Hứa Tiên Chí


Lời nói trong tiếng sấm đinh tai nhức óc tiêu tán, chỉ còn lại có hình dáng hé miệng ra khi phát âm của nàng.

Nàng cũng không dám chắc là hắn có thể nghe được hay không, nhưng một câu nói ngắn ngủi này đã hao hết toàn bộ khí lực của nàng, tuyệt đối không thể nhắc lại một lần nữa.
Hứa Tiên thầm hít sâu một hơi, nói ở bên tai của nàng:
- Ừm, ta còn nhớ rõ.
Thanh Loan lộ ra dáng tươi cười xán lạn không gì sánh được, ôm chặt lấy hắn, lại nhẹ nhàng đẩy hắn ra.

Nhân Kiếm Hợp Nhất, nghênh đón lôi đình, bay về phía càng cao hơn.
Hứa Tiên chậm rãi hạ xuống, ngóng nhìn tư thế oai hùng vật lộn cùng lôi đình của nàng, lộ ra mỉm cười nhàn nhạt.
Khi một đạo điện xà cuối cùng tiêu tán, mây đen từ đó tản ra, quang trụ lóe sáng vừa đến từ trong lỗ hổng mây đen rơi xuống, thân ảnh của nàng bao phủ ở bên trong.
Trong không khí tràn ngập khí tức đặc biệt khi Lôi Đình qua đi, Thanh Loan hít một hơi thật sâu, cảm thấy thần thanh khí sảng trước giờ chưa từng có.
- Chúc mừng đại sư tỷ vượt qua thiên kiếp!
Đông đảo Thục Sơn đệ tử ngự kiếm tiến lên chúc mừng, Thanh Loan nhất nhất hoàn lễ.
Có người còn cẩn thận hỏi:
- Sư tỷ ngươi trong những ngày này đều là đang tu hành sao?
Những Thục Sơn đệ tử khác đều là vểnh tai lên lắng nghe.
Thanh Loan thản nhiên nói:
- Đúng vậy!
Chúng Thục Sơn đệ tử cùng nhau thở phào một hơi, tuy rằng không có người dám đến phía sau núi quấy rầy, nhưng đại sư tỷ liên tục ba ngày không ra ngoài, ở cùng một chỗ với nam nhân khác, khiến trong lòng bọn họ rất lo lắng.
Thanh Loan chợt minh bạch suy nghĩ trong lòng bọn họ, sắc mặt đỏ lên, nhếch mày nói:
- Không được suy nghĩ linh tinh!
- Dạ, dạ, dạ.
Yến Xích Hà tán thán nói:
- Quả nhiên là tư chất thiên tài.
Thanh Loan khiêm tốn nói:
- Chưởng môn quá khen, Thanh Loan chỉ là vận khí khá tốt, dùng thêm mấy vị linh dược mà thôi.
- Không cần tự coi nhẹ mình, người bên ngoài coi như là có phúc nguyên của ngươi, cũng không đạt được trình độ hiện nay của ngươi.

Phần linh tính này sợ là kiếp trước đã tu luyện được.
Thanh Loan cười cảm ơn, lại đi tới bên cạnh Hứa Tiên:
- Ca, đã nhiều ngày đều hao phí trên tu hành, còn chưa kịp dẫn các ngươi đi du lãm một chuyến trong Nga Mi Sơn.
Nàng nghe được lời thừa nhận của Hứa Tiên, tư vị trong lòng cùng mới vừa rồi khác nhau rất lớn.

Trong ánh mắt nhìn về phía Hứa Tiên chung quy mang theo vài phần vui mừng, xấu hổ.

Chỉ ngóng trông rời khỏi tầm mắt của mọi người, cùng hắn ở chung thêm chút thời gian, mới không phụ tràng gặp lại sau khi phân ly đã lâu này.
Hứa Tiên thấy tinh thần Thanh Loan có vài phần mệt mỏi rã rời, liền khuyên nhủ:
- Du sơn không vội nhất thời, ngươi vừa mới vượt qua thiên kiếp, thân thể còn có chút suy yếu, vẫn là trước hết nghỉ ngơi một chút cho khỏe đã.

Vừa vặn ta đây cũng có mấy viên linh dược, giúp đỡ ngươi nhanh chóng khôi phục linh lực.
Thanh Loan tự nhiên vô cùng ưng thuận, liền lại trở về trong tinh xá phía sau núi.

Hứa Tiên lấy ra mấy loại linh dược cho nàng ăn vào, để nàng đả tọa với điều tức một chút.

Lời nói cũng càng thêm vài phần ôn hòa.

Từ khi ở trong lôi đình đáp ứng nàng câu nói kia, tâm tình của hắn cũng có chút cải biến, nhìn dung nhan của nàng thanh lệ như thế.

Trong lòng cũng có thêm vài tia tạp niệm, không thể lại đem nàng đơn giản coi như muội muội để đối đãi được nữa.
Không khỏi nhớ tới khi mới gặp, tiểu nha hoàn ngăn ở trước mặt hắn thay tiểu thư đòi lại công đạo kia.

Chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày đối với nàng gánh vác một phần trách nhiệm đây? Khi đó nàng còn chỉ là tiểu mỹ nhân xấu tính, hôm nay đã thành thục hơn rất nhiều, cũng mỹ lệ hơn nhiều.

Kiếm trang hiển lộ dáng người thon thả, so với năm xưa càng nhiều thêm vài phần đường cong ôn nhu, phảng phất như là cây ngọc trong gió xuân, đâm chồi nảy nở.
Thanh Loan điều tức hoàn tất rồi đột nhiên hắn đang chăm chú nhìn mình.

Đầu tiên là ngượng ngùng tránh né khỏi tầm mắt, ngay sau đó liền ngẩng đầu lên cùng hắn đối diện, trong mắt đã không còn e dè, ngược khiến Hứa Tiên xấu hổ, sờ sờ mũi dời trọng tâm câu chuyện nói:
- Cảm giác thế nào?
Vân Yên mặc dù không có nghe được vừa rồi bọn họ đối thoại ở trên bầu trời, nhưng dựa vào nàng băng tuyết thông minh, lập tức phát giác ra manh mối, hướng phía Thanh Loan chất vấn nói:
- Thành thật ăn nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Hừ, không nói cho ngươi!
Thanh Loan vươn hai tay nắm lấy tay của Hứa Tiên:
- Ca, không được nói cho nàng.
Thần tình ngây thơ thật là động lòng người, để Hứa Tiên nhịn không được đưa tay xoa bóp gương mặt trơn bóng của nàng:
- Được, chúng ta nói cho nói cho nàng.
- Chịu không nổi các ngươi.
Vân Yên lắc đầu:
- Còn muốn đi ra ngoài không?
Thanh Loan liền thoáng chỉnh lý lại, sau đó dẫn hai người du lãm một vài danh thắng cổ tích ở Nga Mi Sơn, trong đó không thiếu được tất nhiên là Nga Mi kim đỉnh Đại Nga Phong.
Vì cũng đang nhàn rỗi, cũng không cần cưỡi mây hay ngự kiếm, chỉ dọc theo sơn đạo từ từ mà đi.

Lại thêm đang là cuối mùa thu, gió núi lạnh lẽo, sơn đạo có mấy hương khách lên núi dâng hương.
Thẳng đến sạn đạo gián đoạn màn trời lam sắc, mây trắng bay quanh, phàm khách chỉ đành nhìn mây mà than thở rồi quay trở lại, không dám mạo hiểm đi lên trong mây khói bồng bềnh này.
Ba người tự nhiên không cần để ý tới, xuyên mây mà qua, rốt cục đi tới trên đỉnh núi, chỉ thấy một tòa đại điện hoàng đồng.

Ở dưới ánh mặt trời chiều chiếu ra xích sắc quang mang rực rỡ.

Phật điện miếu thờ khác, càng khó có thể đếm hết được.

Gió núi đưa tới từng trận tiếng chuông, tiếng gõ mõ tụng kinh hỗn tạp, khiến lòng người hướng ra xa, bỗng nhiên sinh ra suy nghĩ lễ phật.
Hứa Tiên đứng ở trước điện ngẩng đầu nhìn, trong lòng đã có suy nghĩ của hắn.

Năm xưa nương tử đi tới trên núi Nga Mi này, được Nam Hải Quan Thế Âm Bồ Tát chỉ điểm, mới có thể tới tìm được bản thân, vị "ân nhân" nghìn năm trước này.

Đang trong lúc suy nghĩ, một mảnh mây hồng ngũ sắc từ trên trời giáng xuống, cùng với thiên hoa bay loạn, đàn hương mờ mịt.
Cùng lúc đó, thế giới phảng phất như ở trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Hứa Tiên chỉ thấy trong đỉnh đồng trước điện, khói tím lượn lờ đã không còn thay đổi hình dạng nữa, lá thông rơi xuống dừng lại ở giữa không trung, mà ngay cả biển mây phập phồng bất định cũng triệt để yên tĩnh lại.

Còn Thanh Loan đang cười giới thiệu nguồn gốc của một tấm bia đá với Vân Yên, Vân Yên thì hứng thú nghiêng tai lắng nghe, cũng đều hoàn toàn yên tĩnh lại.
Hứa Tiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên bầu trời trên đỉnh đại điện, bạch y đại sĩ chân đạp đài sen, cầm trong tay tịnh bình, từ trên trời giáng xuống.

Mặt như liên hoa trăng rằm, thần thái an tường tự nhiên, phía sau một vòng quang vựng, khiến người vừa thấy liền sinh ra suy nghĩ vượt xa trần tục.

Chính là đại từ đại bi Nam Hải Quan Thế Âm Bồ Tát, đang nhìn Hứa Tiên, khẽ mở môi đỏ nói:
- Hứa Hán văn!
- Có đệ tử!
Không biết Bồ Tát vì sao giáng thế.

Hứa Tiên bất chấp kinh ngạc trong lòng, vội vã thi lễ.

Đối với vị Bồ Tát nổi danh thiên hạ, đạo hạnh khó có thể đo lường được này, không dám có chút bất kính nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui