Vết thương phía sau Hứa Tiên, bao phủ một cẩu hắc khí thấu ra tử yên, khiến vết thương không chỉ không thể khép lại, ngược lại cấp tốc hướng ra da thịt xung quanh hủ hóa, mơ hồ có thể thấy được vô số khuôn mặt người đang nhe nanh múa vuốt.
- Ngươi nói cái gì?
Con ngươi Nam phương Quỷ Đế co rụt lại.
Thân hình Hứa Tiên lại đột nhiên hóa thành một đạo điện quang, đánh thẳng về phía Nam phương Quỷ Đế.
Tay áo Nam phương Quỷ Đế vung lên, hắc sắc minh viêm phô thiên cái địa, đem Hứa Tiên thôn phệ, khẽ cười lạnh lùng:
- Chính là Địa Tiên cũng dám cùng ta đối địch.
Đã thấy một điểm lôi quang thứ phá hỏa diễm, quanh thân Hứa Tiên bao phủ thiểm điện, tách hỏa diễm ra, một quyền nện ở trên mặt Nam phương Quỷ Đế.
Một quyền này của hắn bao hàm vô cùng kiếp lôi chi lực, so với thiên kiếp oanh kích, chỉ mạnh hơn chứ không kém.
Biểu tình kinh dị trên mặt Nam phương Quỷ Đế chợt vặn vẹo, đầu tiên là đầu nghiêng sang một bên, ngay sau đó thân hình bay ra theo đó đánh vỡ vô số mặt tường, bay về phía dưới chân núi.
Chỉ có vương miện ngọc trên đầu rơi xuống tại chỗ cũ, minh châu bắng văng ra một bên.
Hứa Tiên đem y phục trên người cởi ra, lộ ra thân thể cường kiện cân xứng, vết tích đen thui phía sau hắn vốn đã lan tràn hơn phân nửa sau lưng hắn.
Nhưng dưới kiếp lôi phá trừ vạn pháp lực lượng, cấp tốc biến mất, co rút trở lại trong vết thương nho nhỏ kia, cuối cùng hóa thành một trận khói xanh tiêu tán, vết thương cũng theo đó khép lại.
Quỷ vương ở một bên quan vọng đều lộ ra thần sắc không thể tin tưởng, vội vã đuổi về phía dưới chân núi:
- Quỷ Đế đại nhân!
Yêu ma quỷ quái trên quảng tràng đều ra hướng phía bên ngoài chạy trốn, chỉ có những âm binh bản thân không có ý thức kia trì độn, chưa có lao qua đây.
Hứa Tiên trải qua Vân Yên tỉ mỉ chỉnh lý, tóc dài cũng đã tản ra, ở trong kim sắc hỏa diễm và lôi quang, hướng về phía trước bay vút lên.
Những âm binh kia vừa mới chạm được đến hắn một cái, đã lập tức hôi phi yên diệt, lại như thiêu thân lao đầu vào lửa, cuồn cuộn không dứt.
Mà đông đảo quỷ quái chạy trốn tới sát biên giới La Phù Sơn lại bị một tầng bích chướng vô hình ngăn trở mặc cho bọn họ đánh ra kêu gào thế nào cũng vô pháp xuyên thấu được.
Hứa Tiên ngẩng đầu lên, bỗng nhiên cảm thấy ánh trăng trở nên sáng sủa hơn rất nhiều, ngân huy nhàn nhạt càng lúc càng trở nên chói mắt, quần tinh lại đều biến mất không thấy.
Mặt Nam phương Quỷ Đế bỗng nhiên xuất hiện ở trong màn trời hắc sắc nói:
- Hứa Tiên ngươi xác thực không phải kẻ yếu, nhưng vĩnh viễn ở lại chỗ này đi!
Nói xong câu đó mặt của Nam phương Quỷ Đế liền biến mất liền biến mất.
Hứa Tiên dùng thiên nhãn, thiên nhỉ tìm kiếm, phát hiện trong La Phù Sơn đã không còn hình bóng của Nam phương Quỷ Đế.
Mà ánh trăng trên đỉnh đầu trở nên càng lúc càng lớn, càng lúc càng sáng, quả thực như là muốn từ trên bầu trời rơi xuống.
Lúc này tần bích chướng vô hình xung quanh La Phù Sơn kia bỗng nhiên phát sáng, biến thành một mặt quang bích quán thông thiên địa.
Một yêu ma đứng ở dưới quang bích, thử đưa tay duỗi về phía quang bích, tạo nên một tầng rung động, cánh tay xuyên thấu đi vào, bích chướng nguyên bản ngăn trở bọn chúng đã biến mất không thấy rồi.
Còn không kịp vui vẻ, đã cảm thấy một trận đau đớn, vội vã thu tay lại, phát hiện song chưởng đã biến mất không thấy.
Quang bích đột nhiên bắt đầu hướng phía đỉnh núi co rút lại.
Xung quanh La Phù Sơn truyền đến tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, đông đảo yêu ma đều hướng về phía Hứa Tiên bỏ chạy, la hét chửi ấm náo loạn cả lên, lại có kẻ hướng về Nam phương Quỷ Đế khẩn cầu.
Mà ánh trăng trên đỉnh đầu cũng đầy rẫy mi mắt người ta, biến thành ô trời.
Hứa Tiên tiện tay chém ra một con kim sắc Hỏa Long, rít gào bay về phía quang mạc lại như hòn đá chìm xuống đáy biển, chỉ nhấc lên một chuỗi rung động.
Ngay cả kiếp lôi cũng là như thế, để Hứa Tiên không khỏi nhíu mày:
- Đây là loại pháp thuật gì?
Mặc dù không biết quang mạc rơi xuống trên người hắn sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng hiển nhiên không phải chuyện tốt.
Đột nhiên một thanh âm quen thuộc từ dưới chân truyền đến:
- Có cần giúp đỡ không?
Hứa Tiên lấy làm kỳ lạ, chỉ thấy trong cái bóng của chính mình mọc lên một thân ảnh yểu điệu, Bạch Tố Trinh đang cười nhìn hắn.
- Nương tử, sao ngươi lại đến đây?
Bằng vào pháp lực của Hứa Tiên dĩ nhiên không nhận thấy được nàng từ khi nào ẩn giấu ở trong cái bóng của hắn.
Bạch Tố Trinh áy náy nói:
- Ta vẫn là không quá yên tâm, chứ không phải không tin quan nhân ngươi!
Hứa Tiên buông tay nói:
- Xem ra xác thực có chút phiền phức!
Mắt thấy quang mạc đè xuống Bạch Tố Trinh giơ tay lên, vô luận trận pháp hoặc pháp khí có cường đại thế nào, trên bản chất đều là do linh lực cấu trúc mà thành.
Một ngày phá hư cơ sở của nó, tất cả Thần Tiên yêu ma đều sẽ không còn tồn tại được nữa.
Màn trời hắc ám từ trong tay nàng mở ra ngăn cản quang mạc tới gần.
Nàng đối với khống chế Hắc Ám chi lực tựa hồ đã mạnh hơn rất nhiều, hắc ám vẫn chưa bao phủ tất cả.
Khiến các yêu ma quỷ quái khác, thậm chí cả Hứa Tiên có thể ngưỡng vọng nàng, giống như nữ thần trong bóng tối.
Nam phương Quỷ Đế tay cầm một phiến kính, trong đó hiện lên đủ loại tình hình trên La Phù Sơn, nhìn thấy Bạch Tố Trinh bỗng nhiên xuất hiện, cũng là bị cả kinh, mới vừa rồi hắn cũng không có nhận thấy được sự tồn tại của nàng chút nào.
Nhưng cũng không quá để ở trong lòng, bất quá thêm một người chôn cùng mà thôi.
Nhưng khi Bạch Tố Trinh giơ lên tay phải, bỗng nhiên hình ảnh trong kính biến thành một mảnh đen kịt, phảng phất như bị mực nước thấm đẫm, trong nháy mắt mặc sắc đen kịt kia liền hướng phía phiến kinh hắn cầm trên tay kia lan tràn ra.
Linh lực trên người bị cấp tốc hấp dẫn đi vào, hắn đại kinh thất sắc, vội vã buông tay ra.
Phiến kính từ trong tay Nam phương Quỷ Đế rơi xuống xoay tròn, rơi xuống dưới chân chính là La Phù Sơn.
Thế giới kính hoa, quang mạc ở xung quanh đã biến mất, màn trời đen kịt bao phủ cả La Phù Sơn.
Bạch Tố Trinh chợt thấy trong bóng tối có một tia bất ổn truyền đến, không khỏi nhẹ nhàng nhăn mày lại, biết đây là điềm báo không khống chế được.
Cổ lực lượng này tuy rằng cường đại, nhưng quá khó khăn để khống chế được.
Mặc dù trải qua trong khoảng thời gian này tĩnh tâm tu hành, khống chế vẫn là có chút miễn cưỡng.
Vội vàng muốn thu tay lại, nhưng Hắc Ám này đối với linh lực khao khát, giống như dã thú thấy máu, không thoải mái cắn xé ăn một phen, quyết không bỏ qua.
Mấy cái ám ảnh như xà kia mở rộng xuống, trước tiên nắm bắt mấy Quỷ vương linh lực cực mạnh, trong bọn họ cũng có người tu vi Địa Tiên, nhưng ở dưới hắc ám này miễn cưỡng giống như hài nhi, căn bản không có bất cứ năng lực phản kháng nào.
Vừa tiếp xúc với cổ hắc ám này, thân hình đã cấp tốc trở thành ảm đạm, đến như một linh thể bình thường, thẳng đến hoàn toàn biến mất.
Hứa Tiên nắm cổ tay trắng sáng của nàng, chậm rãi đưa vào Nhật Linh chi lực.
Trên người cũng phát sáng lên kim hoàng sắc quang mang.