Cũng không biết phải nói gì với bà, Hứa Nương người như mất hồn mất vía trở về nhà.Nàng không dám xâu chuỗi lại những điều kỳ lạ mà mình cảm thấy mấy ngày nay, chứ đừng nói là suy nghĩ sâu xa hơn, nàng co ro trên giường mặc quần áo, nhìn thẳng vào bức tường cũ đổ nát.Dù thế nào đi nữa, Trang Phi Vũ đã nói dối nàng về chuyện "đón dâu", đây là ván đã đóng thuyền sao.Nàng chưa bao giờ mơ mộng trèo cao, chính hắn là người nhất quyết dùng những lời nói ngon ngọt đó để dụ dỗ nàng.Hiện giờ giấc mộng đã tan biến thành hư không, cả người nàng giống như rơi vào trong bể nước lạnh như băng, buồn bực không nói nên lời, đến cử động cũng lười, toàn thân thể cũng không có nổi nửa phần sức lực.Không biết qua bao lâu, mặt trời dần dần nghiêng về tây, ánh sáng màu cam xyên qua bóng cây dày đặc, Xuyên vào cánh cửa sổ đang khép hờ, chiếu lên người nàng vài bóng đen loang lổ.Tưởng Tinh Uyên nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thò cái đầu nhỏ vào, rụt rè nói:"Nương, con nấu được một nồi canh, nấu không tốt lắm, người...!người có muốn nếm thử không?"Hắn không biết Hứa Nương vì sao lại khó chịu như vậy, hắn đoán có lẽ là có liên quan đến Trang Phi Vũ, nghĩ đến mấy ngày nay trong phòng nàng càng ngày càng có động tĩnh lớn,hắn không khỏi có nhiều lo lắng.Nếu Hứa Nương và Trang Phi Vũ chia tay mà không nói một lời nào, thì cuộc sống như này sẽ không thể tiếp tục được nữa, và hắn sẽ lại phải đối mặt với số phận bị người khác bỏ rơi một lần nữa.Vì thế, hắn càng phải thận trọng hơn trong hành động của mình, không dám hỏi nhiều, lại càng không dám không hỏi, cố gắng thuyết phục nàng:“Nương, ít nhiều người cũng nên ăn một chút đi? Phải ăn no mới có sức lực."Hứa Nương gượng đứng dậy, chân mềm nhũn như bông, nàng đỡ vào cơ thể nhỏ nhắn của Tưởng Tinh Uyên miễn cưỡng đứng đứng, cười nói:"A Thuần ca ca đã ăn hai bát canh, rồi ra ngoài chơi với các bạn cùng nhóm lớp; còn A Thù ăn nửa cái bánh ngô mà con đã làm mềm trong súp rau.
Muội ấy có vẻ rất thích, còn đưa tay ra đòi thêm nữa.
Con, con không dám cho muội ấy ăn nhiều quá."Tưởng Tinh Uyên dũng cảm dịu dàng đỡ bàn tay của nàng, thấy nàng không né tránh, hắn cảm thấy mừng thầm trong lòng:"Con đã đưa muội ấy cho Lý đại nương chăm sóc, con đảm bảo sẽ đưa muội ấy trở lại ngay khi trời tối.""Con làm rất tốt."Hứa Nương nắm lấy lòng bàn tay của cậu, nhẹ giọng khen ngợi:“A Uyên, có con giúp đỡ, ta thực đỡ tốn không ít công sức.”Đây là lần đầu tiên Tưởng Tinh Uyên nghe được những lời khen ngợi chân thành trực tiếp như vậy, hắn kích động hai má đỏ bừng, lắp bắp nói:"Đều....!đều là chuyện con nên làm."Khi trời sắp tối, Trang Phi Vũ mang theo một vò rượu ngon hưng phấn bước vào cửa.Lệnh của Tống Chương đã được truyện Xuống , quả như hắn ta nói đây đúng là một chức quan béo bở, chờ tân huyện quan nhậm chức, rất nhiều nhiệm vụ đều đã hoàn thành, hắn có thể bắt đầu lên khởi hành.Hắn ta đã giữ lời, giao cho Trang Phi Vũ toàn quyền quyết định mọi chuyện quan trọng, hắn cùng một số huynh đệ của mình, mọi người đều vui mừng khôn xiết.Nhìn thấy vinh hoa phú quý ở ngay trước mắt, sự thù địch trong lòng Trang Phi Vũ đã giảm đi rất nhiều, cũng không còn bận tâm chuyện Hứa Nương bị người khác cưỡng hiếp, liền ôn nhu nắm tay nàng nói:"Hãy mua mấy món ăn ngon, cùng ta uống một ly rượu mừng, ta có tin tốt muốn nói cho muội."Hứa Nương trong lòng còn có chuyện, khi nghe hắn lại muốn uống rượu, nàng không khỏi có chút.Nàng khéo léo từ chối, nói:"Ta không được khỏe, còn đau đầu kinh khủng, e rằng không cùng uống rượu với huynh được."“Ít nhiều cũng uống hai ly đi."Trang Phi Vũ ôm nàng ngồi lên đùi, từ trên không trung ném một nén bạc nặng trịch cho Tưởng Tinh Uyên:“A Uyên nhanh nhẹn, đi cửa hàng bán đồ ăn chín mua một cân thịt bò kho, một con gà quay, sau đó chọn hai món nguội, số tiền còn lại sẽ mua kẹo cho con và A Thù ."Tưởng Tinh Uyên siết chặt nén bạc trong tay, nhìn Hứa Nương , thấy nàng khẽ gật đầu, cậu mới lon ton chạy dọc theo chân tường.Đợi đồ ăn chuẩn bị sẵn sàng, trời cũng đã tối.Tưởng Tinh Uyên như thường lệ sắp xếp muội muội của cậu đi ngủ, khi cánh cửa dần khép lại, cậu khẽ liếc nhìn căn phòng nơi Hứa Nương ở, trong ánh mặt bất chợt hiện lên sự giãy giụa.Trang Phi Vũ hạnh phúc đến mức ôm lấy Hứa Nương vừa ăn rau vừa ngâm nga một vài giai điệu lạc nhịp.Hắn kể về việc Tống Chương chuyển tới nơi khác, đồng thời tự tin nói:“Chờ ta theo Tổng đại nhân đến vùng nơi mà mỗi tấc đất đều quý, dùng thủ đoạn khôn khéo, quản lý cẩn thận, biết đâu sẽ gặp được vận may lớn".Hứa Nương nghe vậy sửng sốt, nhớ tới những lời dối trá đã từng chứng kiến ban ngày, nàng mím chặt môi, không tự tin hỏi:"Vậy...!vậy ta cùng bọn trẻ phải làm sao?"“Muội đương nhiên sẽ cùng ta đi."Trang Phi Vũ hai mắt sáng lên, thần sắc kiên định, không chút giả tạo, cái này làm Hứa Nương có vài phần không xác định được.“Như vậy....!chẳng phải sẽ liên lụi huynh sao.".