Do nguồn Vipvandan đánh số chương nhảy lên, nhưng nội dung vẫn liền mạch các bạn cứ yên tâm xem nhé!
Phùng Chi Hồng cười gượng nói:
- Nếu phu nhân nguyện ý, Phùng mỗ lại có cái gì không được.
Nhưng trong lòng thì cực kỳ không cam chịu, chỉ hận không có nói sớm ra miệng, đó là nếm thử trước cũng được.
Hôm nay đã bị chính mình dạy dỗ không sai biệt lắm, ngược lại tiện nghi cho người ngoài rồi.
Hứa Tiên nói:
- Đã như vậy, vậy thì không thể tốt hơn, Phùng đại nhân quả nhiên là tấm lòng Bồ Tát.
Đợi cho nha hoàn đem hai hài tử dẫn tới, giao cho Trần phu nhân.
Trần phu nhân tất nhiên là mừng rỡ, trong lòng nha hoàn cũng thoải mái thở phào một hơi.
Bất kể thế nào chính mình cũng không cần gánh vác trách nhiệm này nữa.
Trần phu nhân trân trọng đón lấy hài tử của mình, liên tục đối với Hứa Tiên nói lời cảm tạ.
Sắc mặt bỗng nhiên do dự, muốn nói lại thôi, nhưng chung quy vẫn nhẫn nhịn không nói.
Hứa Tiên chính là không cần Độc Tâm Thuật, cũng có thể nhìn ra tâm tư của nàng:
- Không biết nguyên Tô Châu Tri Phủ Trần Luân hiện tại đang ở nơi nào? Còn thỉnh Phùng đại nhân tiễn Phật đưa đến Tây Thiên.
Cũng đưa hắn tìm trở về, thuận tiện để cho bọn họ phu thê đoàn tụ, ta cũng sẽ ở trong huyện vì hắn an bài chút việc vặt, ngươi thấy như vậy thế nào?
Phùng Chi Hồng liền chỉ có đáp ứng, Hứa Tiên mỉm cười:
- Bữa tiệc hôm nay liền dừng ở đây, Hứa Tiên hiện tại liền cáo từ trước.
Phùng đại nhân, chúng ta liền ngày mai gặp lại.
Nói xong đã mang theo Trần phu nhân đi ra cửa.
Phùng Chi Hồng hung hăng vỗ, nha hoàn tôi tớ tất cả đều câm như hến.
Phùng Huyện thừa từ hậu đường đi ra, phất tay ra lệnh hạ nhân lui ra:
- Hứa Tiên này cả vú lấp miệng em như vậy, đại ca hà tất ẩn nhẫn như thế.
Núi cao hoàng đế xa, chúng ta để hẳn xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ không phải xong rồi sao!
Phùng Chi Hồng nói:
- Nhưng không thể ở trong Phùng phủ của ta xảy ra chút gì ngoài ý muốn! Hứa Tiên a Hứa Tiên, ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng, bằng không mà nói...Hừ!
Trương Đức An bỗng nhiên kêu lên:
- Lão gia, trăm triệu lần không thể chậm trễ a.
Hứa Tiên này thông hiểu pháp thuật, không dễ dàng đối phó!
Phùng Chi Hồng đôi mắt chợt lóe, Phùng Huyện thừa nói:
- Pháp thuật? Thực sự là buồn cười, lẽ nào hắn vẫn là Thần Tiên được sao? Quả thực là lời nói vô căn cứ.
Đại ca, lẽ nào ngươi thật muốn để Trần Luân tặng qua cho hắn sao?
Phùng Chi Hồng nói:
- Phu nhân của hắn đã tiễn đi, giữ lại một Trần Luân lại có tác dụng gì? Trương Đức An bên kia đều là ngươi đang đến, ngươi đem việc này giải quyết đi sao!
Trương Đức An cúi đầu xác nhận, vẫn là hắn để Trần Luân viết xuống hưu thư nhưng không nghĩ tới hôm nay lại phải thả ra đại địch này.
Trên mặt đều là oán độc không cam lòng.
Phùng Huyện thừa không khỏi "xì" một ngụm:
- Trinh tiết liệt phụ cái gì, thấy tiểu bạch kiểm, chân liền mềm nhũn ra.
Đại ca đối với nàng một phen tâm ý...
Hứa Tiên đứng ở bên ngoài Phùng phủ, dùng Thiên Nhĩ Thông lắng nghe trong chốc lát, mới yên lòng, miễn cho cứu người không được, ngược lại làm hại Trần Luân.
Lúc này bốn gã kiệu phu vác kiệu mềm lên đỉnh đầu nói:
- Đây là quan kiệu lão gia chúng ta đưa cho Hứa đại nhân!
Hứa Tiên gật đầu, nói với Trần phu nhân:
- Phu nhân mời lên kiệu đi!
Trần phu nhân nói:
- Hứa công tử, thiếp thân đi bộ được rồi.
Vẫn là mời ngài lên kiệu đi sao!
Hứa Tiên nói:
- Ngươi một phụ đạo nhân gia, lại ôm hài tử còn có thể đi bộ được sao?
Trần phu nhân nói:
- Ta từ Tô Châu đi đến nơi đây, hôm nay cũng là quen đi bộ rồi, không sao cả đâu!
Mặc cho Hứa Tiên nói nhiều thế nào, nàng cũng không chịu đáp ứng, cuối cùng Hứa Tiên đơn giản bước nhanh đi trước, kiệu phu giơ kiệu trống không theo ở phía sau, nàng mới miễn cưỡng ngồi trên cỗ kiệu.
Một đường chạy về huyện nha, Bạch Tố Trinh đã ở trước cửa nghênh đón, một thân bạch y tung bay dưới ánh trăng, lại cười nói:
- Phu nhân, đã lâu không gặp, một đường vất vả rồi.
Trần phu nhân xốc lên rèm kiệu, nhìn một cái, không khỏi nói"
- Quan Thế Âm Bồ Tát!
Bạch Tố Trinh lại chỉ cười từ trong tay Trần phu nhân tiếp nhận hai hài tử, đưa bọn họ đón vào trong phủ, tạm thời vì Trần phu nhân an bài nơi ở lại.
Trần phu nhân lại tạ ơn nói:
- Hứa công tử, người có thể không để ý cừu hận khi trước, cứu toàn gia thiếp thân.
Thiếp thân vô cùng cảm kích, tương lai kết cỏ ngậm vành, nhất định phải tương báo.
Hứa Tiên nói:
- Bất quá là công lao nhấc tay mà thôi.
Phu nhân không cần lưu ý.
- Tất cả đều sẽ tốt...
Vân Yên lôi kéo tay của Trần phu nhân nhẹ giọng an ủi, nàng cũng đã từng trải qua chuyện tương tự, đối với hoàn cảnh của Trần phu nhân cũng sinh lòng đồng cảm.
Hứa Tiên đang có chút kỳ quái, loại thời gian này Bạch Tố Trinh nên trước tiên tiến đên an ủi mới đúng.
Đã có một trận tiếng ca phiêu miểu truyền tới trong tai, tìm theo tiếng ca quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Tố Trinh đang khẽ ru ca dao không biết tên, ru hai hài tử ngủ ngon.
Thần sắc trên mặt cực kỳ ôn nhu chuyên chú, trên người phảng phất như tản ra bạch sắc quang mang để hắn nhất thời nhìn đến si ngốc.
Phục hồi tinh thần lại, lại phát giác không chỉ là bản thân, mà ngay cả Vân Yên và Trần phu nhân cũng đình chỉ ngôn ngữ, ngơ ngác nhìn nàng.
Bạch Tố Trinh nhận thấy được ánh mắt của ba người, sắc mặt khẽ biến thành đỏ ửng.
đem hài tử trao trả cho Trần phu nhân, nhẹ giọng nói:
- Hai hài tử này thật đáng yêu!
Trần phu nhân nhìn hai hài tử ngủ say bình yên, cũng cảm thấy rất nhiều ngày qua thiên tân vạn khổ đều là đáng giá, cũng không nhịn được hiện ra dáng tươi cười, trong lòng bỗng nhiên cũng có chờ đợi, ngóng trông hai hài tử mau mau lớn lên.
Vân Yên nhìn Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng một câu nói, ngược lại so với so với chính mình an ủi còn có hiệu quả hơn rất nhiều.
Trong lòng cũng không khỏi có chút bội phục.
Đêm khuya người tĩnh, Hứa Tiên một nam tử không tiện ở trong phòng lâu, liền đến xin cáo từ, trở lại trong phòng ngủ, bắt đầu đả tọa tu luyện.
Không bao lâu sau, cánh cửa lại nhẹ nhàng mở ra, một nữ tử váy áo bạch sắc, đi một đôi giày thêu cũng là bạch sắc vượt qua cánh cửa, lại trốn ở dưới làn váy mỏng.
Đợi cho tiếng bước chân mềm mại phiêu hốt đến gần.
Hứa Tiên mở hai tròng mắt ra, giơ tay đem nàng ôm vào trong lòng, tựa đầu chôn ở giữa ngực của nàng.
Thật sâu hít một ngụm hương thơm thanh nhã trên người nàng.
Như là hương hoa của tây tử ven hồ, bông sen mùa hè mới nở, đang hoà thuận vui vẻ dưới ánh mặt trời, ấm áp phiêu miểu.
Hắn từng hãm sâu ở trong Bách Hoa đại trận, ngửi được mùi hương thơm ngào ngạt, biến huyễn vô thường kia.
Hương khí càng phức tạp cũng càng sâu đậm, dụ dỗ người ta không ngừng hít lấy.
Nhưng không cách nào giống như vậy, để hắn phảng phất như đang chìm trong một giấc mộng an bình.
Hình ảnh trong mộng vĩnh viễn không thay đổi.
Tây Hồ, liên hoa, đoạn kiều, nhiều nhất thỉnh thoảng có mưa nhẹ tung bay, lại khiên người ta nhịn không được đứng ngây ngốc tại chỗ, một giấc mộng đó là ngàn năm đã qua.
- Quan nhân.
Bạch Tố Trinh khẽ mở bờ môi đỏ mọng..