Hứa Tiên Chí


Nhìn ngọn núi bị chém ra kia, nhớ lại những ngày tháng ở trong núi này tập kiếm, rất nhiều cảnh tượng giống như hiện lên rõ ràng ở trong mắt.

Tuy rằng lúc nào cũng ngóng trông ca ca tỷ tỷ trở lại bên người, nhưng là ở trong bất tri bất giác đã cùng Thục Sơn phái này kết hạ gắn bó keo sơn.
Hôm nay bước đến tình cảnh này, nàng thân là đại sư tỷ, làm sao có thể lùi bước được đây?
- Thanh Loan ngươi lui ra.
Yến Xích Hà mặt biến sắc nói.
- Chưởng môn, người cùng Viên Công đấu kiếm trước chỉ nói phân thắng bại sinh tử, vẫn chưa từng nói qua nếu bại sẽ phải giải tán môn phái.
- Trận chiến này dừng ở đây, ngươi theo ca ca của ngươi trở về đi, trên đời này đã không còn Thục Sơn phái gì nữa.
Yến Xích Hà lắc đầu cười khổ, nói qua cũng tốt, chưa nói qua cũng được, đó bất là cho đối phương một bậc thang.

Ngoài cái đó ra, lẽ nào còn có con đường nào khác để ra sao? Chỉ là giải tán môn phái mà không đả thương một người nào, đã là kết quả tốt nhất rồi.

Bằng không Thục Sơn phái này sợ là muốn máu chảy thành sông.
Thanh Loan nói:
- Khi nhập môn người đã từng nói qua, kiếm đạo coi trọng là cương nghị quả quyết, thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.

Thanh Loan bất tài, cũng vẫn ghi nhớ ở trong lòng, không lúc nào dám quên.

Chưởng môn, ta biết người vì muốn tốt cho chúng ta, nhưng Thanh Loan cả gan nói một câu.

Giờ này khắc này, Thục Sơn phái đã không phải Thục Sơn phái của một mình ngài, mà là của toàn bộ đệ tử Thục Sơn phái, bất luận ai nói như thế nào, muốn Thục Sơn phái giải tán, ta sẽ tuyệt không đáp ứng.
- Chúng ta cũng sẽ không đồng ý.
Trong đôi mắt của đám Thục Sơn đệ tử vốn đã rơi vào tuyệt vọng lại dấy lên hỏa diễm hừng hực, đều ngự kiếm tiến lên:
- Mời Viên Công thử kiếm.
Mơ hồ đã bố thành kiếm trận.
Viên Công cười lạnh nói:
- Thế nào, một người không phải đối thủ, liền muốn cùng nhau lên hay sao? Thực sự là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình.
Thanh Loan nói:
- Viên Công, ta biết hiện tại đó là toàn bộ Thục Sơn đệ tử gia cũng không phải đối thủ của ngài.
Bỗng nhiên quay đầu lại cao giọng nói:
- Chư vị sư đệ sư muội.
Thục Sơn đệ tử lập tức nín hơi yên lặng nghe, chỉ chờ nàng ra lệnh một tiếng, liền tiến lên cùng Viên Công liều mạng sinh tử, không ai ngây thơ cho rằng chính mình có thể thắng lợi, nhưng đều đã đem sinh tử bỏ mặc không để ý tới.

Chỉ cầu lực chiến mà chết, cũng tốt hơn tham sống sợ chết.
Ngay sau đó Thanh Loan lại dùng thanh âm lớn nhất nói:
- Mời các ngươi tận lực ngự kiếm chạy trốn đi sao!
- Sư tỷ, ngươi nói cái gì?
Có người hoài nghi chính mình đã nghe lầm, khi có người đứng ra cổ vũ dũng khí chiến đấu của bọn họ, rồi lại để cho bọn họ chạy trốn.
Ngay cả Viên Công cũng mặt lộ vẻ ngạc nhiên, chỉ có Yến Xích Hà lông mày rậm khẽ động, tựa như có điều hiểu ra.
- Chỉ cần có một người còn tồn tại, Thục Sơn phái sẽ không đoạn tuyệt, kiếm tu chi đạo cũng sẽ không đoạn tuyệt.
Thanh Loan quay đầu lại về phía Viên Công, thanh âm của nàng khẽ phát ra, lại giống như Lôi Đình xuyên vào tai, nặng nề gõ lên trong lòng mỗi một Thục Sơn đệ tử.
Yến Xích Hà bỗng nhiên ngửa đầu cười to, bộ dáng cực kỳ vui sướng:
- Hôm nay lại bị nha đầu kia dạy cho một bài học.
Sau đó nắm chặt đoạn kiếm trong tay, trong miệng liền hô ra mười một cái tên, mười một người ra khỏi hàng, đều là trưởng lão trong môn phái, lại ra lệnh nói:
- Những đệ tử còn lại, cố gắng làm theo Thanh Loan phân phó.

Hắn vì tính mệnh của đông đảo môn đồ đệ tử, đành phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

Nhưng lúc này bỗng nhiên minh bạch, cho dù là lưỡi dao sắc bén bổ ra ngọn núi, cũng chém không đứt được cổ tín niệm này.

Mà chỉ cần phần tín niệm này không thay đổi, Thục Sơn mặc dù là hủy diệt, sớm muộn gì cũng sẽ có thể trùng kiến lại được.
Thục Sơn đệ tử đều là hai mắt rưng rưng không chịu rời đi.
Viên Công trầm mặc một lúc lâu:
- Một trận này, ta tiếp nhận.
- Đa tạ.
Thanh Loan rút ra Kim Ngô Kiếm, cố nén không nhìn tới Hứa Tiên, Vân Yên, trong lòng yên lặng nói: ca ca tỷ tỷ, phần ân tình này, Thanh Loan chỉ đành kiếp sau lại báo đáp.
Một bàn tay bỗng nhiên bám lên vai nàng, Thanh Loan kinh ngạc quay đầu lại, đã thấy Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Kế tiếp, liền giao cho ta đi!
Nói rồi lướt qua nàng đi về phía Viên Công.
Thanh Loan liền vội vàng kéo tay hắn lại:
- Ca ca ngươi không phải đã đáp ứng ta...
- Ta lừa ngươi đấy, ai bảo ngươi ngu ngốc như vậy.
Hứa Tiên nhún nhún vai, thoải mái nói.
- Không...
Thanh Loan còn chưa nói ra miệng, đã bị người một phát ôm vào trong ngực, nguyên lai là Vân Yên không biết từ khi nào đã bay qua đó, ở bên tai của nàng nói:
- Vừa rồi hắn cũng không có cản trở ngươi làm chuyện mình muốn làm, giờ hãy tin tưởng hắn.
Thanh Loan si ngốc nhìn bóng lưng của Hứa Tiên, bỗng nhiên minh bạch tình cảm hắn dành cho nàng, muốn so với nàng tưởng tượng càng nhiều hơn.

Khóe mắt đã thấm ra từng giọt nước mắt.
Không chỉ là nàng, ánh mắt của mọi người đều hội tụ ở trên người Hứa Tiên, nhìn hắn từng bước một đi về phía Viên Công.
Yến Xích Hà bỗng nhiên trầm mặc ngăn lại ở trước mặt hắn.
Mặc dù hai bên không có nói qua bao nhiêu câu, Hứa Tiên lại hiểu được ý tứ của hán tử thoạt nhìn thô kệch này:
- Yến huynh cùng ta có đại ân đức, ân này không thể không báo.
Năm xưa ở trong Lan Nhược Tự, nếu không có hắn ở đây.

Bản thân xúc động phẫn nộ xuất thủ, sợ rằng đã bị quỷ quái làm hại.

Sau đó càng tặng thiên kim bảo kiếm, thụ tuyệt thế kiếm phổ, ân tình dẫn dắt suốt đời khó quên.
- Ân này vừa rồi đã báo được.
Yến Xích Hà mới vừa rồi đứng ở phía sau Hứa Tiên, cảm thấy Hứa Tiên đỡ một kiếm đó cũng không dễ dàng như nhìn thấy vậy.
- Ta đã coi các ngươi như bằng hữu rồi.
Yến Xích Hà trầm mặc không nói, chỉ qua chốc lát mới nói:
- Nhưng có nắm chắc không?
Hứa Tiên nói:
- Yên tâm đi ta sẽ không đi chịu chết đâu.
Yến Xích Hà lúc này mới lui qua một bên.
Hứa Tiên đi tới trước mặt Viên Công, trong lòng cũng không thoải mái như nói ngoài miệng vậy.

Tuy rằng mượn cơ hội vừa rồi, đem linh lực tiêu hao trong cơ thể khôi phục đến điều kiện tốt nhất.

Ám thương trong cơ thể lại vẫn chưa hoàn toàn khép lại, nhưng kiếp lôi tổn thất lại khó có thể bổ sung được.

Chu Yếm này được xưng là vừa xuất thế, thiên hạ sẽ phát sinh đại chiến tranh, có thể so với tên phóng hỏa Tất Phương kia càng khó đối phó hơn.
Hỏa diễm của Tất Phương đối với hắn không có tác dụng quá lớn, nhưng kiếm khí của Viên Công lại không phải đồ chơi như vậy.

Càng đừng nói lúc này hắn vừa vặn đang không ở trạng thái tốt nhất.

Dưới loại tình huống này nên nói như thế nào đây? Lẽ nào nói:
- Viên Công, ta khuyên ngươi mau chóng thối lui.

Bằng không chờ nương tử của ta đến, ngươi sẽ xong đời.
Hay là:
- Ngươi dám động đến một sợi lông của ta, ta sẽ mách cho nương tử nhà ta biết.
Đó chẳng phải là chuyện cười chết người ta sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui