Chu quản gia ngăn cản:

"Cậu chủ đang ở trong phòng của Hứa Nhan, xin Giai Kỳ tiểu thư khi khác hãy tìm cậu ấy nói chuyện. Còn nữa, tôi làm việc ở đây nhiều năm như vậy, chưa bao giờ dám tự chủ trương việc gì, cho nên không cần hoài nghi."

"Không thể nào! Cháu không tin!"

Mắt Giai Kỳ đỏ lên, bộ dạng sắp khóc đến nơi. Chu quản gia liếc mắt nhìn qua, vẫn kiên quyết:

"Nếu thật sự không tin, vậy đợi đến tối lại hỏi cậu chủ đi."

Chu quản gia sống trên đời mấy chục năm rồi, có loại người gì mà chưa từng thấy qua? Giai Kỳ có thể ở trước mặt cậu chủ diễn kịch nhiều như vậy là vì cậu ấy từng có tình cảm với cô ta, nếu là người khác, nói không chừng đã bị cậu chủ trực tiếp đá ra ngoài rồi. Việc cô làm Hứa Nhan bị bỏng ông cũng biết, đối với loại thủ đoạn tệ hại ấy, ông rất khinh thường.

Giai Kỳ rớt nước mắt, dùng tay áo che mặt, yếu ớt nói: "Vậy được rồi, cảm ơn quản gia đã thông báo cho cháu biết."

Chu quản gia gật đầu, cũng không nói thêm lời nào đã đi ra ngoài.

Người trong phòng vừa thấy ông đi, nước mắt cũng ngừng rơi, mày nhăn chặt lại. Cô đến đây đã mấy ngày, vậy mà chưa thấy Ngạo đến tìm cô, toàn là cô chủ động tìm anh ta muốn nói chuyện!

Chẳng lẽ anh ta thay lòng rồi? Giai Kỳ càng nghĩ càng thấy tức điên lên!

Ngày trước lúc còn quen nhau thì Phỉ Ngạo vẫn là một tên ất ơ không chịu lo lắng cho tương lai, chỉ muốn học làm họa sĩ. Vẽ vời gì chứ, thật vô dụng! Đấy còn là ước mơ lớn nhất của anh ta, cho dù cả nhà phà họ Phỉ đều phản đối nhưng anh vẫn một mực nói với cô sẽ không từ bỏ. Vậy mà mới chia tay hai năm, anh ta lập tức quay về thừa kế sản nghiệp của Phỉ gia! Chết tiệt!

Nếu sớm biết Phỉ Ngạo hời hợt với cái giấc mộng quái quỷ đó như vậy, cô đã cố sống cố chết bám lấy anh ta rồi, nào có thời gian đi theo tên Alex kia. Hiện tại công ty làm ăn thua lỗ, hắn vỡ nợ, tương lai làm sao lo cho cô được nữa? Bất quá vì hắn không chịu ký giấy ly hôn nên cô phải trốn đi! Ai biết về đến đây, Phỉ Ngạo lại thay đổi rồi!

Cô còn nghe ngóng được mấy năm qua anh chưa từng có bạn gái chính thức, làm sao lại lòi ra một Hứa Nhan chứ! Giai Kỳ cắn móng tay, nội tâm không ngừng lo lắng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô thật sự sẽ hết cơ hội cứu vãn mối quan hệ của hai người!

Không được! Tuyệt đối không thể được! Giai Kỳ mím môi, đi thẳng đến phòng của Hứa Nhan.

Phỉ Ngạo đang ngồi bên cạnh giường, chăm chú nhìn khuôn mặt ngủ say của Hứa Nhan. Anh đưa tay sờ trán cô, phát hiện đã không còn sốt mới yên tâm.

Lúc này, Giai Kỳ đứng ở cửa cắn chặt môi nhìn bọn họ, trong mắt hiện lên vô vàn ủy khuất. Con dâu của Phỉ gia lẽ ra là cô mới đúng, vì cái gì một người thay thế lại có thể được quan tâm như vậy?

Phỉ Ngạo đứng lên đi ra ngoài, bắt gặp Giai Kỳ đang đỏ mắt nhìn anh. Ngày hôm qua anh đã hạ quyết tâm phải cắt đứt với cô gái này, cho nên trong lòng không có chút dao động.

"Em tìm anh có việc?"

"Em..." Giai Kỳ không hiểu sao khi nhìn thấy vẻ mặt của anh lạnh nhạt thì lại ấp úng không nói được gì.

Phỉ Ngạo đưa tay đóng cửa lại, tránh làm ồn đến người bên trong. Hành động này lọt vào mắt Giai Kỳ khiến cô càng thêm tức giận, ngoài mặt thì cười khổ:

"Em nghĩ đợi tuần sau sẽ chuyển ra, nhưng nếu dùng tiền của anh em lại thấy không ổn lắm, không biết trong công ty có vị trí nào cần tuyển người không?"

Ngẩng mặt nhìn lên, chỉ thấy người đàn ông mặc vest đen cũng đang chăm chú quan sát cô, Giai Kỳ trong lòng khẽ run.

Nói trắng ra thì cô muốn ở lại đây thêm một tuần, hơn nữa còn muốn một vị trí trong công ty anh. Phỉ Ngạo cũng không keo kiệt, niệm tình trước kia từng có một đoạn thời gian tốt đẹp, nghĩ đến chuyên ngành mà cô theo học, nhàn nhạt nói:

"Tổ kế toán bên chi nhánh ở thành phố C vẫn còn chỗ."

Vẻ mặt Giai Kỳ trong nháy mắt đó trầm hẳn xuống, bởi vì thành phố C cách công ty mẹ của DINOZ cũng phải hai ngày đi đường. Đây chẳng phải là muốn đuổi cô đi xa một chút sao?

Cô rũ mi mắt, nói: "Anh rất ghét em sao? Chẳng lẽ vì chuyện trước kia? Đuổi em đi xa như vậy..."

Phỉ Ngạo nhăn mày, không hiểu sao lại cảm thấy dáng vẻ yếu đuối này của cô rất phiền.

"Giai Kỳ, anh thừa nhận mình từng bị ám ảnh bởi hình bóng của em, nhưng đó chẳng qua là vấn đề tâm lí. Hiện tại, anh không có cảm giác, cho nên tốt nhất chúng ta chỉ nên giữ mối quan hệ bạn bè bình thường."

Một câu, dứt khoát chỉ rõ quan điểm lúc này của anh. Khi đã hiểu được tình cảm của mình, Phỉ Ngạo sẽ không dây dưa mờ ám với bất kì ai khác, kể cả là Giai Kỳ cũng không.

Giai Kỳ nghe xong nghẹn họng, thật sự không thể tin được Phỉ Ngạo có thể vô tình như vậy. Nhưng là nghĩ đến sau này vẫn còn cơ hội, vội nói:

"Xin lỗi, em... tuần sau em sẽ chuyển đi."

"Được."

Phỉ Ngạo nói xong cũng không quay đầu lại, xuống dưới gara, chọn một chiếc màu đỏ rồi lái xe đi làm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui