Thân ảnh Bạch Tố Trinh chợt lóe, đã đến phía sau hắn, cánh tay ra sức ôm lấy cổ hắn, mơ hồ có thanh âm "dát băng" truyền ra.
- Ách...!Nương tử tha mạng!
Hai người cùng nhau bay về phía Động Đình hồ, quanh thân Hứa Tiên bao trùm thiểm điện, thân hình cũng nhanh tựa lôi đình.
Mà nhìn phía Bạch Tố Trinh bên cạnh, phía sau kéo dài một chuỗi huyễn ảnh hắc sắc, cùng với nói là phi hành, chẳng bằng nói là không ngừng chớp động về phía trước, vô thanh vô tức, tốc độ cũng là cực nhanh, thành thạo bay ở một bên.
Bạch Tố Trinh thấy Hứa Tiên có chút trầm mặc, đuôi lông mày khẽ nhíu:
- Thế nào, chê ta không đủ ôn nhu?
Trong lòng không hiểu có chút khẩn trương.
Hứa Tiên lại thành thật nói:
- Không, rất ôn nhu, mặc dù là ngươi hiện tại cũng rất ôn nhu.
- Quá chậm!
Bạch Tố Trinh bỗng nhiên nắm lấy tay hắn, lấy tốc độ nha hơn bay về phía trước.
Hứa Tiên nhìn lại về phía trước, nhìn không thấy biểu tình của nàng, chỉ mơ hồ có thể thấy được bên má nàng một tia đỏ ửng, cùng với khóe môi hiện lên mỉm cười.
Hai người đi cực nhanh, không bao lâu sau, đã đi tới trên một mảnh yên ba mênh mông, chính là Vân Mộng Trạch năm xưa, Động Đình hồ hôm nay.
Ngao Ly chưa đuổi tới, Hứa Tiên liền thi triển Thông Thiên Nhãn, tìm kiếm tung tích của Động Đình hồ quân, để cùng hắn trao đổi thương lượng chuyện hồ này.
Ánh mắt của hắn xuyên thẳng vào sâu trong yên ba, cũng thấy rõ mấy tinh quái, nhưng đều ngay cả Địa Tiên cũng không phải, hiển nhiên lại càng không phải Động Đình hồ quân.
Trong lòng có chút kỳ quái, Động Đình hồ quân này lưu lại ở trong Động Đình hồ, đã chạy đi nơi nào rồi.
Hắn lại nhìn quét những ngọn núi quanh hồ, nhưng vẫn như cũng không có thu hoạch gì.
Thẳng đến đảo qua một ngọn núi phía bắc hồ, mới dừng ánh mắt lại.
Chỉ thấy trên đỉnh núi một mảnh bình địa, một đoàn khất cái quần áo rách nát, bẩn thỉu đang vây quanh một đài cao do giá gỗ dựng thành.
Trên đài cao một thiếu niên thanh tú đang giơ lên cao một cái gậy trúc xanh biếc, hăng hái nói cái gì đó.
Phía sau hắn cách đó không xa, một thiếu niên lông mày rậm đang cười ha hả không ngừng.
Hứa Tiên cười lắc đầu, bỗng nhiên nhớ tới tổng đàn Cái Bang trong truyền thuyết chẳng phải ngay ở trên Quân Sơn này.
Bọn họ chỉ sợ cũng cầm cây gậy tới đón vị bang chủ Cái bang kia.
Khi đang muốn di dời ánh mắt đi, đã thấy dị biến đột nhiên phát sinh.
Mấy tên khất cái bỗng nhiên hướng về hai thiếu niên trên đài lao tới, bị thiếu niên thanh tú lấy cây gậy màu xanh biếc đánh bay xuống dưới đài.
Dưới đài đám khất cái nhất thời sôi trào, phảng phất như phát điên, liều mạng lao lên trên đài đánh tới.
Thiếu niên thanh tú chống đỡ hết nổi lui về phía sau, thiếu niên lông mày rậm hai mắt trợn tròn, ngăn lại ở trước mặt hắn, hai tay hợp lại đẩy ra, phát sinh một đạo long hình kình khí, lập tức đem biển người trước mắt đánh ra một đạo khe rãnh.
Hứa Tiên ngược lại có chút kinh ngạc, mới vừa rồi một đạo kình khí kia đã không chỉ đơn giản là nội lực, không ngờ còn có cảm giác linh lực.
Đây hiển nhiên không phải công lao của hắn, liền phi thân đi tới trên ngọn núi.
Chỉ thấy thiếu niên lông mày rậm nhiệt huyết sôi trào, đang tả xung hữu đột trong đám người, giơ tay lại đẩy ra một đạo kình khí, cả người cơ nhục bạo khởi, trong miệng hô to:
- Tiếp một chiêu của ta, Kháng Long Hữu Hối! Các ngươi đám hôi thối này đều tiêu diệt cho ta a!
Trong đó, một tên khất cái mập mạp xông vào trước nhất, đứng mũi chịu sào bị đánh cho tứ phân ngũ liệt.
Hứa Tiên lau đi mồ hôi lạnh trên đầu, hình như không chỉ là võ công, ngay cả khẩu khí cũng đều thay đổi.
- Quan nhân, ngươi quen biết với bọn họ sao?
Thanh âm của Bạch Tố Trinh bỗng nhiên vang lên ở bên cạnh Hứa Tiên.
Hứa Tiên gật đầu:
- Đám người này rốt cuộc thế nào?
Những tên khất cái kia một đôi mắt đỏ ngầu, bên trong tất cả đều là ý vị điên cuồng thị huyết.
Đám khất cái ở bên ngoài không tới gần được hai thiếu niên, dĩ nhiên chém giết lẫn nhau, xuất thủ từng chiêu trí mệnh, hạ thủ thật là tàn nhẫn.
- Là ma đầu!
Bạch Tố Trinh hướng trong hư không đưa tay một trảo, bắt lấy một ma đầu răng nanh sâm bạch, màu da huyết hồng đang dương nanh múa vuốt.
Một đám khất cái kia bỗng nhiên tỉnh táo lại, nhìn chung quanh như là không biết đã phát sinh chuyện gì.
- Ma đầu đối phó người thường?
Hứa Tiên kinh ngạc nói.
- Ta cũng không biết! Ma đầu này là loại đẳng cấp thấp nhất, ngay cả linh tuệ cũng không có bao nhiêu, cũng không hỏi ra được là vật gì.
Bóng đen trên tay Bạch Tố Trinh chợt lóe, ma đầu này đã biến mất không còn tung tích.
- Ta đi hướng bọn họ hỏi một câu.
Hứa Tiên hiện thân đi tới trước mặt hai thiếu niên.
Thiếu niên thanh tú kinh hỉ nói:
- Sư đệ!
Thiếu niên lông mày rậm cũng nhìn về phía hắn cười ngại ngùng.
Hứa Tiên hướng bọn họ dò hỏi một phen.
Quả nhiên là sau khi tham gia đại hội võ lâm, rồi tới Động Đình quân sơn tiếp nhận chức vụ bang chủ, vốn là có người không phục, nhất nhất đi lên khiêu chiến.
Nhưng bọn hắn cũng không biết làm thế nào lại đột nhiên biến thành như vậy.
Đã thấy những tên khất cái kia đến bây giờ vẫn là bộ dáng mờ mịt, thất thần.
- Quản bọn họ làm gì, đại khái là ăn nhầm thuốc đi sao!
Thiếu niên thanh tú nói:
- Ta có một tin tức tốt muốn nói cho ngươi, cầu xin ta đi, ta sẽ nói cho ngươi! Ta đã gặp được cha, cũng chính là sư phụ của ngươi!
- Có phải là sáng chế tân võ học?
Trong lòng Hứa Tiên sáng tỏ thông suốt, dùng võ nhập đạo, quả nhiên là đã bị bọn họ nghiên cứu ra.
Chỉ thấy chỗ khí hải đan điền của thiếu niên thanh tú, có linh khí ngưng kết.
Vô luận xưng là Nguyên Anh hay là nội đan, nói chung đã bước lên chính đồ.
- Di, ngươi xem cái gì! Van cầu ta, ta sẽ giao cho a! Ha ha ha ha!
- Đồ ngốc!
Hứa Tiên thầm nghĩ, quay đầu đã thấy thiếu niên lông mày rậm đang cúi đầu nhìn chính mình hai tay trầm tư, liền hỏi:
- Sao vậy?
- Sát niệm! Sát niệm của ta bị dẫn động! Vừa rồi ta đã muốn đem bọn họ toàn bộ giết hết!
Thiếu niên thanh tú ôm lấy vai hắn:
- Oa tử, ngươi không cần tự trách.
Đám người điên này cũng muốn giết chúng ta!
Chỉ có trong lòng Hứa Tiên hiểu được.
Quả nhiên ma đầu kia là có thể kích phát sát niệm của người ta.
Trong thân thể hai người bọn họ đã có linh lực, linh trí mạnh hơn những người khác, do đó đã bị ảnh hưởng nhỏ hơn một ít.
Nhưng tựa hồ cũng không biết đặc biệt nhằm vào bọn họ, hay là có âm mưu gì khác.
Thiếu niên thanh tú sắc mặt chợt nghiêm túc:
- Sư đệ, ta có một âm mưu siêu cấp lớn phá vỡ võ lâm, cầu ta...
- Ta không muốn nghe!
Hứa Tiên ngắt lời nói:
- Nương tử của ta còn đang chờ ta đấy!
- Quan nhân.
Thanh âm của Bạch Tố Trinh liền vang lên ở bên cạnh hắn.
- Sao lại thay đổi người rồi? Tức phụ lần trước của ngươi đâu?
Thiếu niên thanh tú nhìn nữ tử bạch y tựa như tiên nữ này giật mình ngẩn ra.
Khí chất dung mạo như vậy chính là hắn bình sinh chưa từng nhìn thấy.