Cứ tiếp tục như vậy, nàng có thể rất nhanh đi hết đoạn đường Thần Tiên này, nói độ đại thiên kiếp trở thành Thiên Tiên cũng không phải là khẩu xuất cuồng ngôn.
Hứa Tiên nói:
- Nương tử uy vũ.
Bạch Tố Trinh xoa xoa cái bụng, sau khi thôn phệ thần lực của Ngao Nghiễm cảm giác đầy bụng đã cấp tốc biến mất.
Hiện tại tựa hồ lại có một chút đói, hơn nữa ăn uống cũng giống như trở nên lớn hơn nữa.
- Nương tử, ngươi nói ở ngoài Trung Thổ rốt cuộc có cái gì đây?
Bạch Tố Trinh nói:
- Nàng không phải nói cái gì cũng không có sao!
Hứa Tiên nói:
- Không có khả năng đi sao!
Bạch Tố Trinh nói:
- Đến lúc đó sẽ tự biết thôi!
Nhưng khi hai người bay qua vô số sơn xuyên hà lưu, bay qua tuyết sơn trắng như tuyết, đi tới cái gọi là bên ngoài Trung Thổ, lại không phát hiện được có cái gì khác biệt.
Trên mặt đất nhiều nhất chỉ là có thêm một vài kiến trúc kỳ dị, và một ít người phiên bang ăn mặc kỳ dị mà thôi.
Bọn họ đang lúc thất vọng nghi hoặc, chợt có một thân ảnh từ trên trời giáng xuống che ở trước mặt bọn họ, đi tới thi lễ, dùng tiếng hán cổ quái nói:
- Người tu hành đến từ Trung Thổ, các ngươi là ai?
Người đến chính là một nữ tử đang tuổi thanh xuân một thân lụa mỏng, làn da ngăm đen.
Là mỹ nhân Ấn Độ xinh đẹp.
Hai người lại lập tức cảnh giác, loại người tu hành trước mắt này, bọn họ cũng không xa lạ:
- Thiên Ma!
- Ta là Cát Tường Thiên, tại Trung Thổ là Thiên Ma sao?
- Tam Thập Tam Thiên?
Hứa Tiên bừng tỉnh nhớ tới đều là tứ phương Thiên Ma, cũng là một trong Tam Thập Tam Thiên.
Bất quá Thiên Ma trước mắt này không có chút địch ý, dường như chưa có đến qua Trung Thổ, quả nhiên ma đạo truyền thừa hầu hết là ở nước ngoài đi sao?
Bạch Tố Trinh nói:
- Ngươi vì sao ngăn trở đường đi của chúng ta?
Cát Tường Thiên nói:
- Ta thấy các ngươi đi về phía tây, là muốn khuyên các ngươi quay đầu lại.
Hứa Tiên nói:
- Vì sao?
- Bởi vì phía trước cái gì cũng không có.
Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh song song nhíu mày, lại là những lời này!
- Chúng ta chính là muốn đến một chỗ không có gì cả, ngươi lại muốn đi đâu?
Cát Tường Thiên nói:
- A, đó là ta nhiều chuyện rồi.
Ta phụng lệnh của Đại Tự Tại Thiên chủ, đi trước Trung Thổ, vốn muốn cùng các ngươi kết bạn, không bằng các ngươi đi nhanh về nhanh, ta ở chỗ này chờ các ngươi trở về đi!
- Đến Trung Thổ làm cái gì?
- Không biết!
Hai người đang ôm hoài nghi tiếp tục đi về phía trước, không lâu sau như là bỗng nhiên xuyên qua giới hạn vô hình nào đó.
Trên bầu trời thái dương vẫn đang soi sáng, trên đại địa vẫn đang là sơn xuyên thảo mộc mênh mông vô bờ.
Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh đều là kinh hãi, bởi vì nơi này quả nhiên cái gì cũng không có nhìn thấy!
Bọn họ đứng ở trên đỉnh núi cao, từ xa xa quan sát qua đó, sơn xuyên thảo mộc, rõ ràng ở trong mắt.
Bầu trời có chim, trong nước có cá, phảng phất như cùng thế giới Trung Thổ không có bất cứ cái gì phân biệt.
Chỉ có bọn họ có thể cường liệt cảm thấy phân biệt trong đó, trong thiên địa không có linh lực tồn tại.
Linh lực tồn tại, đối với người tu hành mà nói tựa như không khí cần thiết với phàm nhân.
Bình thường căn bản sẽ không lưu ý, nhưng lúc nào cũng thổ nạp linh khí giống như hít thở không khí vậy.
Nếu là đột nhiên trong lúc đó mất đi, giống như là phàm nhân bị thiếu dưỡng khí vậy.
Lúc này ngay cả Hứa Tiên chủ yếu dựa vào Nhật Linh chi lực cũng có một loại cảm giác suy yếu cường liệt.
Trong cơ thể Thủy Tinh và Hỏa Tinh đều trở nên phi thường ảm đạm.
Lúc này nếu là thi pháp, ngay cả một phần mười hiệu quả bình thường cũng không có, căn bản không có cũng đủ linh khí đến cộng minh.
Hứa Tiên vội vã nhìn về phía ngọn núi dưới chân, tòa sơn phong này tuy rằng không tính là cực cao.
Nhưng là hơn xa rất nhiều ngọn núi nhỏ ở Trung Thổ, vốn nên là phúc địa bị người tu hành chiếm cứ tu luyện.
Nhưng trong đó lại căn bản không có long mạch tồn tại, mà sông ngòi cũng là như vậy.
Đối với phàm nhân mà nói, ở đây cùng Trung Thổ không có gì khác nhau.
Nhưng đối với người tu hành mà nói, ở đây xác thực là cái gì cũng không có.
Bạch Tố Trinh không thể tin tưởng được nói:
- Đây...Đây là Chúc Long tạo thành sao?
- Chỉ sợ là như vậy.
Hứa Tiên nặng nề thở dài một hơi, dĩ nhiên xác định lời nói của Quan Thế Âm Bồ Tát.
Nếu như chính mình là Ngọc Hoàng Đại Đế mà nói, cũng tuyệt không chịu ngồi yên không lý đến.
Nếu như lực lượng của Chúc Long ở Trung Thổ bạo phát ra, sẽ triệt để hủy hoại căn cơ của thế giới tu hành.
Tràng Thượng Cổ chi chiến kia đã tạo thành phá hư, vượt xa tưởng tượng của hắn.
Chúc *** xác thực là yêu ma kinh khủng nhất từ cổ chí kim.
Tuy rằng không biết giới hạn ở ngoài Trung Thổ cụ thể là cái gì, nhưng hiển nhiên Chúc Long thôn phệ hơn phân nửa thế giới linh lực, thiếu chút nữa đem thế giới tu hành bóp chết ở trong nôi.
Chuẩn xác mà nói, ở đây cũng không phải là hoàn toàn không có một chút linh lực.
Thế nhưng cực kỳ ít ỏi, tỉ mỉ đi cảm ứng, trong tòa sơn phong to lớn này, cũng có long mạch thật nhỏ tồn tại giống như con giun.
Hiển nhiên là ở trong thời gian mấy nghìn năm này có điều khôi phục.
Nói vậy mỗi một long mạch hình thành, đều là cùng địa cầu cùng nhau sinh ra.
Trải qua hơn mười vạn năm tháng dài dằng dặc súc tích, muốn chờ đợi bọn hắn khôi phục, căn bản là không có khả năng.
Ngoài trời nhật nguyệt, tinh thần soi sáng là Thiên Linh khí, sơn xuyên hà lưu dưới lòng đất tích súc tất nhiên là linh khí.
Cái này hợp xưng là thiên địa linh khí.
Thiếu khuyết bất cứ cái gì cũng như nhau, linh khí cũng sẽ không hồi phục tồn tại, người tu hành cũng sẽ không thể tồn tại được.
Mặc dù là Hứa Tiên lấy Nhật Linh chi lực làm hạch tâm đến tiến hành tu hành, thường ngày cũng không ít lần thu nạp thiên địa linh khí làm điều hòa, càng đừng nói tới người tu hành tầm thường.
Thảo nào Tây phương thế giới trăm nghìn năm qua chỉ sinh ra truyền thuyết như lang nhân Hấp Huyết Quỷ.
Thậm chí ngay cả thần minh triển hiện cũng bất quá có thể đạp nước mà đi.
Giả chết sống lại, loại trình độ thần tích này.
Bởi vì ở dưới dạng linh lực này, căn bản không thể sản sinh được sinh mệnh thể gì cường đại.
Bạch Tố Trinh nhìn lòng bàn tay của chính mình, lực lượng của bản thân thực sự sẽ có lực phá hoại lớn như thế sao?
- Đáp ứng ta, đừng tùy ý sử dụng loại lực lượng này nữa.
Hứa Tiên nhìn hai tròng mắt của nàng, bỗng nhiên mở miệng nói.
- Thế nào, sợ hãi ta hủy diệt thế giới?
Bạch Tố Trinh nói.
- Không, là ta lo lắng cho ngươi, đồng ý ta được không?
Hứa Tiên nói.
Đường nhìn giao nhau, Bạch Tố Trinh rốt cục gật đầu, cổ u ám chi lực này, hôm nay đã khiến nàng cũng có chút sợ hãi trong lòng.
Hứa Tiên từ trong Công Đức Ngọc Bài lấy ra một vật, mở lòng bàn tay ra, là một giọt nước mưa trong sáng trong suốt.
Bạch Tố Trinh đưa tay cầm qua:
- Đây là cái gì?
- Triêu lộ.
Hứa Tiên đem những lời Quan Thế Âm Bồ Tát đã nói, nhất loạt kể ra..