Hứa Nhan, Em Chạy Không Thoát!

Dì của Hứa Nhan trước kia bị tổn thương trong chuyện tình cảm nên không kết hôn, trong nhà luôn cảm thấy hơi vắng vẻ, hôm nay có thêm vài người xuất hiện, tất nhiên là vui đến mức cười hì hì:

"Lâm Dương này, nếu con không bận thì ở lại ăn bữa cơm rồi về, cả Hứa Nhan nữa, lâu rồi mới thấy con ghé qua."

Thấy dì của mình nhiệt tình mời mọc, Hứa Nhan cũng không tiện từ chối, mà cậu bạn của cô lại càng đồng ý nhanh hơn. Hắn nhìn cô, cười nói:

"Hay để tớ ra ngoài mua lẩu về cả nhà cùng ăn?"

"Ừ, vậy cũng được. Tớ đi với cậu."

Hứa Nhan cầm túi xách lên, thấy hai người rời đi, dì Hứa liền gọi cháu gái mình ra chuẩn bị vật dụng để nấu lẩu, sự việc ồn ào ban nãy mà người đàn ông kia tạo ra cũng nhanh chóng chìm xuống. Hẳn là kiểm tra tài khoản ngân hàng xong rồi, thấy đã đủ hai mươi ngàn đô, cho nên ông ta không quay trở lại làm phiền bọn họ nữa.

Lâm Dương nhìn hai chiếc xe trong sân, một chiếc trong đó là của Phỉ Ngạo, Pagani Huayra, giá trị vô cùng xa xỉ, một chiếc là của hắn, tất nhiên kém hơn rất nhiều, nhưng cũng thuộc hàng đắt đỏ. Hắn lại quay sang nhìn Hứa Nhan dò hỏi:

"Đi xe của tớ đi?"

Thấy cô gật đầu, hắn đi đến mở cửa xe cho cô rồi tự mình ngồi xuống ghế lái. Từ sau lần họp lớp trở về thì bọn họ không còn liên lạc nữa, bởi vì hắn sợ mình làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô.

Liếc nhìn gương mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp của cô, Lâm Dương khẽ thở dài một hơi. Cô trở nên trầm tĩnh hơn trước kia rất nhiều, mà khí chất trên người cũng thay đổi không nhỏ, mỗi cử chỉ đều mang theo chút thành thục của phụ nữ trưởng thành. Hắn không cam tâm, nhưng có thể làm được gì? Trong lòng thoáng chồng chất một mớ cảm xúc hỗn loạn.

"Cuộc sống của cậu thế nào?" Hắn chỉnh giọng mình thấp xuống, làm như lơ đãng hỏi.

"Cũng ổn, cậu thì sao? Công việc làm ăn tốt chứ?"

Hứa Nhan khẽ hỏi lại, hắn cũng chỉ đáp một tiếng rất tốt, sau đó cả hai tiếp tục im lặng. Chạy một lúc, xe dừng trước cửa siêu thị, Lâm Dương định vòng qua mở cửa xe cho cô, nhưng Hứa Nhan đã tự mình bước xuống, nhìn hắn nhướng mày:

"Gần đây ngày càng ra dáng đàn ông nha, ga lăng như vậy!"

"Trước kia cũng rất ga lăng mà, do cậu không chịu để ý thôi."

Lâm Dương ngượng ngùng, trên khuôn đẹp trai xuất hiện một nụ cười mỉm, dáng vẻ ôn hòa tuấn tú khiến cho người đối diện cảm thấy thật dễ chịu. Hắn luôn thích mặc quần áo đơn giản, hơn nữa còn là tông lạnh, nhưng hôm nay phá lệ mặc một cái áo sơ mi đen, bớt đi chút trẻ trung năng động, nhiều thêm một phần nam tính. Hứa Nhan đưa mắt nhìn qua, không khỏi chấm điểm hắn, chín trên mười chứ không đùa đâu.

Bên này Hứa Nhan vừa sóng vai với Lâm Dương bước chân vào siêu thị, bên kia Phỉ Ngạo đã nghe Chu quản gia báo cáo lại sự việc.

Trong phòng họp, người đàn ông mặc vest đen im lặng không lên tiếng, ánh mắt nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, cả người anh tản ra khí lạnh khiến cho mọi người đều bị áp lực vô hình đè ép.

"Tổng giám đốc, tôi... tôi báo cáo xong rồi." Một người khác đứng bên cạnh anh, khẽ vuốt mồ hôi nói.

"Ừ."

Phỉ Ngạo nhàn nhạt đáp, cũng không nói thêm cái gì, khiến cho người kia càng bất an, chân run run. Không hiểu sao giám đốc vừa nhận điện thoại xong, cả người liền trầm xuống như vậy, thật đáng sợ mà.

Đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy anh nhúc nhích, tập thể nhân viên cũng ngồi im thin thít. Phỉ Ngạo nâng mắt lên, lạnh giọng hỏi:

"Còn có việc?"

Đại ý là, họp xong rồi, tại sao còn chưa giải tán? Vốn đã quen với tính cách quỷ dị của ông chủ, mọi người cũng không nói thêm gì, lập tức cười hề hề gom đồ đạc bỏ chạy trối chết, cứ thế, buổi họp kết thúc sớm hơn bình thường rất nhiều. Lúc đi ra ngoài, có người không nhịn được thắc mắc:

"Rốt cuộc là chuyện gì? Sao tôi có cảm giác ngài ấy không vui?"

"Chuyện của cấp trên, cậu muốn biết? Không cần việc nữa à?"

"Ai da, chỉ là tò mò một chút thôi mà!"

Tiếng bước chân lộp cộp xa dần, trong phòng họp chỉ còn lại một người đàn ông duy nhất ngồi cạnh bàn dài. Đầu ngón tay khẽ trượt, đem điện thoại áp lên tai.

Tiếng tút tút kéo dài khiến cho tâm trạng của Phỉ Ngạo không được tốt lắm, anh thử gọi lại mấy lần, cuối cùng cũng chẳng ai bắt máy. Cô gái nhỏ này thật là!

Phỉ Ngạo đứng dậy, đem điện thoại mở lên, sau khi nhìn vị trí trên bản đồ xong liền đút vào túi quần rồi vội vàng rời khỏi công ty. Mấy chiếc xe riêng của anh đều có định vị, cho nên rất dễ dàng tìm được nơi ở của Hứa Nhan.

Thời điểm nhìn thấy chiếc bugatti màu đỏ quen thuộc phóng đại trong tầm mắt, trái tim Hứa Nhan như muốn ngừng đập. Cô vừa mua đồ dùng xong, không nghĩ đến lúc mình trở về liền thấy Phỉ Ngạo mặc vest đen bước xuống từ trên xe, một tay đút túi quần nhìn về phía này.

Ánh mắt Lâm Dương khẽ chớp, nghiền ngẫm: "Xem ra chồng cậu rất lo cho cậu, vừa rời khỏi một chút, anh ta liền đi tìm?"

Hứa Nhan đưa tay cầm lấy mấy túi xách rồi vừa mở cửa xe vừa thở dài:

"Thật không biết nên vui hay buồn."

Thấy cô, người đàn ông tuấn mĩ bước đến gần, cúi đầu nhìn xuống, trên người anh tản ra hơi thở nguy hiểm, dường như rất không hài lòng.

"Tại sao không bắt máy?"

Giọng anh vẫn trầm ấm như thường ngày, nhưng nghe vào trong tai cô lại có một chút tức giận nhàn nhạt. Cô nghe xong chớp mắt nhìn anh, sau đó mới sực tỉnh, đưa tay vào trong túi xách cầm điện thoại ra. Năm cuộc gọi nhỡ? Trời ạ! Cô đổi sang chế độ im lặng từ lúc nào mà không biết vậy nè?

"Tôi... bật nhầm chế độ im lặng, không để ý."

Cô nhỏ giọng giải thích, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ bối rối.

"Ra ngoài có chuyện gấp? Chính là đi gặp hắn ta?"

Phỉ Ngạo nâng mắt lên nhìn Lâm Dương, khiến cho người sau cười khổ một tiếng. Hắn và Hứa Nhan chỉ đi ra ngoài cùng nhau một lát thôi, đâu cần nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng như muốn giết người vậy chứ?

Hứa Nhan phát hiện anh nhìn cậu bạn thân của mình, nhất thời lo lắng, vội giải thích:

"Không phải! Tôi đến tìm dì và em gái, sau đó gọi Lâm Dương đến nhờ cậu ấy chút chuyện, dì của tôi muốn mọi người ở lại ăn một bữa cơm, cho nên tôi ra ngoài mua nguyên liệu."

Cô cầm bọc thức ăn to đùng giơ lên để làm bằng chứng, hi vọng anh sẽ không chất vấn thêm. Phỉ Ngạo ừ một tiếng, thật tự nhiên đưa tay ra nắm lấy mấy bọc đồ:

"Đưa cho anh."

"À... cũng không nặng lắm."

Hứa Nhan hơi giật mình nhìn anh, muốn từ chối, nhưng là anh đã cầm hết nguyên liệu rồi. Sao hôm nay anh lại có vẻ hiền lành thế? Còn đổi cách xưng hô và rất ga lăng với cô nữa? Cứ nghĩ anh sẽ tức giận lôi cô về nhà xử đẹp?

"Còn ngẩn người gì? Em không vào nhà sao?"

Phỉ Ngạo liếc mắt nhìn Lâm Dương, nhưng lại mở miệng nói chuyện với Hứa Nhan. Cô ho khẽ một tiếng rồi tiến lên mở cửa cho bọn họ, cuối cùng, nhà dì Hứa lại có thêm một vị khách nữa. Lâm Dương nhún vai không nói gì, đi phía sau hai người kia vào trong.

Thấy trước cửa xuất hiện một người đàn ông vô cùng đẹp trai, dì Hứa ngỡ ngàng hỏi:

"Ai vậy? Bạn của con à?"

Hứa Nhan nghẹn một lúc không biết phải nói thế nào, Phỉ Ngạo đã nhanh hơn cô một bước cúi chào bà, tuy không cười nhưng sắc mặt đã bớt dọa người hơn một chút:

"Xin chào dì, cháu là chồng của Hứa Nhan."

"Chồng?"

"Anh rể ư?"

Hứa Vân ở phía sau cũng giật mình, không phải nói chồng của chị là một người rất rất giàu, hơn nữa rất rất già sao? Anh rể trước mắt vừa cao ráo vừa tuấn tú, hơn nữa cả người toát ra một loại khí chất đặc biệt thu hút, đặt anh vào giữa rừng người cũng cực kì nổi bật nha.

Nghe hai chữ "anh rể" kia, không hiểu sao Phỉ Ngạo lại cảm thấy tâm trạng bực bội giảm đi không ít.

"Ừm, em vợ." Anh quay sang chào Hứa Vân, sau đó lại nhìn người phụ nữ trung niên, nói: "Thật xin lỗi dì, lẽ ra cháu nên qua chào dì sớm hơn."

"A, không có gì, mau vào đây, đưa đồ cho dì, mấy đứa ra bàn ngồi chơi đi."

Dì Hứa sau một lúc sững sờ cũng hồi phục tinh thần, cười toe toét cầm lấy bọc nguyên liệu trên tay Phỉ Ngạo. Lúc đi vào bếp còn tiện tay kéo cả Hứa Nhan và Hứa Vân theo, cho nên, bên ngoài chỉ còn lại hai người đàn ông.

Hứa Nhan thật không hiểu nổi hôm nay Phỉ Ngạo làm sao, anh ta không trách cô đi ra ngoài mà chưa xin phép, lại còn cúi người chào dì của cô như vậy. Thật sự... làm cho cô rất sốc!

Em gái nhìn cô, trong đôi mắt đen lấp lánh ánh sao, còn có thể nhìn ra tia hâm mộ: "Sao chị không dẫn anh rể qua chơi sớm hơn, nhìn anh ấy rất tốt mà. Lúc trước em còn tưởng bố đem chị bán cho một người không ra gì, cho nên không dám nhắc tới, ai ngờ, anh ấy lại xuất sắc như vậy?"

"Em đừng nhìn vẻ ngoài mà đánh giá người khác, anh ta..."

Cô còn chưa nói xong, dì đã chặn ngang: "Dì thấy cậu ta cũng ổn mà, ít nhất là so với trong tưởng tượng của dì đẹp trai và nhã nhặn hơn nhiều."

Khóe môi Hứa Nhan giần giật, tự hỏi rốt cuộc lúc trước dì và em gái của cô nghĩ cô cưới người như thế nào chứ? Một ông già lẩm cẩm sắp quy tiên, răng rụng hết sạch sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui