Nhưng Hứa Tiên quay đầu lại, dùng bờ môi đã tê dại, hướng phía hắn nhếch lên một nụ cười mỉm.
Cảm giác đó quả thực giống như là đang tự tại đi dạo ở trong sân vắng.
Bởi vì hắn phát hiện chính mình là không chết được.
Trong thần hồn, toàn bộ chủ tinh phụ tinh đều rơi vào trạng thái không thể khống chế, chỉ có mai hồng sắc chú kết nho nhỏ vẫn luôn luôn phát huy ra tác dụng.
Mỗi khi kiếp lôi thương tổn vượt lên trước cực hạn thừa thụ của hắn, sẽ đem bộ phận thương tổn này thu nạp qua đi.
Hắn cũng từng hỏi nàng cảm giác thế nào, nhưng nàng chỉ là thoải mái nói một câu:
- Vẫn tốt!
Để hắn yên lòng thở dài, biết được hiện tại nàng đang thay mình gánh vác, chút thương tổn ấy thực sự không coi là cái gì.
Do đó hắn tuy rằng thoạt nhìn là quanh quẩn ở sát biên giới sinh tử, kì thực thoải mái như là nằm trong vòng tay ôm ấp của nàng vậy.
Tuy rằng trên người xác thực có điểm đau nhức.
Bất quá coi như cơ hội để tẩy luyện thần hổn, rèn đúc gân cốt, càng đừng nói kiếp lôi trong cơ thể đang cấp tốc tăng trở lại.
Khi Viên Công không biết đã di chuyển tầm mắt lần thứ mấy đến trên người Hứa Tiên, đều thấy hắn vẫn là bộ dáng như cũ kia, trái tim đã trở nên so với bị lôi kích còn muốn chết lặng hơn.
Nhưng hắn sau một phen đấu kiếm, linh lực vốn là tiêu hao không ít.
Hôm nay ở dưới kiếp lôi siêu tiêu chuẩn này oanh kích, dần dần đã có chút chống đỡ hết nổi, khi một đạo Lôi Đình vặn vẹo thành long xà lao bổ về phía hắn, song chưởng của hắn đã trầm trọng như thiết, trong lòng nói:
- Mạng ta dừng ở đây rồi.
Đã bị Lôi Đình chính diện bắn trúng.
Rồi đột nhiên lại có một bàn tay đặt ở sau lưng Viên Công, đem một bộ phận Lôi Đình hấp qua, hắn liền nhớ tới lời nói vừa nãy của Hứa Tiên:
- Giúp một tay!
Cứ như vậy rốt cục chống đỡ vượt qua thiên kiếp, kiếp vân khắp bầu trời cũng đã tán đi.
Hứa Tiên thư sướng mở rộng cánh tay, thương thế trên người nhanh chóng khôi phục.
Hắn cảm giác được chính mình giống như là đã độ qua trung thiên kiếp vậy.
Có những kinh nghiệm này, đợi đến khi độ trung thiên kiếp, căn bản không cần giống như khi độ tiểu thiên kiếp có nhiều chần chờ và lo lắng vậy nữa.
Nhắm mắt lại chỉ để ý đi độ qua, không có đạo lý không thành, cho dù có nguy hiểm gì, cũng đã có Bạch Tố Trinh giúp hắn chống đỡ.
Viên Công quay đầu lại, không biết là nên mắng hắn, hay là nên cảm tạ hắn, bỗng nhiên kinh hãi cảm giác nói:
- Thế nào một phương Thiên Ma cũng chưa từng đến?
Hứa Tiên nói:
- Đại khái vĩnh viễn cũng sẽ không đến nữa.
Hắn bỗng nhiên cảm giác Bạch Tố Trinh tiêu diệt tứ phương Thiên Ma, sẽ tạo thành ảnh hưởng so với trong tưởng tượng còn muốn lớn hơn nhiều.
Khi độ kiếp, cửa ải khó khăn lớn nhất kỳ thực không phải là kiếp lôi mà là Thiên Ma.
Lôi kiếp đã giống như đại quân địch quốc tiếp cận, nếu như toàn quốc trên dưới một lòng, vẫn có thể miễn cưỡng chống đối.
Nhưng nếu như quốc nội có nịnh thần loạn chính hôn quân cản tay, thì tất nhiên thân chết quốc diệt.
Nếu là không còn cửa ải khí khăn này, chỉ riêng là độ lôi kiếp mà nói, kỳ thực rất nhiều người tu hành đều có thể đủ chống đối lại được.
Đặc biệt yêu tu thường thường kinh qua trăm nghìn năm tích lũy linh lực, sợ rằng hầu hết đều có thể chống đỡ qua được kiếp lôi kia.
Viên Công nếu là ở dưới tình huống linh lực dư thừa, lại không có Hứa Tiên ảnh hưởng trung thiên kiếp, hầu như tất nhiên có thể thành công.
Mà người tu hành kẹt tại Địa Tiên cảnh giới như hắn, trên đời sẽ không biết có bao nhiêu.
Nếu như tin tức tứ phương Thiên Ma bị diệt truyền ra, sợ rằng sẽ đột nhiên nhảy ra rất nhiều cao thủ cấp bậc thần tiên.
- Ngươi không sợ thiên kiếp?
Viên Công không rõ căn nguyên, nhưng Hứa Tiên đúng là tại thời điểm mấu chốt cứu hắn một mạng, tuy rằng trong đó cũng có nguyên nhân Hứa Tiên mở rộng lôi kiếp.
Bất quá trong lòng hắn cũng là rõ ràng, cho dù không có Hứa Tiên ảnh hưởng.
Hắn lấy loại trạng thái này độ kiếp cũng rất là nguy hiểm, mà hiện tại hầu như là Hứa Tiên bảo vệ hắn độ thiên kiếp.
Trong lòng thầm nghĩ:
- Hắn dĩ nhiên có năng lực hấp thụ thiểm điện, sợ rằng cái loại cảm ứng tâm huyết dâng trào này của chính mình đã ứng ở trên người Hứa Tiên.
- Ngươi nói sao?
Hứa Tiên nhún nhún vai, hắn đúng là sợ, nhưng có người không sợ.
- Vô luận như thế nào, lão phu muốn tạ ơn ngươi lần này đã giúp một tay.
Ân này ngày sau tự có báo đáp! Bất quá việc nào ra việc đó, ngươi lại phóng ngựa qua đây đi!
Viên Công lại nâng lên bảo kiếm trong tay.
Hứa Tiên vô hạn thương tiếc nói:
- Đại gia, bỏ đi sao, không thể nào!
Hắn mới vừa rồi ở trong Lôi Đình, quanh quẩn sát biên giới sinh tử, xuyên thấu qua hàng ngàn tâm kết, đã triệt để cảm thụ được trình độ cường hãn của Bạch Tố Trinh hiện tại.
Đó là một loại lực lượng thâm như uyên hải, không thể đo lường được.
Đây đã không phải vấn đề linh lực nhiều ít nữa, mà là loại lực lượng này đã nằm ở một quy tắc càng cao hơn.
Đó đã không thể giản đơn dùng đẳng giai như Địa Tiên, Thần Tiên đến để đánh giá được nữa.
Mà là vốn từ Thượng Cổ, nắm giữ một lực lượng tối cao nào đó.
Viên Công đột nhiên nói:
- Ngươi coi thường lão phu sao?
Hắn độ kiếp tuy rằng tiêu hao rất nhiều linh lực, nhưng cảm nhận được một tầng cảnh giới càng cao hơn, tuyệt đối có thể chém ra một kiếm so với bất cứ lúc nào trong dĩ vãng đều càng mạnh hơn, hận không thể hiện tại vận dụng đến trong kiếm pháp, cùng Hứa Tiên quyết một phen sống mái.
Càng đừng nói hắn sau khi trở thành Thần Tiên, linh lực cũng là khôi phục cực nhanh, Hứa Tiên nói:
- Ngươi thắng không nổi, không phải ngươi thắng không được ta, mà là thắng không được nàng! Không tin mà nói, ngươi cứ huy kiếm qua đây đi sao!
- Nói cái gì loạn thất bát tao, được, lão phu tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình!
Viên Công lắc mình lui về phía sau, đem kiếm trong tay giơ lên cao quá đỉnh đầu, khí thế lập tức leo đến đỉnh điểm, mũi kiếm ngưng tụ bạch quang lợi hại.
Kiếm thế làm chỉ, vô luận là yêu ma hay là kiếm tiên, đều tránh né ra xa, rất sợ trở thành cá trong chậu tự nhiên gặp tai họa.
Hứa Tiên lại không làm ra chút phòng ngự nào, hoặc giả tư thái nào khác, kiếm trong tay Viên Công lại một lần nữa biến mất, Hứa Tiên vẫn đang đứng ở chỗ cũ.
- Ca!
Thanh Loan kinh hô một tiếng, trong lòng vô cùng hối hận, liều lĩnh muốn tiến lên, lại bị Vân Yên nắm chặt tay.
Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, nhưng mới vừa rồi đám yêu ma kiếm tiên tránh né ra lại đều phát hiện, không có tiếng nổ kinh thiên động địa, cũng không có kiếm ngân phách sơn liệt địa, như là Viên Công căn bản không có huy kiếm vậy.
Chỉ có Viên Công biết chính mình xác thực đã huy kiếm, hơn nữa trực tiếp bắn trúng Hứa Tiên.
Nhưng một kiếm này cùng cái loại kiếm pháp khí thế to lớn vừa rồi khác nhau, là hắn sau khi độ kiếp lĩnh ngộ vận dụng lực lượng mới.
Kiếm khí không hề có thanh thế khai sơn phá địa.
Nhưng uy lực của nó lại ngược lại càng cường đại hơn.