Hứa Tiên Chí

Phan Ngọc vô cùng sửng sốt, vốn y tưởng rằng Hứa Tiên không sở trường ngâm thơ làm phú, không nghĩ rằng say rượu rồi vẫn thuận miệng ngâm ra được bài thơ hay như vậy. Câu thơ đơn giản sáng nghĩa, ngay cả một người không biết chữ cũng hiểu, nhưng trong đó còn có chút hương vị dạo khắp nhân gian hào sảng không câu chấp, vô luận thế nào y cũng không ngâm ra được.

Phan Ngọc thầm nghĩ: tài thơ như vậy, khó trách được Vương Học chính coi trọng. Lại đọc lại bài thơ kia mấy lần, trong lòng càng thầm than thở, quay đầu nhìn Hứa Tiên đã khe khẽ ngáy.

Chỉ mong được thú say, kẻ tỉnh mặc ai khen. Nhưng ta không dám say, cũng không thể say!

Trong căn phòng nhỏ, không biết người nào thở dài mà phiền muộn như thế!

Khi Hứa Tiên một lần nữa tỉnh lại, trời đã đen kịt, sờ sờ đầu cũng không đau, nhưng là vô cùng khát.

Bàn tiệc rượu này đúng là ăn được thật đã.

- Hứa huynh, huynh tỉnh rồi à? Trên bàn có trà lạnh.

Nhờ Phan Ngọc chỉ điểm, Hứa Tiên uống ừng ực mấy chén nước, rồi ngưng mắt nhìn quanh bốn phía, thấy Phan Ngọc đang dựa cửa đọc sách, mở xong trang cuối cùng, quay đầu lại cười với Hứa Tiên:

- Hứa huynh đúng là một người làm thơ thật hay!

Sắc trời đã tối, trong phòng bố trí cổ kính, Hứa Tiên còn đang mơ màng với giấc mộng trở về kiếp trước, nghe vậy không khỏi sửng sốt nói:

- Thơ gì?

Phan Ngọc đọc lại bài thơ Hứa Tiên ngâm sau khi say, lại thêm tán thưởng Hứa Tiên mới hiểu được ngọn nguồn, vội vàng chối:

- Ta làm sao có thi tài như vậy, đây là khi còn bé nghe một đạo sĩ tha phương ngâm cho nghe.

Suy nghĩ một chút lại nói:

- Phan huynh vẫn đừng nên nói bài thơ này cho người khác biết.

Phan Ngọc trong lòng khó hiểu, bài thơ này nếu truyền ra thì đúng là vang danh thiên hạ, nhưng người trước mặt mình lại nói không phải là mình làm, lại bảo mình đừng nói ra, thật là tai quái. Nhưng mà hắn nghĩ lại, bài thơ này tuy đúng là hay như vậy, nhưng lại khó tránh làm cho người khác có ấn tượng ham rượu, chưa chắc là chuyện tốt cho con đường làm quan. Lúc này mới thấy thoải mãi, càng thấy Hứa Tiên nông sâu khó lường.

- Xin Hứa huynh yên tâm, ta tất nhiên giữ bí mật cho huynh.

Hứa Tiên nói tạ, vừa cười nói:

- Chúng ta cứ gọi Hứa huynh, Phan huynh thật là mệt mỏi, không bằng trực tiếp xưng tên gọi họ, gọi ta Hứa Tiên là được rồi.

- Tên ta là Minh Ngọc, Hứa Tiên huynh gọi là Minh Ngọc là được rồi.

- Mỹ nhân như ngọc?

Hứa Tiên cảm thấy lạ lùng.

- Không, là quân tử như ngọc.

Phan Ngọc lập tức nghiêm chỉnh nói.

Hứa Tiên cười nói:

- Huynh cũng là lưỡng toàn tế mỹ, mỹ nhân hay quân tử cũng chiếm hết.

Lại không ngờ Phan Ngọc nghiêm mặt nói:

- Phan Ngọc thân nam nhi bảy thước, xin Hứa huynh không nên đùa như vậy, nếu không xin huynh cứ gọi ta là Phan Ngọc đi!

Hứa Tiên chặn lại nói xin lỗi, hắn đoán càng là nam nhân tuấn mỹ thì càng quan tâm điều này! Thật đúng là phí công khen, còn làm cho Phan Ngọc tức giận. Nhưng trong lòng Hứa Tiên thầm nghĩ, công tử Phan Ngọc này chính là cáu giận cũng giống như ngọc, còn về chuyện là mỹ nhân hay quân tử thì hắn cũng không dám nhắc lại.

Nói chuyện một thời gian, sắc trời đã hoàn toàn chuyển sang tối đen.

Thư viện Cận Thiên chọn nhân tài cho quốc gia, những tú tài trẻ tuổi này xem như là trọng điểm đầu tư, phí ăn ở tất cả đều là ngân sách trong kho. Hứa Tiên hàng năm còn có thể nhận được một khoản tiền, coi như là học bổng vậy. Đây cũng chính là do tri huyện Tiền Đường thấy Hứa Tiên tương lai như hoa như gấm, nên kết một cái thiện duyên.

Trải qua mười mấy năm, Hứa Tiên rốt cục có chút tiền dành dụm, lại cũng chỉ là mấy mảnh bạc vụn, đại khái chỉ có thể coi như sỉ nhục của xuyên việt giả. Chính hắn lại cũng thật là hài lòng, thói quen kiếp trước hình thành thói tiêu tiền như nước, kiếp này vừa có chút tiền đã không nhịn được mà muốn tiêu xài.

- Minh Ngọc, tối nay ta mời lại huynh một bữa, thấy sao?

Phan Ngọc có chủ tâm muốn kết giao với Hứa Tiên, nên sẽ không cự tuyệt. Hứa Tiên dẫn Phan Ngọc đi một vòng quanh Tây Hồ, nhưng đều là tửu lâu thượng hạng, Hứa Tiên sờ sờ túi tiền của mình, trong lòng cười khổ một tiếng, cũng chỉ có thể bước qua.

Phan Ngọc nhanh nhạy, sao mà không nhận ra tâm tư của hiện tại, chẳng qua là không tiện nói, đi bên cạnh âm thầm cười. Đi hồi lâu, Hứa Tiên đột nhiên phấn chấn, thấy phía trước có một quán rượu nhỏ, nhất thời vui mừng như nhặt được vàng, nhưng cũng lại do dự.

Phan Ngọc cười nói:

- Hứa huynh đúng là người hiểu biết, Hàng Châu đúng là ăn uống ở ngõ nhỏ mới là tiêu điểm, đừng thấy những tửu lâu kia xa hoa, chân chính phong vị lại chính là những chỗ như này.

Hứa Tiên không phải đần độn, hiểu được Phan Ngọc là đang thay mình nói đỡ, nhưng đã đến lúc này hắn ngược lại thấy thoải mái, đột nhiên nói:

- Hôm nay thật ngại, chờ ta rộng rãi nhất định mời ngươi đến tửu lâu đắt tiền nhất Hàng Châu ăn uống một bữa.

Cái kiểu chưa phát tài đã tỏ ra giàu có, đây vốn là kiểu mà Phan Ngọc trước nay ghét nhất, nhưng thư sinh nghèo này nói vậy lại thấy thực thà dễ mến.

Cười trêu ghẹo nói:

- Ha ha, đến lúc đó ngươi cũng đừng xót của, rồi lại nói trong túi không đủ xin tha.

Hứa Tiên liên tục nói không đâu, hai người vào trong điếm, gọi mấy món ăn, cũng không uống rượu. Uống trà, Phan Ngọc hơi nếm thử một ngụm thì cũng không uống nữa, hắn từ nhỏ tới lớn cũng chưa từng uống loại trà kém như vậy, cũng chưa từng tới chỗ như này.

Quán rượu này làm ăn cũng không tệ, tiếng khách vung tay nói đùa, tiếng chưởng quầy đón khách, tiếng tiểu nhị oán giận đan vào chung với nhau, làm cho người ta có cảm giác quán rượu nhỏ này nhưng lại có một cỗ nhiệt khí, tục khí, nhân khí.

Chỉ là huyên náo, Phan Ngọc không khỏi khẽ cau mày, Hứa Tiên thấy thế không khỏi trong lòng hối hận, Phan Ngọc áo xanh vô khuyết, tóc dài như mực ngồi trong quán rượu như này thật đúng là có cảm giác bạch bích long đong, chỉ đơn giản ngồi đó cũng có cảm giác hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh xung quanh.

Hứa Tiên thở dài nói:

- An năng dĩ hạo hạo chi bạch, nhiễm thế tục chi trần ai hồ. Ngã môn hoàn thị hoán nhất gia ba. (*)

Đó cũng là trích dẫn một câu nói trong "Ngư phụ" của Khuất Nguyên.

(*)

Ngư phủ - Hán

Khuất Nguyên ký phóng, du ư giang đàm, hành ngâm trạch bạn, nhan sắc tiều tuỵ, hình dung khô cảo.

Ngư phủ kiến nhi vấn chi, viết: "Tử phi Tam Lư đại phu dư? Hà cố chí ư tư?"

Khuất Nguyên viết: "Thế nhân giai trọc ngã độc thanh, chúng nhân giai tuý ngã độc tỉnh, thị dĩ kiến phóng."

Ngư phủ viết: "Thánh nhân bất ngưng trệ ư vật, nhi năng dữ thế suy di. Thế giai trọc, hà bất cốt kỳ nê nhi dương kỳ ba? Chúng nhân giai tuý, hà bất bô kỳ tao nhi xuyết kỳ ly? Hà cố thâm tư cao cử, tự linh phóng vi?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Khuất Nguyên viết: "Ngô văn chi, tân mộc giả tất đàn quan, tân dục giả tất chấn y, an năng dĩ thân chi sát sát, thâu vật chi vấn vấn giả hồ! Ninh phó tương lưu, táng ư giang ngư phúc trung, an năng dĩ hạo hạo chi bạch, mông thế tục chi trần ai hồ!"

Ngư phủ hoàn nhĩ nhi tiếu, cổ duệ nhi khứ. Nãi ca viết: "Thương Lang chi thuỷ thanh hề, khả dĩ trạc ngã anh; Thương Lang chi thuỷ trọc hề, khả dĩ trạc ngã túc." Toại khứ, bất phục dữ ngôn.

Ngư phủ (Người dịch: Đào Duy Anh)

Khuất Nguyên bị đuổi, dạo trên bờ đầm, vừa đi vừa ngâm, vẻ mặt tiều tuỵ, dáng người gầy còm.

Ông chài trông thấy liền ướm hỏi: "Tam Lư đại phu đấy phải không? Vì sao mà đến nông nỗi ấy?"

Khuất Nguyên bèn đáp lại ung dung: "Mọi người đều say, mình ta tỉnh, khắp đời đều đục, mình ta trong, vì thế mà bị đuổi."

Ông chài nói: "Thánh nhân không câu nệ, theo đời mà biến thông. Mọi người đều say, sao không uống tràn cho ngây ngất đi? Khắp đời đều đục, sao không theo dòng mà sục ngàu lên? Lại cứ nghĩ sâu làm cao, để đến nỗi bị đuổi nào!"

Khuất Nguyên nói: "Ta nghe, người mới gội thì phủi khăn, người mới tắm thì giũ áo, ai lại đem tấm thân trong vắt, mà nhuốm lấy nhớp nhơ của vật? Thà nhảy xuống dòng Tương, chôn trong bụng thuồng luồng, sao lại đem cái tiết sáng ngời mà vùi vào bụi bặm của đời?"

Ông chài tủm tỉm cười, chèo thuyền mà đi. Hát vang sông: "Nước Thương Lang trong a, thì ta giặt khăn đầu; Nước Thương Lang đục a, thì ta rửa chân vào." Chèo thuyền thẳng đi, không nói thêm gì. |

Ngư phủ (Người dịch: Hà Thượng Nhân)

Bi ruồng bỏ Khuất Nguyên thơ thẩn

Dọc bờ sông ngơ ngẩn gầy gò

Có ông chài thấy hỏi dò:

"ngài từng giữ chức Tam Lư, thưa ngài?

Sao đến nỗi hình hài tiều tụy

Vì cớ gì liên lụy đến thân?

Rằng: " nay khắp cả thế nhân,

Riêng mình ta tỉnh cõi trần đều nhơ!

Ta trong sạch không cho vấy bụi

vậy cho nên mới phải đi đầy"

Ông chài liền nói: " xưa này,

Thánh nhân vẫn phải buông tay theo thời

Khư khư một chết chẳng dời,

Có đâu cố chấp như người mà than?

Ðời nếu đục khuấy bùn, khua sóng

Người mà say mình cũng cùng say"

Khuất rằng: "nghe nói xưa nay

Tắm xong ắt phải rủ ngay áo quần

Ðầu đã gội, ắt cần phải mũ

Tấm thân này cố giữ thanh cao

Lại đành nhơ bẩn được sao?

Thà đem mạng sống gửi vào sông Tương

Ðâu lại chịu trăm đường tủi hổ"

Lão thuyền cười tay gõ thuyền ca:

" Nước trong ta giặc mũ ta

Mà sông Tương đục, thôi thà rửa chân"

Rồi chèo đi không cần nói nữa.

Phan Ngọc cười khẽ lắc đầu:

- Cũng là nước Thương Lăng, những tiếng động rầm rĩ trần thế, đi đâu cũng không thể nào tránh khỏi, cũng là người trong trần thế, đi đâu có thể không nhiễm một hạt bụi chứ?

Vừa nói cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch.

Món ăn được mang lên, đĩa nhỏ coi như là sạch sẽ tinh xảo, cũng làm cho Hứa Tiên thở phào nhẹ nhõm. Hứa Tiên buổi trưa cũng đã ăn, uống nhiều, cũng không quá đói, Phan Ngọc làm ông chủ bận rộn xã giao cũng thấy hơi đói bụng. Miệng ăn vào chút cơm rau dưa này lại thấy đúng là có phong vị khác.

Hứa Tiên nhìn, trong lòng đột nhiên nảy lên bốn chữ "ưu nhã tận xương". Đây chính là cái gọi là quý tộc Đông Phương kiếp trước sao! Nho nhã, lễ độ, lại không câu chấp không cố kỵ, hơn hẳn những thứ tiểu thư, công tử Phương Tây lấy rượu vang đọ tuổi, lấy quần áo thưởng thức. Cao quý, chỉ vì mang theo văn hóa được truyền thừa cả ngàn năm.

Ăn cơm xong, Phan Ngọc hớp một ngụm trà súc miệng, lại lấy ra một cái khăn tay trắng tinh lau miệng, cuối cùng nhẹ nhàng mím môi, khẽ mỉm cười với Hứa Tiên nói:

- Ăn xong rồi, đa tạ khoản đãi.

Hứa Tiên sửng sốt, thầm nghĩ:"Phan Ngọc này nếu như là nữ nhân thì thật là tốt" nhưng rồi lại âm thầm lắc đầu, tự nói với mình, đây là "truyền thuyết Bạch xà", không phải là truyền thuyết Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài", rồi lại mặc niệm mười lần: " ta là nam nhân" mới đứng dậy thanh toán.

Một đôi ánh mắt dâm tục bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm chỗ hai người từ khi hai người mới bước vào, đến lúc này thấy say, không kìm nén được, thấy chẳng qua chỉ là hai thư sinh văn nhược, dứt khoát đi tới nối:

- Mỹ nhân như này đúng là hiếm gặp.

Vừa nói vừa đưa một bàn tay thô ráp hướng về phía cằm của Phan Ngọc, mấy tên cùng bàn bắt đầu vỗ bàn cổ động.

"phanh!" một tiếng, chẳng những những tên ngồi đó dừng tiếng cười, mà tiếng động nhốn nháo trong quán cũng dừng hết lại, tất cả ánh mắt tập trung hết trên người Hứa Tiên.

Hứa Tiên đứng lên, tức giận, trong tay hắn chính là băng ghế hằn mới ngồi, tên trung nhân bỉ ổi lúc này đang nằm đưới đất, ngơ ngác che đầu, máu rỉ ra theo kẽ tay, đúng là bị ghế đánh cho đến tê dại, một lát sau mới bắt đầu tên rỉ.

Tất cả mọi người đều không ngờ một thư sinh nhu nhược như vậy vừa nói động thù liền động thủ, không chút dấu hiệu nào. Ngay cả Phan Ngọc bình thường luôn bình tĩnh, lúc này cũng há miệng đầy kinh ngạc nhìn Hứa Tiên.

Đồng bọn của tên trung nhân kia lúc này mới rối rít vây lại, trong miệng hô:

- Ca ca, ca ca.

Trung niên nhân một tay che đầu, một tay run run chỉ vào Hứa Tiên:

- Làm thịt hắn cho ta.

Đám đồng bọn kia lập tức vây lại.

Hứa Tiên nghiêm nghị không sợ hãi nói:

- Ta là tú tài thư viện Cận thiên, có tên trong số người có công, dám đụng tới ta, không sợ thiên đạo vạn quả sao?

Câu này nói thanh sắc điều lê, không giống dáng vẻ thường ngày của Hứa Tiên.

Trên mặt đất, nam tử kia tru lớn:

- Làm thịt hắn.

Ánh mắt mấy tên đồng bọn của hắn dừng lại, bên bàn một ngươi vẫn luôn không nhúc nhích, thoạt nhìn dáng vẻ văn nhân, trầm ngâm một trần xong phất tay một cái, đám người đỡ lấy tên đang nằm trên mặt đất, từ từ lui ra ngoài. Tên kia còn muốn tranh chấp, ánh mắt văn nhân kia âm thầm đảo qua người hắn, nhất thời che đầu không nói thêm gì nữa.

Hứa Tiên từ đầu tới cuối cầm băng ghế đề phòng, cho tới khi đám người kia lui ra ngoài, mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Phan Ngọc vẫn đang bình thản ngồi đó nói:

- Sao vừa rồi ta ra dấu tay ngươi không thấy sao?

Trên trán Hứa Tiên lúc này rịn mồ hôi, mà Phan Ngọc vẫn dáng vẻ nhàn hạ.

Phan Ngọc nháy mắt mấy cái làm bộ như không hiểu nói:

- Cái gì mà ra dấu tay?

Mới vừa rồi Hứa Tiên tay cần ghế, tay còn lại để dưới gầm bàn không ngừng ra dấu tới Phan Ngọc, Phan Ngọc lại chỉ làm như không thấy.

Hứa Tiên vội la lên:

- Bảo ngươi chạy mà!

Phan Ngọc cười một tiếng sáng lạn nói:

- Hứa Tiên huynh anh hùng cái thế, kinh sợ người khác, sao ta phải chạy chứ?

Hứa Tiên nói:

- Những tên kia vừa thấy cũng không phải du côn tầm thường, trong đó mấy tên lại sờ vào trong ngực, vừa nhìn đã biết chính là mang theo vũ khí, những tên này ngay cả mạng cũng dám liều, vạn nhất ta không đánh được bọn chúng, ngươi cũng chẳng phải là không còn tính mạng mà lo lắng nữa.

Phan Ngọc cười nói:

- Ta chạy chẳng phải là làm giảm khí thế của ngươi, ngươi cũng còn mạng mà lo lắng.

Trước mặt tên quân tử như ngọc này Hứa Tiên đúng là không còn gì để nói, thở dài:

- Thôi thôi, sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta trở về đi thôi!

Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi tửu quán, trong góc có một đôi mắt luôn nhìn chằm chằm họ, thấy rõ phương hướng liền vội vã rời đi.

- Ngươi đánh bằng ghê băng thật đúng là kinh thiên địa, động quỷ thần, chỉ cần lúc đầu nói với bọn họ thân phận thư viện Vận Thiên, thì bọn họ cũng không dám vọng động, ngươi làm vậy chọc giận chúng đúng là không xong.

Hứa Tiên lắc đầu cười nói:

- Minh Ngọc à, bản thân ngươi từ nhỏ đã ở nơi hoàng kim ốc, không hiểu những người này, một đám chuyên bắt nạt kẻ yếu, ngươi nói lý với hắn, hắn còn tưởng rằng ngươi sợ hắn, không đánh cho hắn tỉnh, thật sự lại cho rằng chúng ta yếu ớt, chúng sẽ được voi đòi tiên.

Phan Ngọc cúi đầu như suy nghĩ, cuối cùng ngẩng đầu cười nói:

- Cũng đúng nhỉ.

Màn đêm âm trầm, lúc này đã vào thu, cũng không còn tiếng côn trùng kêu nữa, chỉ có tiếng sóng hồ sâu thẳm liên miên không dứt. Trên trời có một ánh trăng lẻ loi, chiếu sáng con đường.

Hai người lẳng lặng bước ven hồ, cũng không nói lời nào, Hứa Tiên hơi có chút lúng túng, tìm đề tài nói, cuối cùng kết quả như ném đá xuống biển, từ chút tiếng nước chảy cũng chẳng có lời nào đáp trả.

Phan Ngọc lẳng lặng suy nghĩ, vốn là với tâm tính của hắn, bất luận là cùng người đần độn bất thiện nào cũng có thể cùng đối phương trò chuyện vui vẻ, nhất định không có nửa điểm chán ngắt. Với tâm tư của hắn, lúc này đáng nhẽ phải nói chuyện thật vui vẻ với Hứa Tiên, làm cho đối phương cảm thấy mình như nhân sinh hiếm có tri kỷ. Chẳng qua chính hắn cũng không biết là tại sao, lại không muốn lên tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui