- Trương Đức An!
Chính là năm xưa ở Tô Châu, vì cùng chính mình tranh chức hội chủ Tam Hoàng Tổ Sư Hội, không tiếc lấy hạc đỉnh hồng giết người, cuối cùng bị tịch thu gia sản, sung quân Lĩnh Nam Trương Đức An, chỉ thấy hắn hình dung không có thay đổi quá lớn, chỉ là trên mặt thích chữ.
Trương Đức An nhìn thấy Hứa Tiên, nhưng không có bao nhiêu vẻ bất ngờ, cung kính đến quỳ lễ:
- Tội dân Trương Đức An, bái kiến Huyện lệnh đại nhân.
Hứa Tiên nói:
- Sao ngươi lại ở chỗ này?
Lưu vong Lĩnh Nam không phải là khiến pham nhân đến đó du ngoạn, mà thường thường là có lao dịch cực kỳ trầm trọng, không phải xây cầu làm đường, thì chính là khai khoáng vận đá.
Phùng Chi Hồng giải thích nói:
- Trương đại phu này vốn cũng là bị sung quân qua đây, nhưng ta thấy hắn có một thân y thuật bất phàm không đành lòng hoang phế ở trong mỏ đá, liền lựa chọn đề bạt hắn làm chút việc vặt trong huyện.
Thỉnh thoảng ở trong phủ hành y.
Lại hướng về phía Trương Đức An nói:
- Trương đại phu, nghe nói ngươi cùng Hứa lão đệ có chút ân oán?
Trương Đức An vội vàng nói:
- Tiểu nhân một giới thảo dân, nào xứng cùng Hứa đại nhân có ân oán, đều do năm xưa tiểu nhân nhất thời hồ đồ làm ra sai lầm lớn.
Hôm nay đã bị trị tội, mong rằng đại nhân chuyện cũ sẽ bỏ qua.
Vừa nói vừa cười lấy lòng.
- Bao Giáo Đầu thực sự là tự sát mà chết?
Hứa Tiên đôi mắt chợt lóe, lại rõ ràng thấy được, ở trên người hắn đang nằm úp sấp một ma đầu vẻ mặt oán độc.
Từ trên người hắn hấp thu hắc sắc oán khí nhàn nhạt, nào có vẻ biêt tội, rõ ràng là hận ý ngập trời.
Trương Đức An chăm chú cúi đầu xuống mặt đất, không dám nhìn vào con mắt của Hứa Tiên, trên người chợt toát ra một tầng mồ hôi lạnh, run rẩy nói:
- Xác thực xác thực là tự sát mà chết.
Phát hiện chính mình cũng không có nói ra lời thực, mới thở phào một hơi.
Hứa Tiên nói:
- Lần này đi tới Lĩnh Nam, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy cố nhân năm xưa.
Nhưng ta nghe nói nguyên Tô Châu Tri Phủ Trần Luân cũng bị sung quân Lĩnh Nam, Trương Đức An ngươi cũng biết chứ?
- Tiểu, tiểu nhân...
Trương Đức An sao lại không biết, năm xưa chính là Trần Luân đưa hắn sung quân đến Lĩnh Nam, đối với hắn cừu hận không ngớt, không hề dưới Hứa Tiên.
Hứa Tiên trực tiếp nói với Phùng Chi Hồng:
- Phùng đại nhân, ta nghe nói có một vị cố nhân ở trong phủ của ngươi, còn mời nàng đi ra gặp một lần đi sao!
Phùng Chi Hồng trong lòng cả kinh, không biết hắn làm thế nào lại biết được, muốn muốn, nhưng nhìn thần sắc của Hứa Tiên, hiển nhiên phi thường xác nhận, hỏi:
- Hứa lão đệ cùng Trần Tri Phủ có ân oán sao?
Kỳ thực trước khi Hứa Tiên đến, hắn từ lâu đã đem rất nhiều tin tức điều tra rõ ràng biết Trần Luân từng nhận Lương Vương sai khiến đến hại Hứa Tiên.
Hứa Tiên nói:
- Là có chút ân oán.
Phùng Chi Hồng âm thầm suy nghĩ: sợ rằng Hứa Tiên này cũng là nhớ đến Tri Phủ phu nhân, mới có thể điều tra rõ ràng đến thế, chờ không nổi muốn đem nàng mang về tiết giận một phen.
Nhìn tư thế của Hứa Tiên, hôm nay nếu là không đồng ý, hẳn là trở mặt không được, như vậy do dự một hồi mới nói:
- Mời Trần phu nhân qua đây!
Trong nội viện, phu nhân phu nhân đang cho hai hài tử ăn sữa, hai hài tử ăn no say.
Trong lòng nàng lại là một mảnh tro tàn.
Một tờ giấy hưu thư kia còn vứt trên mặt đất, mặc cho nàng trung trinh tiết liệt, đi đến loại hoàn cảnh này, tựa hồ cũng chỉ có nhận mệnh.
Si ngốc nhìn bức họa Quan Thế Âm Bồ Tát trên tường, đó là lúc nào cũng được nàng đem cung phụng.
Lúc này không khỏi rơi lệ lẩm bẩm nói:
- Bồ Tát a, ta suốt đời làm việc thiện, vì cái gì mà lọt vào loại báo ứng này, lẽ nào người tốt thực không được báo đáp tốt sao?
Trên bức tranh bỗng nhiên quang hoa chợt lóe,, Bồ Tát dĩ nhiên mở miệng nói:
- Ngươi lẽ nào đã quên hành vi thường ngày của Trần Luân, Hứa Tiên cùng ngươi đúng là có ân cứu mạng.
Phu nhân phu nhân cả kinh, vội vã quỳ xuống:
- Bồ Tát, lão gia nhà ta vong ân bội nghĩa mưu hại Hứa Tiên.
Ta lúc đầu không biết, sau đó đã tận lực khuyên bảo, thế nhưng hắn đã bị quyền vị mê hoặc tâm hồn, mới có đại họa ngày hôm nay.
Nhưng vô luận như thế nào, hai hài tử đều là vô tội.
Nếu không phải vì hai hài tử này, ta từ lâu, từ lâu đã không ở nhân thế, cầu Bồ Tát cứu giúp hai hài tử của ta!
Quan Thế Âm Bồ Tát cũng thở dài nói:
- Phu nhân chớ lo, cứu tinh của ngươi đã tới.
Ngươi chỉ cần hướng hắn cầu cứu là được!
Nha hoàn đẩy cửa ra nói:
- Phu nhân, lão gia mời qua đó!
Trần phu nhân chỉ chớp mắt một cái, bức họa đã lại khôi phục trạng thái, laiju hô cũng không trả lời, chỉ đành lau nước mắt, sửa lại quần áo, theo nha hoàn đi.
Trong Huyện nha, Bạch Tố Trinh đang ở trên giường đả tọa cũng mở hai tròng mắt ra.
Trần phu nhân leo lên cao lầu, đi qua bình phong, vẻ mặt liền lạnh lẽo xuống, không còn vẻ bi thương khi nãy.
Theo ánh trăng sáng sủa, chỉ thấy Phùng Chi Hồng cùng một công tử trẻ tuổi tương đối mà ngồi, công tử trẻ tuổi kia mi thanh mục lãng, vóc người thon dài, để nàng cảm thấy có vài phần quen thuộc.
Trong đầu chợt ầm ầm rung động, không thể tin tưởng nói:
- Ngươi...ngươi là Hứa Tiên?
Trương Đức An nói:
- Tội phụ lớn mật, Hứa công tử đã là An Long Huyện lệnh, còn không mau chóng quỳ xuống.
Trần phu nhân chợt thấy rõ người phương nào đang quỳ trên mặt đất, kinh phẫn cùng xuất hiện nói:
- Trương Đức An, ngươi cẩu tặc này!
Hứa Tiên thấy nàng dung nhan gầy gò, khác biệt lớn với ngày trước.
Nhưng phần dung nhan này còn ở đó, không khỏi lên tiếng hỏi:
- Trần phu nhân, ngươi có khỏe không?
Phu nhân phu nhân không khỏi quay đầu đi chỗ khác, chỉ cảm thấy không mặt mũi nào gặp lại, nhưng bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Quan Thế Âm Bồ Tát, lẽ nào hắn chính là cứu tinh Bồ Tát phái tới.
Cắn răng một cái tiến lên quỳ xuống:
- Hứa công tử, van cầu ngươi cứu ta, còn có hai hài tử của ta nữa!
Hứa Tiên lấy làm kỳ quái, năm xưa Tri Phủ phu nhân đoan trang uy nghi ra sao, hôm nay lại càng hướng phía hắn quỳ xuống cầu cứu, rõ ràng là bị bức đến chỗ cùng cực, vội vã đem nàng nâng dậy nói:
- Trần phu nhân mau mau xin đứng lên!
Quay đầu nói với Phùng Chi Hồng:
- Phùng đại nhân!
Phu nhân cớ gì nói ra lời ấy.
Phùng mỗ tự nhận coi như chính nhân quân tử, đối với phu nhân chưa từng mạo phạm chút nào.
Lẽ nào ở trong phủ của ta còn không tốt sao?
Phùng Chi Hồng vốn còn muốn xem Trần phu nhân đối với Hứa Tiên giống như bản thân sắc mặt lạnh lùng.
Hắn liền có thể thuận lý thành chương tiếp tục giữ nàng ở lại.
Nhưng không ngờ tới Trần phu nhân dĩ nhiên sẽ chủ động cầu cứu.
Trần phu nhân lại nhìn cũng không nhìn hắn một cái, chỉ khóc lóc sướt mướt nhìn Hứa Tiên, Hứa Tiên híp con mắt lại nói:
- Phùng đại nhân chẳng lẽ không chịu thả ngươi sao?
Hắn nếu chịu thả người liên thôi, sẽ lại án theo nước cờ từng bước một đi xuống.
Nếu là không thả người, hắn sẽ lập tức lật bàn cờ đánh người..