Hứa Tiên Chí


Đạo đồng quyệt miệng nói:
- Ta mới không ước ao, một nghìn năm, ta đều tu thành tiên ngoại chân tiên, há chỉ độ một trung thiên kiếp.

Bọn chúng yêu tu chung quy vẫn kém hơn nhân tu chúng ta.
Nhưng đây chỉ là phản ứng ngược của thiếu niên mà thôi, trong lòng hắn đối với uy nghiêm của Thiên Địa đại kiếp này cũng tràn ngập sợ hãi và kinh thán.
- Chớ có khẩu xuất cuồng ngôn, tu đạo gian nan, nhân tâm hay thay đổi.

Người siêu phàm nhập thánh, thành tiên hoá phật đã ít, người ngu si dốt nát, hồn phi phách tán lại nhiều.

Đặc biệt ở trong thiên kiếp này, đáng sợ nhất không phải Lôi Đình diệt thể, mà là ngoại ma nhập tâm.

Đây là trung thiên kiếp, không biết một phương Ma Vương nào sẽ giáng xuống? Ai nha, không tốt!
Đạo sĩ bỗng nhiên kinh sợ, thất sắc.
- Sao vậy, sư phụ?
Đạo đồng chưa bao giờ thấy sư phụ thất thố như thế.
- Là tứ phương Thiên Ma.
Sắc mặt đạo sĩ trắng bệch nói:
- Dĩ nhiên cùng nhau giáng xuống, vốn nói là cửu tử nhất sinh, hôm nay xem ra là thập tử vô sinh rồi, ai...
Hắn thở dài một tiếng, xoay người bước đi.

Mặc dù cùng Bạch Tố Trinh không có quan hệ gì, nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi có cảm giác thỏ chết cáo buồn, không đành lòng nhìn cảnh này.
- Sư phụ chờ một chút.
Đạo đồng bỗng nhiên kéo ống tay áo của đạo sĩ, ngơ ngác chỉ vào phương hướng Lôi Đình mãnh liệt bắn ra:
- Đó...đó là cái gì?
Kiếp vân đem Lôi Đình nổi lên đến mức tận cùng, sau đó đã như mở ra đập nước, để dòng nước mạnh mẽ trút xuống vạn khoảnh lôi quang.
Lôi quang này cũng không phải kiếp lôi bình thường.

Ở dưới Đông phương Thiên Ma nhân Đà La gia trì, mơ hồ hoá thành rất nhiều đao thương kiếm kích.

Thậm chí có điện xà quang mãng chạy trong đó, dĩ nhiên có vài phần thanh thế của đại thiên kiếp.

Trong con mắt thứ ba của Tây phương Thiên Ma Shiva, phóng xuất hắc sắc thần hỏa hướng phía Bạch Tố Trinh thiêu đốt tới.
Bắc phương Thiên Ma Đại Phần Thiên và Nam phương Thiên Ma Dạ Ma Thiên thì cùng nhau phóng về phía Bạch Tố Trinh hồn nhiên không sợ Lôi Đình kinh khủng.
Nghe đồn ngoài đạo pháp phật pháp ra, có ma pháp khác vì Đại Tự Tại Thiên sáng chế, một ngày tu thành liền có thể hóa thân thành Thiên Ma vô tướng, ngao du Thiên Địa, nháy mắt đi ngàn dặm.

Bọn họ có thể thao túng nhân tâm, không gì làm không được.

Nhưng người bên ngoài tìm không được chân thân của bọn họ, nên cũng không thể thương tổn bọn họ chút nào.

Mặc dù là thiên kiếp gia thân cũng có thể mặc kệ không thèm để ý.
Vì vậy quần ma loạn vũ, tai họa thế gian, nhiễu loạn nhân tâm, tạo ra rất nhiều tội nghiệp.
Sau này Phật tổ hàng phục Đại Tự Tại Thiên, lưu lại vào lúc thiên kiếp giáng xuống, khảo nghiệm tâm tính của người tu hành, chính là ma kiếp trong thiên kiếp.

Hai thứ nội ngoại tương gia, người có thể độ kiếp thành công, càng trở nên rất thưa thớt.
Trong nháy mắt, Lôi Đình lâm thể, Thiên Ma công đến.
Bạch Tố Trinh chỉ là chậm rãi nhắm hai mắt lại, tựa hồ là buông tha.
Tứ phương Thiên Ma thấy tình trạng này, đều khinh thường cười lớn, ra tay lại không dừng lại chút nào, không khiến nàng thân chết đạo tiêu thì không thôi.
Nhưng mà ở trong mắt bọn họ, bỗng nhiên mất đi thân ảnh của Bạch Tố Trinh.

Không chỉ là Bạch Tố Trinh, ngay cả thanh thế của đại thiên kiếp kia cũng đều biến mất không thấy.

Vô luận là nỗ lực mở lớn hai mắt hay là sử dụng cảm ứng phát giác, đều chỉ còn lại có một mảnh tối đen.

Đám Thiên Ma thất kinh, sử xuất độn pháp có thể trong nháy mắt đi ngàn dặm, nhưng thẳng đến tinh bì lực tẫn cũng không thể từ trong phiến hắc ám này thoát thân được.

Kinh khủng phát hiện chính mình đã mất đi cảm ứng đối với chân thân:
- Đây là loại pháp thuật gì?
- Ngươi là ai?
- Mau thả chúng ta ra ngoài.
Tất cả thanh âm tựa hồ đều tìm không được môi giới có thể truyền lại.

Đương nhiên cũng không nhận được bất cứ lời đáp lại nào.
Thời gian không biết đã qua đi bao lâu.

Bọn họ lừa dối đe dọa, cầu xin chửi bới.

Bọn họ vốn là cao thủ đùa giỡn nhân tâm, bình thường cười nhạo thế nhân ngu muội và mềm yếu, nhưng thẳng đến lúc này mới phát hiện, chính mình cũng là mềm yếu như vậy.

Sau đó bừng tỉnh nhớ tới, chính mình cũng đã từng là phàm nhân, có một trái tim giống như người thường.
Thời gian bắt đầu dần dần không rõ ràng, không gian như là không còn tồn tại nữa.

Ở trong bóng tối vô tận, tâm tồn tại, cũng dần dần mất đi ý nghĩa.
Thiên nhai đứt đoạn, trong một toà cung khuyết hoa mỹ, mấy tên ma đầu như con ruồi không đầu bay loạn, đụng vào nhau, phát ra tiếng kêu rên thê lương.
Ở chỗ tối cao của cung điện, có bốn người phân biệt các mặt đông nam tây bắc, ngồi ở trên ngự tọa.

Bọn họ có màu da ngăm đen, có màu da tuyết trắng, nhìn cũng không phải nhân sĩ Trung Thổ, lại giống nhau đều là tuổi trẻ mà tuấn mỹ, da thịt trơn láng, mi mục như hoa, có mị lực không rõ.

Thân hình lại chỉ giống như người thường, không có sinh ra nghìn mắt nghìn tay gì cả.
Nhưng bỗng nhiên trong lúc đó, trên hai gò má trơn bóng của bọn họ nảy ra một tia nếp nhăn, từng sợi tóc phát sáng biến trắng, lấy tốc độ cực nhanh già yếu héo rũ, trong nháy mắt đã trở nên tuổi già sức yếu, lại vẫn đang già yếu vượt quá sự tưởng tượng của nhân loại tiếp tục, thẳng đến biến thành bốn đám gỗ mục.
Một trận thanh phong thổi qua, ở trong ánh mắt kinh khủng của ma đầu băng giải thành hạt bụi.
Một lão ma té ngã trên mặt đất, run tay chỉ một cái:
- Đây...đây là Tịch Diệt.
Lực lượng cường đại nhất, ngược lại thành nhược điểm yếu nhất.
Đạo sĩ khiếp sợ nhìn xa vời, một hình cầu hắc sắc thật lớn, bỗng nhiên xuất hiện ở trong thiên địa.

Tiếng lôi đình vang dội đã hoàn toàn yên lặng xuống, hắn nắm vai đạo đồng, lớn tiếng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Rõ ràng chỉ là quay người lại, chẳng lẽ là Thiên Ma ma pháp?
Đồng tử gian nan lắc đầu, hắn vững tin chính mình căn bản không có chớp mắt một cái nào, hắc cầu kia đã cứ như vậy đột nhiên xuất hiện, không, phải nói hình như vốn đã tồn tại.

Lôi Đình thậm chí thiên ma, tất cả đều bị hắc ám bao phủ.
Mà ở trong Thanh Thành sơn này, có rất nhiều tinh quái và tu sĩ, cũng giống như hắn trợn mắt há hốc mồm, không làm rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Ngay khi bọn họ còn đang phát ngốc ở đó, hắc cầu bỗng nhiên biến mất, cứ đột ngột như lúc nó xuất hiện vậy.

Thân hình Bạch Tố Trinh lại hiển hiện ra, nhẹ nhàng nói lại câu nói vừa nãy đã bị tiếng sấm chôn vùi kia.
- Không thể khi dễ quan nhân nhà ta.
Nguyên bản bầu trời mây đen chằng chịt, thiếu hụt một khối hình tròn hoàn chỉnh, một vòng trăng sáng từ đó toả ra thanh huy, mọi âm thanh đều im bặt, như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bạch Tố Trinh chậm rãi từ bầu trời hạ xuống, mái tóc dài đen láy lay động bay lên.
Phía dưới là một mảnh hồ nước trong suốt.

Phiến hồ nước này chính là địa phương lần đầu tiên nàng độ kiếp.

Nàng từ trên trời giáng xuống, giày hoa điểm nhẹ trên mặt nước, một vòng gợn sóng khuếch tán ra, mái tóc đen lại nhu thuận rủ xoã xuống dưới.
Gợn nước rất nhanh tan hết, hồ nước phẳng lặng trơn bóng như một cái gương..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui