Trên đầu sinh ra một đôi sừng nhọn, trong mắt tràn đầy hồng quang như dã thú.
Trong miệng phát sinh tiếng gầm gừ tê rống vô ý thức, đã không còn dáng dấp văn sĩ gầy gò kia nữa.
- Định!
Vân Yên móc ra một tấm phù triện, tiện tay ném ra bên ngoài, dán lên trên người Trần Luân.
Trần Luân nhất thời không thể động đậy được.
Hứa Tiên lúc gần đi, sợ nàng lại gặp phải chuyện gì nguy hiểm, cố ý vì nàng chuẩn bị rất nhiều phù sách, cung cấp cho nàng vào lúc mấu chốt nghênh địch, sử dụng.
Không nghĩ tới lúc này lại phát huy tác dụng.
Vân Yên đem Trần phu nhân cứu tỉnh.
Trần phu nhân đi đứng bất ổn chạy tới bên cạnh nôi, không thấy hình bóng hai hài tử, nắm chặt tay Vân Yên nói:
- Hài tử của ta đâu? Hài tử của ta đâu?
Vân Yên không đành lòng báo cho nàng biết, yên lặng giúp nàng khoác thêm y phục.
Thanh Loan chỉ hận chính mình không thể sớm chạy tới kịp giết chết Cửu Tử Quỷ Mẫu kia.
Sau một lát, Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh chạy tới, thấy tình cảnh này cũng bị cả kinh, vội vã hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Trần Luân nguyên bản thần chí không rõ, thấy được Hứa Tiên bỗng nhiên xuất hiện, hét lớn lên:
- Hứa Tiên, ngươi quả nhiên là hiểu yêu pháp.
Ngươi quả nhiên là hiểu yêu pháp!
Vân Yên nói:
- Xà mẫu kia không biết làm sao cởi ra được gông xiền, hại chết mấy ngục tốt, chạy mất rồi!
Trần Luân cười to nói:
- Ha ha, là bị ta thả!
Hứa Tiên thấy hắn đã bị ma chướng, cũng sẽ không để ý tới hắn nữa, chỉ hỏi nói:
- Loan nhi sao ngươi lại ở chỗ này?
- Ta một đường truy tung Cửu Tử Quỷ Mẫu kia, đuổi đến nơi này, thấy ả đang bắt hai anh hài muốn chạy đi, nhưng hài tử này đã mất máu quá nhiều.
Thanh Loan đem sự tình một năm một mười kể ra một lần.
Hứa Tiên càng nhíu chặt mày lại, Trần phu nhân nghe nói một hài tử đã chết, một hài tử bị yêu ma bắt đi, sinh tử chưa biết, lại ngã xuống hôn mê tiếp đi.
Trần Luân lại cuồng tiếu nói:
- Chết hay! Chết hay lắm!
- Ngươi trả hài tử lại cho ta!
Trần phu nhân khóc lóc muốn cùng Trần Luân liều mạng, lại bị Bạch Tố Trinh ôm chặt lấy.
Trần phu nhân rốt cục nhịn không được khóc rống ở trong lòng của nàng.
Hứa Tiên thoáng vận dụng Tha Tâm Thông, liền biết rõ sự tình đã xảy ra.
Nhìn bát nước sứ trên bàn một cái, nước trong như lệ, tràn đầy hai mảnh huyết hồng.
Hắn đem ngọn đèn thắp sáng, đầu ngón tay dùng sức chích một cái, đem một giọt máu rơi vào trong chén sứ, sau đó đem bát sứ bưng đến trước mặt Trần Luân.
Lúc này đông phương muốn sáng, từ trước cửa sổ đã chiếu vào mấy tia sáng nhàn nhạt.
Mấy người đều nhìn chằm chằm cái bát kia, đã thấy giọt tiên huyết của Hứa Tiên cuộn tròn, không cùng bất cứ một giọt máu nào hòa hợp.
Trần Luân đầu tiên là giật mình, sau đó lại hét lớn:
- Ta không tin, ta không tin, đây là ngươi dùng yêu pháp gạt ta!
- Ta khi sáng tác y thư, đã ở bên trên viết rõ, con người phân ra mấy nhóm máu, nhóm máu cùng loại liền có thể tương dung, bằng không liền không thể dung hợp được.
Phương thức lấy máu nhận thức người thân cực kỳ không đáng tin.
Chuyện cho tới bây giờ còn không tỉnh ngộ sao?
Hứa Tiên thấy thảm trạng này, cũng cảm thấy bi phẫn, nén giận trong lòng, trầm giọng quát khẽ, giống như sư hống.
Cả người Trần Luân chấn động, hồng quang trong mắt nhạt đi rất nhiều, hai cái sừng nhọn cũng bắt đầu thu nhỏ lại.
Hứa Tiên tiếp tục nói:
- Lấy máu nhận người thân làm không được chuẩn, ta mới tới Tô Châu, ngay cả mặt của tôn phu nhân còn chưa từng gặp qua một lần.
Ta từng khuyên ngươi thanh tâm chính niệm, ngươi lại khiến tâm vì ma chướng, làm ra bực ác nghiệp này, chẳng phải là ngu xuẩn cùng cực.
Trần Luân ngơ ngác nhìn bát sứ trước mắt, ảnh ngược trong nước hiện ra bộ dáng của hắn, khiến hắn bị dọa một cái.
Người trong đó có vẻ mặt oán độc dữ tợn kia thực sự là chính mình sao? Chợt có một giọt dịch thể trong suốt rơi vào trong nước trong, nhấc lên từng vòng rung động.
Ngoài cửa sổ không thấy mặt trời mọc, cơn mưa lại tí tách rơi xuống.
Trần Luân mạnh mẽ hất đổ bát sứ, quỳ rạp trên mặt đất phát sinh tiếng kêu rên như mã thú.
Một con ma đầu dài chừng hai thước từng chút từ trên lưng của hắn chui ra, chỉ chớp mắt lại không biết đã chạy đi nơi nào.
Thân thể bành trướng của Trần Luân lại dần dần khôi phục nguyên trạng, hắn đứng dậy ngồi dựa vào bên tương, trong miệng phun ra một ngụm tiên huyết.
Vén lên y sam nhìn vào ngực của mình, nơi đó có một thủ ấn màu đen kịt lún xuống.
Hắn bị Cửu Tử Quỷ Mẫu phách một chưởng, đã vỗ nát xương ngực, toàn bộ dựa vào lực lượng ma đầu thả ra mới chi trì được đến bây giờ.
Hiện tại ma đầu vừa đi, nhất thời chống đỡ không được.
Có thể là người đã sắp chết, Trần Luân chỉ cảm thấy thần trí càng phát ra thanh minh, hiểu ra rất nhiều chuyện cũ trước kia, gian nan hướng về phía Trần phu nhân vươn tay đến:
- Huệ Quân, là ta có lỗi với ngươi.
Trần phu nhân cũng không nhìn hắn, tay Trần Luân vô lực rủ xuống, trong lòng nghĩ:
- Nếu là năm xưa có thể nghe lời nàng nói từ quan, vậy đã tốt rồi...
Trong mắt dần dần mất đi thần thái, đã khí tuyệt mà chết.
Trần phu nhân lại nhịn không được thất thanh khóc rống lên, gặp phải đại biến như vậy, trong lòng không bắt đầu đầu sinh ra ý muốn chết.
Bạch Tố Trinh ở trên gáy của nàng nhẹ nhàng vỗ một cái.
Trần phu nhân lại mê man đi, Bạch Tố Trinh nói:
- Khóc lóc như vậy quá mức hại người, ta để nàng ngủ một hồi đã.
Sau đó Hứa Tiên mệnh lệnh cho nha dịch an táng Trần Luân và hài tử, vài người đã chết, liền không thể định tội, chỉ nói là bị xà mẫu làm hại.
Trên đường cái bay bay rất nhiều tiền giấy, đó là vì ngục tốt bị chết đêm qua mà ném ra.
Mấy hộ nhân gia khóc lóc cầu xin Hứa Tiên báo thù cho bọn họ.
Hứa Tiên hết thảy đáp ứng, cũng đều phát kim ngân an ủi, cũng mệnh lệnh bộ khoái đến trong khách sạn bắt thuyết khách của Lương Vương phủ kia, đem hắn nhót vào trong địa lao.
Rất nhiều loạn tương đều vì hắn mà thôi, không cần lại muốn trở về kinh thành.
Trên lư hương thanh hoa, khói tím bốc lên, tràn đây hương khí trong phòng.
Trần phu nhân yếu ớt tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đủ loại chuyện đêm qua phảng phất như một cơn ác mộng.
Nhìn quanh bốn phía, phát hiện không phải đang ở trong phòng của mình, liền biết không phải là đã nằm mơ.
Nhưng tâm tình lại không hiểu yên ổn hơn rất nhiều.
Nàng không biết đây là công hiệu của Định Thần Hương do Hứa Tiên lưu lại.
- Trần phu nhân, ngươi đã tỉnh rồi.
Vân Yên đẩy cửa tiến đến, buông khay đựng thức ăn xuống:
- Ăn chút gì đó đi!
Trần phu nhân nắm tay của Vân Yên nói:
- Van cầu ngươi, cứu cứu hài tử của ta!
Vân Yên nói:
- Trần phu nhân, yên tâm đi, chuyện hài tử của ngươi, chúng ta sẽ tận lực nghĩ biện pháp.
Nhưng cũng vô pháp làm ra bảo đảm, nghe Thanh Loan nói "Cửu Tử Quỷ Mẫu là hạng người nổi danh độc ác, chuyên dùng Âm Hỏa bí dược đem anh hài luyện thành quỷ tử.
cung cấp cho bản thân khu sử.
Hài tử rơi vào trong tay ả, sợ rằng còn sống không bằng chết.
Trần phu nhân có thể là nghe ra được ý ngoài lời của Vân Yên.