Tống chương ở hậu huyệt sảng khoái tràn chề bắn một lần, cũng không trở về huyện nha,ngã xuống bên người nàng nàng qua loa ngủ.
Mãi cho đến khi hắn chìm vào giấc ngủ sâu, Trang Phi Vũ mới cầm chiếc khăn tay màu hồng trắng bên cạnh gối lên lau đi vết bẩn trên mông mỹ nhân đang nửa sống nửa chết.Màu đỏ tươi không ngừng làm cay mắt, hắn ôm Hứa Nương từ phía sau không nói một lời, đầu ngón tay ấn vào cái lỗ mà Tống Chương xuyên qua chiếc khăn tay đã mở ra hoàn toàn, chậm rãi xoa xoa ấn hai lần, cho đến khi nàng sợ hãi run rẩy,mới nhét lớp vải mềm vào từng chút một,chặn lại dương tinh dày đặc đang trào ra.Chiếc khăn tay thấm nước, càng đi vào càng trở nên mờ mịt, Trang Phi Vũ không dùng sức mà rút ngón tay ra giữa chừng, nhìn xuống chiếc khăn tay dính máu đang đung đưa nhẹ nhàng giữa mông đầy dấu tay, giống như là hồ ly tinh chưa kịp giấu kỹ cái đuôi.Hắn đè nàng sang một bên, nâng cao một cái chân ngọc, đến lúc này mới đưa cứng rắn trướng đến mức tận cùng dương vật chậm rãi đưa vào hoa huyệtHứa Nương hơi thở yếu ớt,không thể chống đỡ, chỉ chỉ theo bản năng mềm nhũn rên rỉ, cảm giác mệt mỏi trong người bị ấm áp thủy triều bao phủ, theo sóng biển lên lên xuống xuống, phiêu bạc không chừng, sống lưng dán chặc lồng ngực cứng cáp lúc nóng lúc lạnh.Nàng nghi mình bị sốt cao nên dồn hết sức lực để phục vụ Trang Phi Vũ,tiểu huyệt có phần sưng đỏ ôn ôn kẹp chặt côn thịt nóng bỏng,trầm ngâm chu đáo mút vô số lớp nếp mỏng ,dày đặc để làm hài lòng hắn, lấy lòng hắn, mong đợi có thể sớm đi thoát thân, thật tốt ngủ một giấc.Trang Phi Vũ vuốt ve thái dương đầy mồ hôi của nàn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp đắm chìm trong dục vọng, đột nhiên khàn giọng hỏi: "Hứa Nương,Nàng hận ta không?" Hứa Nương không muốn chọc giận hắn, thở hổn hển trả lời:"Không hận...!A...!Ta cùng tướng công có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu,...một lòng một dạ...!Ô ô...!Mau chút...!Tốt anh mau chút..."Trang Phi Vũ ánh mắt trở nên u ám, biết nàng nói là nói dối nhưng không tiện phát tác,đành nhéo thật chặt bộ ngực trắng nõn đang đung đưa trong không trung,mãng xà hung hăng đâm vào rút ra hơn trăm phát,tiến đến tận cùng hoa tâm,nơi giao hợp phát ra tiếng “bạch bạch” .Hứa Nương ở trong lòng ô ô khóc thút thít ,ôm lấy nàng cùng tiến vào cực lạc.Xong chuyện,Hứa Nương mệt mỏi ngất đi, Trang Phi Vũ nhưng toàn không buồn ngủ, cũng không biết suy nghĩ lung tung chút gì, tới sắc trời trắng bệch mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ, nhưng lại gặp ác mộng.Trong giấc mơ, Giang Húc Châu mặt sưng tấy vì phồng rộp, tay cầm vũ khí sắc bén hỏi hắn vì sao lợi dụng tình thế rồi bỏ rơi Hứa Nương; mấy huynh đệ thường ngày rất ngoan ngoãn cười trói hắn lại,trước mặt hắn thay nhau đâm vào hoa huyệt Hứa ,bắn lên khắp người nàng đều là tinh dịch tanh bẩn, cưỡng bách mình quỵ xuống đất liếm âm hộ nàng.
Tống Chương ăn xong phủi mông.
Mang theo vàng bạc cùng Hứa Nương đi nhậm chức.Ngược lại, hắn bị ở lại huyện thành tồi tàn này, sợ hắn không thành thật, các nha dịch thưởng hắn 100 gậy thị uy.Trang Phi Vũ tỉnh dậy.
Trên đầu đổ mồ hôi lạnh, phát hiện ánh nắng sớm mai đã chiếu qua song cửa sổ, trên giường bừa bộn, bẩn thỉu.
Vết bẩn vẫn không thay đổi, nhưng Hứa Nương và Tống Chương lại không thấy đâu.Hắn đột nhiên ngồi dậy, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lấy lại bình tĩnh, nghe cạnh cửa khác thường vang truyền tới, vén lên giường trướng, định thần nhìn lạiChỉ thấy Hứa Nương đang mặc bộ váy đơn giản, như là định tiễn Tống Chương rời đi, lại bị hắn đè ở loang lổ cửa gỗ, vén lên váy,quần đã kéo xuống hơn nửa, mạnh mẽ đi vào.Nàng đỏ bừng mặt, vươn đôi tay trắng nõn mềm mại ra phía sau nhẹ nhàng đẩy vào phần eo và bụng cứng của Tống Chương, nhưng lại không dám gây ra quá nhiều tiếng động, không biết có phải vì lo lắng đánh thức đám trẻ, hay sợ để Trang Phi Vũ biết.Tống Chương cũng nguyện ý làm theo ý muốn của nàng,nắm chặt eo nhỏ, chậm rãi ma sát hoa huyệt non mềm đã khôi phục như lúc ban đầu,con thịt ở trong lỗ nhõ chuyển động cùng kĩ xảo phong phú trải qua không lâu lắm, hương vị ngọt ngào chất lỏng liền theo bắp đùi trắng chảy xuống thành dòng nước .Hắn nắm lấy cổ tay mảnh khảnh , cởi chiếc vòng tay bạc đơn giản ra, đeo chiếc vòng tay ngọc lục bảo vào hai bên, trầm trồ nhìn làn da ngày càng rạng rỡ do ngọc tốt, cười nói: "Vừa đã thành nương tử ta , tại sao không gọi một câu tướng công cho ta nghe?"Hứa Nương chỉ coi “Động Phòng hoa chúc" là đùa giỡn, vào lúc này bị hắn như vậy trêu chọc, càng không chịu coi là thật.Ngẫm nghĩ tới, hắn cùng Trang Phi Vũ đèu giống nhau,lời nói không mất tiền dễ nghe, nhưng cũng không chịu đàng hoàng đất cưới nàng, hiển nhiên coi nàng như kỹ nữ mua vui.Nàng phải chịu đựng “Người Chồng hờ” Xấu hổ, vì cầu nhanh chóng thoát thân, nhỏ giọng qua loa lấy lệ nói: "Tương...!Tướng công...!Mau chút...!Mau chút bắn vào trong, để nô gia trở về ngủ trên giường ngủ một lát...!Thật sự là phía sau vô cùng đau đớn, phía trước cũng có chút khó chịu...!Cầu tướng công đau lòng ta chút..."Trang Phi nghe câu gọi thân mật này, trong lúc nhất thời đem thực tế cùng ác mộng lăn lộn chung một chỗ, hoảng hoảng hốt hốt, mất hồn mất vía.Tống chương không thuận theo không buông tha thấp giọng nói rất nhiều lời xấu hổ, ví dụ như "chẳng phải âm hộ này vãn đang mút chặt như vậy sao, nào có nửa điểm mà không chịu nổi ", "cái lỗ trong ngậm nhiều tinh dịch như vậy, phải là thừa dịp ta ngủ, chạy ra ngoài vụng chộm hán tử, mời cái gì Trang bộ khoái Lâm bộ khoái thay nhau làm ngươi, quả thực âm đãng", "lỗ nhỏ chảy nước thì thôi, cái mông làm sao cũng lắc theo? Có phải bị ta khai bao,nếm được mùi vị,nhanh như vậy liền thèm muốn" ...!Nói thẳng khiến Hứa vừa xấu hổ lại sỉ nhục, luôn miệng chối, mới vừa buông lỏng miệng huyệt,lại bắn cho nàng tràn đầy tinh dịch trắng đặc.Sau khi rời khỏi Tống Chương ,Hứa Nương không ngừng lau tinh dịch chảy ra, quay lại và nhìn thấy Trang Phi Vũ với khuôn mặt lạnh lùng và giật mình.
Nỗi sợ hãi đã khắc sâu vào trong xương cốt , nàng không dám tiến lên, cũng không dám bỏ chạy, run rẩy đứng sát cửa, nở một nụ cười khó coi, thấp giọng nói: "Phi Vũ , ngươi...!dậy khi nào? "Trang Phi Vũ nhìn khuôn mặt sợ hãi và bất an của nàng, rồi nhìn bộ váy xộc xệch.
Nghĩ đến khuôn mặt dịu dàng và ngượng ngùng trong những ngày họ ở bên nhau, trái timnhư bị thứ gì đó đập mạnh, vừa chua vừa cay, cảm xúc lẫn lộn."Mới vừa tỉnh." Hắn giả bộ không nhìn thấy gì đi theo nặn ra một nụ cười, ngoắc tỏ ý nàng hầu hạ mình thay quần áo.Hứa trong lòng run sợ phục vụ hắn thay áo khoác, nghe được hắn nói không ở nơi này dùng điểm tâm, còn không chờ thở phào một cái, liền bị hắn cầm cổ tay.Lòng bàn tay rộng rãi ấn chặt hai lần vào chiếc vòng ngọc quý giá, hắn mỉm cười nói: “Một ngàn lạng bạc đại nhân đưa cho kia đâu rồi? Trong huyện gần đây trộm cướp rất nhiều, cũng không yên bình mấy,để ta giữ cho nàng? Số bạc lẻ ta đưa hàng ngày cũng đủ chi tiêu trong nhà.
Nếu có việc gấp,nàng lại hỏi ta, cũng giống như vậy."Vì sự gần gũi khác thường của Tống Chương , Trang Phi Vũ trở nên cảnh giác với Hứa Nương.Hắn phải bẻ đôi cánh và trói chân nàng mới có thể đem người vĩnh viễn giữ ở bên người..Việc đầu tiên phải làm là , tức là lấy đi giấy bạc, ngăn cản nàng có quá nhiều tiền,Hứa Nương sửng sốt, bất đắc dĩ rút từ thắt lưng ra một chiếc chìa khóa nhỏ từ trong của hồi môn trên đầu giường lấy ra, lấy tờ tiền ra đưa cho Trang Phi Vũ .Ánh mắt Trang Phi Vũ nhìn Chiếc vòng trên cổ tay nàng nhiều lần,nhưng vì đó là món quà của Tống Chương, được công khai, không tiện hạ thủ, chỉ có thể tạm thời xóa bỏ.Hứa nương ôm hộp trống không, yên lặng ngồi ở trên giường sửng sờ.Tưởng Tinh Uyên cẩn thận đi vào, lấy từ ngực ra một lọ thuốc mỡ giảm sưng tấy và ứ máu, đặt vào tay nàng, dừng lại, lấy hết can đảm mở rộng vòng tay Nhẹ nhàng ôm lấy nàng.Hứa Nương cảm thấy đứa trẻ này còn chu đáo hơn cả một chiếc áo khoác bông nhỏ,gượng cười sờ sờ mặt hắn, đếm mấy chục đồng đưa cho hắn, nói "Ta không có sao, đi trên đường mua hai chén hoành thánh, cùng a thuần,a Thù ăn đi."Tương Tinh Uyên nghe nàng nói nhiều nhất lời chính là "Vô sự", "Không có sao", "Hết thảy đều tốt", "Không cần phải lo lắng" .Nhưng hắn nhìn khóe mắt nàng lưu lại nước mắt,môi đỏ mọng trầy xước, chú ý tới giường chiếu lộn xộn,ngửi thấy mùi nồng nặc không còn xa lạ nữa.Hắn hiểu rằng nàng chỉ đang giữ thể diện cuối cùng cố hết sức đóng cảnh yên bình giả tạo.Nếu như mình mau chút lớn lên là tốt.Nếu như mình lợi hại một chút, hữu dụng một chút là tốt.Nàng là như vậy ôn nhu, như vậy hiền lành, quả thực không đáng bị vùi lấp trong tay hai tên cầm thú , vì bảo vệ bọn họ mà chịu loại nhục nhã này..