Hứa Nhan, Em Chạy Không Thoát!

Hứa Nhan bị dày vò suốt mấy tiếng đồng hồ, thể lực không chống đỡ nổi mà ngất lịm trong vòng tay anh từ lúc nào. Đôi môi đỏ mọng bị anh cắn có chút sưng lên, dung nhan xinh đẹp phủ một tầng hồng nhạt sau kích tình càng khiến nam nhân dục vọng dâng cao. Nhưng là nghĩ lại sức khỏe của cô vốn đang kém, hiện tại nếu không biết tiết chế sẽ khiến cô bị thương, anh đưa tay vuốt những sợi tóc dính ướt mồ hôi sang bên tai cô, đơn giản giúp cô xử lý sạch sẽ dấu vết trên người rồi ôm cô đi ngủ.

Tình cảm bốn năm nay bị dồn nén chặt chẽ cuối cùng cũng được phóng thích, Phỉ Ngạo như trút được gánh nặng. Anh hi vọng bảo bối sắp tới sẽ là một bé gái, tốt nhất là có thể sinh một tiểu công chúa đáng yêu như vợ anh. Nếu lần này hai người thật sự sinh con gái, anh nhất định sẽ sủng con bé lên tận trời.

Chớp mắt đã lại qua thêm mấy ngày, sức khỏe của Hứa Nhan cũng dần dần khôi phục. Từ đêm đó bị Phỉ Ngạo kéo lên giường vận động xong, cô thẹn quá hóa giận nên không cho anh chạm vào người nữa, nói cái gì cũng nhất quyết không chịu hành sự. Có vẻ như đêm đó bị anh ăn quá mãnh liệt nên hiện tại vẫn còn hơi sợ.

Phỉ Ngạo điều tra xong việc bốn năm trước liền tự động đến khai báo với cô, biểu thị bản thân rất trong sạch không có mèo mỡ gà đồng gì, mặt dày yêu cầu cô bồi thường tổn thất tinh thần cho anh.

Hứa Nhan biết mình hiểu lầm nam nhân này, trong lòng cũng cảm thấy áy náy đôi chút nhưng vì nhiều lí do mà cứng rắn không chịu thể hiện ra. Cô vẫn còn nhớ như in sáng hôm đó lúc tỉnh dậy đi đứng không được tự nhiên để cho Tiểu Vũ lo lắng một hồi.

Hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Vũ đến trường, cô phải dậy sớm chuẩn bị rất nhiều thứ, vậy mà nam nhân kia còn như keo dán chuột dính chặt lên người cô, giống như sợ buông tay một cái là cô chạy mất vậy, làm cô đi đứng cũng không được thuận tiện.

"Anh đưa em và Tiểu Vũ đi."

Phỉ Ngạo buông một câu chắc nịch, không đợi cô đồng ý đã ôm con trai lên xe, Hứa Nhan đang định đeo ba lô cho cục cưng thấy anh đi trước thì bất đắc dĩ đành cầm trên tay, chậm chạp theo sau.

"Tiểu Vũ, nơi đó có ai bắt nạt con thì nhớ lời ba dạy, không được để mình chịu thiệt, sau này ba sẽ cho con đi học võ phòng thân."

Cô vừa mới ngồi lên ghế phụ đã thấy Phỉ Ngạo nghiêm túc nhìn con trai mà nói, chẳng biết lại dạy hư cái gì đây! Tiểu Vũ là đến trường mẫu giáo chứ không phải đi trường quân sự...

"Tiểu Vũ, qua đây ngồi với mama."

Hứa Nhan ôm con trai từ trong lòng Phỉ Ngạo ra, để thằng bé ngồi lên đùi mình rồi liếc mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh:

"Anh hôm nay cũng không đi làm sao?"

Đã nhiều ngày rồi anh chưa đến công ty, với tình trạng này, cô nghi ngờ sớm muộn gì DINOZ cũng bị anh phá hư.

"Anh có thể ở nhà làm xuyên đêm, không cần lo." Anh xoay vô lăng, trầm thấp cất giọng.

Hứa Nhan nghe xong nhăn mày:

"Anh ngại mình sống lâu quá sao? Bác sĩ Trần đáng tin cậy của anh đã tỉ mỉ viết ra một danh sách những điều anh không thể làm rồi mà?"

Cô nhớ rõ trong đó viết: không được thường xuyên thức đêm! Phỉ Ngạo dù tài giỏi đến đâu cũng chỉ là con người bình thường, một khi sức khỏe bị đe dọa thì phải nghỉ ngơi thật tốt mới đúng, đằng này anh sống không khoa học chút nào.

"Anh không sao. Em quan tâm anh như vậy là tốt rồi."

Anh bình tĩnh đáp, sau đó không lâu, xe dừng lại bên một ngôi trường mẫu giáo tư nhân phủ sơn màu hồng phấn, trên tường có đủ loại hình vẽ đáng yêu, khiến cho hai mắt Tiểu Vũ lấp la lấp lánh, còn không kiềm được in mặt lên cửa xe mà nhìn chằm chằm. Hứa Nhan thầm than, không hiểu sao diện tích nơi này lại còn lớn hơn cả trường cấp ba mà cô từng theo học, đây là trường mẫu giáo thật sao? Cũng quá hoành tráng rồi!

Tiểu Vũ hưng phấn đến đỏ cả mặt, thân thể bé nhỏ vừa được thả xuống đất đã chạy vù vào bên trong, bỏ rơi cả phụ huynh của mình. Ngoài cửa có vài đứa nhỏ đang khóc oa oa ôm chặt bố mẹ không chịu buông ra, hiển nhiên là không quen với việc đi học, không muốn rời xa vòng tay của người thân.

Phỉ Ngạo không khỏi tự hào nhìn bảo bối nhà mình:

"Tiểu Vũ đúng là rất ngoan."

"Thằng bé là do chính tay tôi nuôi dạy, thông minh, lễ phép và hiểu chuyện là tất yếu!"

Hứa Nhan liếc anh, giả vờ khoe khoang một chút rồi chạy nhanh đến nắm ngón tay con trai mình, nói:

"Con chậm chút, lát nữa mama phải ra ngoài gặp bạn, cũng không biết khi nào về, chiều nay để papa đến đón con được không?

"Dạ!"

Tiểu Vũ nhìn cô xong liền dùng ánh mắt tò mò ngắm loạn khắp nơi, dáng vẻ rất đáng yêu, đối với đứa nhỏ thì mọi thứ xung quanh đều vô cùng mới mẻ. Mặc dù trước kia ở Mỹ đã từng được gửi đi nhà trẻ nhưng không có lớn như thế này! Giống như một cung điện vậy đó!

"Nơi này toàn bộ đều là con cháu của giới thượng lưu theo học, anh đã để người trông chừng Tiểu Vũ nên em có thể yên tâm."

Phỉ Ngạo đứng ở cửa nhìn con trai đang làm quen với bạn mới, thấp giọng nói với người bên cạnh.

Hứa Nhan hơi nhếch lông mày, thì ra là trường dành cho đám con cháu "quý tộc", chẳng trách hoành tráng như vậy. Thật tình cô không thích nơi này lắm, nhưng hôm trước anh nói sẽ lo vấn đề học hành của Tiểu Vũ cô cũng đã đồng ý rồi, hiện tại chỉ đành ngậm ngùi thuận theo anh.

Ra khỏi trường học, Hứa Nhan mới nghĩ tới hôm nay cô có hẹn với Bạch Hạo Trì, thật ra việc không có gì nghiêm trọng nhưng cô cũng chẳng dám để anh chồng nhà mình biết, lơ đãng nói:

"Một lát tôi sẽ đi gặp vài người bạn cũ, buổi chiều anh nhớ quay lại đón Tiểu Vũ là được rồi."

"Ừm. Anh đã biết. Em muốn đi đâu?"

"Thả tôi xuống phía trước đi, cũng gần đây thôi, anh còn có việc phải xử lý mà, không phải sao?"

Hứa Nhan nào dám để anh đưa đến gặp Bạch Hạo Trì chứ? Một người là chồng, một người có mối quan hệ đặc biệt khó nói, đặt bọn họ lại gần nhau có khác gì châm ngòi nổ cho một quả bom đâu? Cô cũng không muốn tự làm khó mình. Về phần vì sao Bạch Hạo Trì muốn tìm cô, phải đến gặp anh ta thì mới biết được.

Phỉ Ngạo mím môi, việc cần xử lý sao? Hình như còn chưa giải quyết nốt chuyện của Tô Thái Viễn, mấy ngày nay anh nhất mực theo sát vợ yêu, bận tối mặt tối mũi như thế thì thời gian đâu mà quan tâm tên họ Tô đó chứ? So với việc trả thù, anh càng chú ý tới thái độ của bà xã nhà mình lúc này hơn, Hứa Nhan nói chuyện với anh nhưng lại không được tự nhiên nhìn sang chỗ khác, né tránh ánh mắt của anh, rõ là đang chột dạ.

"Bạch Hạo Trì muốn gặp em?"

"Đúng vậy, hôm qua có nói chuyện một chút. Dù sao anh ấy và tôi cũng là bạn cũ, không thể vô duyên vô cớ cắt liên lạc được."

Hứa Nhan bị anh phát hiện thì không tiếp tục giấu diếm, nửa câu sau chính là muốn nói cho anh biết hiện tại bọn họ chỉ là bạn cũ mà thôi, có qua lại một chút cũng rất bình thường, không cần quá lo lắng. Bình dấm chua di động này mỗi khi đổ liền vô cùng đáng sợ đó...

Phỉ Ngạo bình tĩnh lái xe, chạy thẳng một đường vẫn không có ý dừng cho cô xuống. Anh có thể yên tâm về phần những kẻ như Lâm Dương trước kia vây quanh vợ mình, bởi vì bọn họ dễ đối phó. Bất quá Bạch Hạo Trì thì khác, nam nhân này rất có bản lĩnh, được anh vinh dự liệt vào một trong những mối nguy hiểm tiềm tàng xung quanh vợ mình.

"Anh có thể đi theo không?"

"Tất nhiên là không!"

Hứa Nhan vừa nghe anh nói liền dứt khoát phản đối! Cô trông thấy khuôn mặt của Phỉ Ngạo không vui, gần đây anh tiếp xúc với cô thường xuyên nên cũng rất chịu khó thay đổi biểu cảm trên mặt. Cô buồn cười đưa tay vỗ vỗ vai anh:

"Tôi sẽ về sớm."

"Ừm."

Phỉ Ngạo cực kì bất mãn gật đầu một cái, mặc dù trên mặt không có mấy cảm xúc nhưng Hứa Nhan vẫn nhìn ra anh đang không vui. Cô cầm điện thoại giơ địa chỉ lên, dùng ngón trỏ khều khều cánh tay anh rồi chớp mắt một cái, cười ngọt ngào:

"Anh đưa tôi đến đây đi."

"Được."

Người nào đó thấy vợ mình bày ra dáng vẻ nũng nịu thì trong lòng mềm nhũn, vui vẻ hơi cong khóe môi, nhưng rất nhanh đã nghiêng mặt giấu đi.

Lúc xe dừng lại, Hứa Nhan nhanh nhẹn tháo dây an toàn bên hông ra rồi vươn người sang hôn nhẹ lên môi anh. Một cái chạm khẽ như vậy cũng đủ để Phỉ Ngạo vui sướng, cảm nhận được cô muốn lùi lại, anh đưa tay ra giữ chặt lấy gáy cô mà hôn càng thêm mãnh liệt, thẳng đến khi người trong lòng thở gấp đánh lên vai anh một cái, anh mới buông tha cô.

"Vợ ngoan, không được để tên kia lợi dụng, biết chưa?"

Hứa Nhan hừ một tiếng xem như đã biết, vội đưa tay sờ lên đôi môi vẫn còn lưu lại hơi ấm và mùi hương của anh, sưng rồi... Thật là, son môi cũng bị anh nuốt sạch! Cô chỉ muốn an ủi anh chút đỉnh, ai ngờ được sẽ bị anh cắn như vậy? Đây rõ ràng là cố tình muốn đánh dấu chủ quyền, cố tình để Bạch Hạo Trì nhìn thấy, nam nhân này tính chiếm hữu thật sự rất cao.

Cô chỉnh trang lại lớp trang điểm một chút, thấy không có cách nào khiến môi bớt sưng thì nhíu mày rồi sau đó mới chậm rãi xuống xe, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn anh chồng nhà mình mà nhắc nhở:

"Nhớ đúng giờ đón Tiểu Vũ!"

Nghe cô nhắc đến con trai, khuôn mặt tuấn mỹ của anh nhất thời trở nên nhu hòa:

"Em yên tâm."

Hứa Nhan không muốn để con trai ra ngoài, nhưng sớm muộn gì thằng bé cũng phải thích ứng với thế giới tàn khốc kia. Nếu cô đã quyết định đứng bên người Phỉ Ngạo thì không thể mãi bảo bọc Tiểu Vũ được, chim non đều phải học cách té ngã rồi đứng lên, tiếp tục dang rộng đôi cánh của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui