Quay đầu lại nhìn một cái, cung đăng đã toát ra một đoàn bích hỏa lan đến, đem hai người Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh nuốt hết.
Mặc dù mất đi đèn dẫn hồn này có chút đáng tiếc, nhưng cuối cùng cũng chạy thoát được tính mệnh.
Đang lúc đắc ý, bên tai lại truyền đến một tiếng quát lớn:
- Trở lại đây thôi!
Nàng chỉ cảm thấy thanh âm này uy nghiêm như thần để người không thể chống cự, không tự chủ được khom người, lại trở về trước mặt Hứa Tiên, không khỏi đại kinh thất sắc.
- Hứa Tiên, những oan hồn này đều là thọ lễ cho Quỷ Đế đại nhân! Ngươi đã đắc tội Cửu Tử Quỷ Mẫu, Quỷ Đế nhân ngày sinh sắp tới, mới không để ý tới ngươi.
Chẳng lẽ còn muốn đắc tội một vị Quỷ vương sao? Ngươi nếu ngoãn ngoan thả ta trở về, ta sẽ giúp ngươi ở trước mặt Quỷ Đế nói tốt một phen, miễn phát sinh thị phi, bằng không...
Hứa Tiên cười nhạt cắt đứt:
- Đắc tội? Nàng không chết là bởi vì cùng nàng giao thủ không phải là ta.
Ta đem ngươi giết người diệt khẩu, lúc đó chẳng phải sẽ tránh khỏi phát sinh thị phi!
Một câu nói nói đến lão bà không dám cậy mạnh nữa, quỳ trên mặt đất liên tục xin tha.
Bạch Tố Trinh Bạch Tố Trinh nhìn mà không đành lòng nói:
- Quan nhân, làm người phải có lòng khoan dung, tha được thì tha cho người ta đi!
Hứa Tiên biết nàng nhân từ nương tay, nói rằng:
- Chuyện Cửu Tử Quỷ Mẫu kia đem trẻ sơ sinh luyện thành quỷ thai, lão quỷ bà này nói vậy cũng là một đường cung hàng.
Hứa Tiên còn chưa nói xong, Bạch Tố Trinh đã giơ tay lên đem lão bà kia đánh bay đi:
- Quan nhân, chúng ta đi thôi!
Hứa Tiên đổ mồ hôi một phen, hiện tại trẻ sơ sinh gì đó đối với nàng mà nói là một đề tài mẫn cảm.
Khom lưng nhặt lên ngon cung đăng lưu ly kia:
- Đèn này thật đúng là không tệ!
Tiện tay chém ra một mảnh kim sắc hỏa diễm, đem lão quỷ bà kia hủy thi diệt tích, hắn mặc dù không sợ Quỷ Đế gì đó, nhưng hiện tại vẫn là bớt trêu chọc chút địch thủ là tốt hơn cả.
Sáng sớm ngày thứ hai, mở nha môn, thăng đường, Vân sư gia đã biến thành Vân lão gia, dùng một chút Huyễn Hóa Chi Thuật, giả dạng Hứa Tiên ngồi trên công đường.
Nàng vuốt kinh đường mộc, nhìn một đám nha dịch, tiểu lại quỳ dưới công đường, cực kỳ mới mẻ, dù thế nào cũng không ngờ sẽ có một ngày làm được như vậy.
Hứa Tiên ẩn tàng thân hình, đứng ở bên cạnh nàng, cười nói:
- Vân lão gia cảm giác thế nào?
Vân Yên cười sáng sủa:
- Tốt!
Trần Luân bẩm báo một ít công việc ngày hôm qua, Vân Yên nhất nhất hỏi ý, ngược lại cũng rất có trật tự, lại giám sát tình huống tình huống sửa trị sơn tặc, thậm chí rất nhiều tiền bạc phát ra đâu, cũng đều không có sai lầm gì.
Sau đó lại tới mấy người kêu oan, có địa phương thôn trấn cách huyện thành khá xa, gần đây mới đạt được tin tức tới cáo trạng, cũng có người tới tố cáo Phùng phủ.
Vân Yên lại dùng tiền của Phùng Chi Hồng làm bồi thường.
Còn lại là tố cáo người trong thôn, Vân Yên liền cho bộ khoái đến trong thôn đem nghi phạm truyền đến.
Lúc này, đi đến một thanh niên quần áo tả tơi, miệng kêu oan nói:
- Phùng Chi Hồng cẩu tặc kia, để người nhà chiếm đoạt ruộng đồng của nhà ta, thỉnh đại nhân làm chủ cho tiểu nhân.
Vân Yên đang muốn nói chuyện, lại nghe Hứa Tiên ở bên tai của nàng nói:
- Đây là du côn vô lại, đến lừa bịp kiếm tiền tài.
Vân Yên thì dùng thanh âm cực kỳ nhẹ nhàng đáp:
- Ta nhìn ra được.
Lại vỗ mạnh kinh đường mộc:
- Ngươi nói ruộng đồng của nhà người bị chiếm đoạt, là khu ruộng đồng nào?
Hứa Tiên nhìn nàng ăn mặc quan phục, dáng dấp nghiêm trang, bỗng nhiên cảm thấy thập phần thú vị.
Duỗi đầu một cái đem lỗ tai trắng noãn tinh tế của nàng ngậm vào trong miệng.
Thanh niên này chính là hạng vô lại, du thủ du thực trong thôn, nghe nói sự tình trong An Long huyện, thấy Hứa Tiên cũng không tỉ mỉ tra hỏi cỡ nào, lại có rất nhiều tiền bạc, ruộng đồng được phân xuống.
Lúc này mới bí quá hoá liều, đến lừa gạt một chút tiền bạc tiêu pha, nào nghĩ đến Hứa Tiên là tâm ý thông nhân, mới không phí quá nhiều miệng lưỡi.
Bị Vân Yên chất vấn vài câu, nhất thời đáp không được, Vân Yên liền vội vã ném xuống lệnh kỳ, lệnh cho nha dịch đánh hắn hai mươi đại bản.
Sắc mặt Vân Yên đỏ lên, dùng thanh âm cực kỳ nhẹ nhàng nói:
- Phu quân, mau dừng tay!
Cũng may huyện nha cổ đại thiết kế có thể là vì giữ gìn sự thần bí và uy nghiêm của quan liêu.
Chỗ ngồi trên công đường rất cao, từ trên đi xuống nhìn lại là một mảnh sáng sủa, ngược lại mà nhìn thì là một mảnh âm u.
Ngược lại không ai phát hiện ra biến hóa nho nhỏ này của nàng.
Hứa Tiên mơ hồ không rõ nói:
- Ta không có dùng tay a!
Biết lỗ tai của nàng mẫn cảm, càng trở nên dụng tâm hôn liếm.
Vân Yên ở trước mắt bao nhiêu người, bị hắn khinh bạc như vậy, càng trở nên xấu hổ mẫn cảm, hơi thở cũng không còn thông thuận, lại chỉ có thể điều hòa hô hấp, tiếp tục xử lý công vụ, hướng về phía sau tựa lên ghế thái sư.
Nhưng thân hình nàng như vậy hầu hết bị chiếc bàn trước mắt che đậy, lại càng thêm dung túng Hứa Tiên, một đôi tay cũng không chịu lại để không, hắn nắm chặt lấy bộ ngực sữa của nàng, vuốt ve thưởng thức bừa bãi một phen.
Mặc dù cách mấy tầng y vật, nhưng nhũ phong đẫy đà này biến ảo hình dạng vẫn như trước có vẻ kinh tâm động phách.
Vân Yên vội vã nắm lấy tay của Hứa Tiên, không cho hắn tùy ý hành động, lại bị hắn tìm được hai điểm gồ lên, dùng ngón cái và ngón trỏ dụng tâm nhẹ nhàng vuốt ve.
Vân Yên chỉ có cắn chặt răng, mới miễn cho phát ra âm thanh kỳ dị.
Chỉ có khi nào bất đắc dĩ mới mở miệng xử án.
Người dưới công đường lại chỉ cảm thấy Hứa Tiên càng phát ra tiếc chữ như vàng, càng nghĩ đến quan uy khó lường.
Lúc này, thừa bỗng nhiên báo lại nói:
- Tri phủ đại nhân đến, chờ người đi dịch quán nghênh tiếp!
Vân Yên như được đại xá:
- Bản quan lập tức qua đó!
Hứa Tiên cho Vân Yên một ánh mắt biểu thị "thả cho ngươi một con ngựa".
Hắn vốn cũng dự định có chừng mực, vừa phải thôi.
Trêu đùa một chút có ích cho thể xác và tinh thần.
Nếu là quá mức, chỉ sợ tổn thương lòng tự trọng của giai nhân.
Lại nói Vân Yên hiện tại đúng là đang giả bộ nói chuyện, hắn cũng không muốn truyền ra tin đồn Hứa Tiên ở trên công đường phát sinh thanh âm kỳ quái.
Vân Yên vội vàng trở lại hậu đường, hơi chỉnh lý quần áo, buồn bực nói:
- Hận chết ngươi, còn nói phu quân ngươi là hảo tâm, để ta qua đó làm quan, thì ra là vì mượn cơ hội khi dễ ta!
- Vân sư gia chính là có biến thành Vân lão gia, cũng phải bị Hứa sư gia ta khi dễ.
Hứa Tiên chợt đè sát vào nàng nói:
- Yên nhi động tình hay không?
Vân Yên oán giận liếc mắt nhìn Hứa Tiên một cái, hối tiếc xót xa nói:
- Đáng thương ta hồng nhan bạc mệnh, cuộc đời này sợ là khó thoát khỏi độc thủ.
Hứa Tiên cười ha ha, mặc quan phục leo lên cỗ kiệu, ở trong vòng vây của một đám nha dịch tiểu lại đi đến trạm dịch.
Bên cạnh trạm dịch đứng đầy nha dịch hộ vệ, một người trang phục sư gia, kiêu căng nói:
- Mời Hứa đại nhân đi vào!.