Huyện thừa đi xuống công đường, chậm rãi hành lễ:
- Hứa đại nhân, bọn họ chưa từng nghe được, nhất định là nghe lầm rồi!
Đưa tây vẫy một cái:
- Mời ngài thượng tọa!
Hứa Tiên nhìn hắn một cái thật sâu, Huyện thừa này còn không có cao tới vai mình đang ngang nhìn thẳng vào mắt hắn.
Trong thần tình toàn bộ đều không đổi sắc, hắn liền thượng đường ngồi xuống, Bạch Tố Trinh và Vân Yên không muốn chịu chúng nhân nhòm ngó, liền đi vào hậu đường.
Hứa Tiên nói:
- Chủ bộ ở đâu?
Huyện thừa lưu luyến không rời nhìn bóng hình xinh đẹp đang biến mất kia, chậm rãi đáp:
- Hạ quan kiêm nhiệm chủ bộ!
Hứa Tiên nói:
- Vậy công Tào ở đâu?
Huyện thừa nói:
- Cái đó hạ quan liền không biết.
Ngài một đường cưỡi ngựa mệt mỏi, sao không nghỉ ngơi trước.
Ở trong huyện nha này đã vì người quét tước sạch sẽ, bất quá nghèo khó sơ sài, sợ rằng ngài nên vì bản thân nghĩ chút biện pháp.
Hạ quan còn có chút việc, trước hết cáo từ.
Ngươi lại nhớ kỹ, tại hạ họ Phùng!
Càng mặc kệ Hứa Tiên làm sao, phất tay áo rời đi.
Mắc nhìn Bao Giáo Đầu kia một cái, Bao Giáo Đầu vội vã đuổi theo, hai người chưa tới trước cửa, bách tính đã như chim thú chạy tán loạn.
Hứa Tiên để bọn nha dịch đều lui xuống đi, trong huyện nha to lớn lại yên tĩnh xuống.
Chỉ còn lại có Hứa Tiên ngồi ở trên công đường.
Vân Yên từ hậu đường đi ra:
- Phu quân, ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy?
- Ta là nghĩ, ở nơi này, thân là Huyện lệnh đều bị đè nén như vậy, huống chi bách tính tầm thường đây?
Hứa Tiên đứng dậy:
- Nếu đảm đương nhậm chức này, chung quy phải làm chút việc tốt mới được.
Vân Yên nói:
- Phu quân xuất thủ, tất nhiên mã đáo thành công.
- Đầu sỏ dễ chém, nhân tâm khó sửa.
Bách tính nơi đây vì tâm ma ngoại ma chấn nhiếp, phảng phất như đang ở trong bóng đè, mộng này chưa tỉnh, lại có ý nghĩa gì đây? Ta không phải kiếm tiên hiệp khách như vậy, giết mấy kẻ hỗn trướng, mà phải chính đại quang minh, lấy chính là nghe.
Phùng Huyện thừa và Bao Giáo Đầu hai người đi tới ngoài thành, Bao Giáo Đầu oán độc nói:
- Một Huyện lệnh cứt chó, lại dám càn rõ như thế.
Ta muốn hắn không chết tử tế được, hai người đàn ba kia bên cạnh hắn...
Còn chưa nói xong, trên mặt đã ăn một cái tát:
- Câm miệng!
Bao Giáo Đầu bị đánh cho ngơ ngác, hắn vóc người to lớn, lại thông hiểu võ nghệ nhưng nhưng lúc này bụm mặt nhìn Phùng Huyện thừa thấp bé đơn bạc lại không dám bật lại một tiếng!
- Việc này còn cần đại ca đến định đoạt!
Hai tới ngoài thành, trên sườn núi thấy được ở đó xây dưng một tòa đại trạch tử như thành lâu điêu bảo.
Trên tường cao mấy trượng của đại trạch có binh lính hộ vệ tuần tra qua lại.
Xiềng xích giảo động hạ xuống, hai người lướt qua tầng tầng môn hộ và sân nhà, trong đó càng có rất nhiều hộ vệ.
Nhìn thấy hai người đều hành lễ, chỉ là nhìn Bao Giáo Đầu nắm cổ tay trong ánh mắt đã có chút kinh ngạc.
Thẳng nội viện nội viện, trên ghế thái sư một người mặc trang phụ văn sĩ, tướng mạo cùng Phùng Huyện thừa có vài phần tương tự, lại có vẻ so với Phùng Huyện thừa muốn nho nhã hơn rất nhiều, đang ngồi ở đó.
Phùng Huyện thừa cung kính hành lễ nói:
- Đại ca!
Tuyệt không còn vẻ mặt kiêu căng như khi đối mặt với Hứa Tiên nữa.
Con ma đầu kia như là lập tức có điều phát hiện, đã lại bay đến trên đầu đại ca này của hắn.
Đại ca của Phùng Huyện thừa tên là Phùng Chi Hồng, là xuất thân tiến sĩ chân chính, quan trường chìm nổi hai mươi năm, đem quan tước làm tới tam phẩm.
Sau này từ quan thoái ẩn, ở bên cạnh An Long Huyền này xây dựng lên một tòa đại trạch, thường ngày ở trong đó dù là gặp Tri phủ đại nhân cũng ngồi ngang hàng nói chuyện.
Vị trí Huyện thừa này của hắn vãn là nhờ có vị đại ca này mà có, hiện tại tất nhiên không dám bất kính.
- A, hắn rốt cục đã đến!
Phùng Chi Hồng gật đầu, đưa mắt nhìn Bao Giáo Đầu đang quỳ trên mặt đất một cái:
- Tay của ngươi sao rồi?
Bao Giáo Đầu lập tức khóc lóc kể lể, thêm mắm thêm muối đem sự tình kể lại một lần.
- Ta hỏi là tay của ngươi thế nào?
Con mắt của Phùng Chi Hồng híp lại một cái.
Bao Giáo Đầu cả người run lên, không dám lên tiếng.
- Tay phế, sẽ không quá thích hợp làm Giáo Đầu đi sao! Cũng không thích hợp làm bộ đầu nữa.
- Đại gia, ta...ta còn làm được!
- Đi đến phòng thu chi lĩnh hai mươi lượng bạc, tìm Triệu đại phu trị liệu một chút đi!
- Cảm ơn Phùng lão gia, cảm ơn Phùng lão gia!
Bao Giáo Đầu liên tục dập đầu.
Phùng Huyện thừa nói:
- Đại ca, Hứa Tiên này không phải kẻ dễ đối phó, khẳng định sẽ tìm chúng ta phiền phức, có cần hay không?
Hắn đưa tay làm đao, dùng lực phất một cái.
Phùng Chi Hồng nói:
- Hắn nổi danh ở bên ngoài, bối cảnh không cạn, cũng không thể so với những tiểu quan không may kia.
Không đến vạn bất đắc dĩ, không nên hành sự như thế.
Chúng ta cần tiên lễ hậu binh, lấy đức thu phục nhân.
Ngươi phát cho hắn một tấm thiệp mời đi, đêm nay ta muốn mời hắn đến trong phủ uống rượu ngắm trăng.
- Vậy cũng được, nói vậy trong huyện nha còn chưa từng khai hỏa đấy! Chỉ là đại ca, bên cạnh hắn có hai nữ tử, thực sự, thực sự là...!
Phùng Huyện thừa chà xát tay cười lấy lòng, vẻ mặt dâm tục.
- Hai nữ tử mà thôi, ngươi chưa thấy qua nữ nhân sao?
- Đương nhiên là đã gặp qua, nhưng chưa thấy qua nữ nhân xinh đẹp như vậy!
- So với Tri Phủ phu nhân kia thì thế nào?
- Còn muốn hơn xa, trong đó một hồng y nữ tử diễm quang bắn ra bốn phía khiến người không thể nhìn thẳng.
Mà một bạch y nữ tử khác, tả chỉ liếc mắt nhìn một cái liền không dám nhìn nữa.
Phùng Chi Hồng cũng có chút hiếu kỳ, có thể để đệ đệ sắc đảm bao thiên này nói không thể nhìn thẳng, không dám nhìn nữa, đó thật đúng là chưa từng nghe thấy bao giờ:
- A, giai nhân như vậy đúng là muốn gặp một lần.
Bất quá hắn làm quan ở dưới tay ta, sau này tất có cơ hội!
Phùng Huyện thừa cười:
- Đại ca, tức phụ của Tri Phủ kia thế nào rồi? Đại ca có từng ra tay?
- Còn không có.
- Hừ, nàng một thê tử của phạm quan thất thế, còn coi mình vẫn là Tri Phủ phu nhân sao? Trần Luân kia chọc giận Lương Vương Gia, lại không hợp với Phan vương gia, cuộc đời này đã định trước không thể xoay người.
Đại ca cùng nàng khách khí cái gì, trực tiếp dùng sức mạnh là được.
Phùng Chi Hồng mỉm cười nói:
- Đó là trinh tiết liệt phụ, dùng sức mạnh sẽ đem nàng bức tử.
Hơn nữa trà này cần phải tinh tế phẩm mới có vị đạo.
Uống như trâu chỉ được sung sướng nhất thời, ngược lại mất đi thú vị.
Nếu là ngay cả chút thú vị ấy cũng không có, năm tháng trong núi này không ngại quá mức tịch mịch sao? Ta có là kiên trì, chờ một ngày nào đó nàng sẽ tự tiến tới cửa.
Phùng Huyện thừa cười nói:
- Đúng vậy, hai hài tử của nàng còn đang ở trong tay chúng ta, còn sợ nàng không cúi đầu sao?
- Ngươi a, chính là quá tục, bất nhã, bất nhã! Đọc sách vẫn là quá ít, cuộc đời này cũng chỉ làm được một Huyện thừa mà thôi.
Phùng Huyện thừa cười bồi xác nhận.