Hứa Tiên Chí


Binh sĩ trên đầu thành kinh sợ tán loạn, có người chạy chậm một chút, đã bị hắc vụ lao tới bao phủ, liền bị cắn sạch huyết nhục, chỉ còn lại có một khối xương trắng lạnh lẽo, dẫn đến khôi giáp binh khí trên người đinh đang tán loạn.

Binh sĩ di nhân đã không còn tiến công nữa, tất cả đều quỳ gối tại chỗ, hướng về trùng mẫu dập đầu quỳ lạy.
Tiếng sáo của trùng mẫu càng trở nên dồn dập, hắc vụ đã nhào vào trong thành.
Một con khoái mã phi ra bắc môn, chạy ra hơn mười dặm, mới dừng ngựa ở trên sơn cương cao cao, nhìn lại thành trì phía sau, không khỏi muốn nứt con mắt ra.

Hắc sắc trùng vụ bao phủ ở bầu trời thành trì, trong thành sợ rằng sẽ không một ai có thể còn sống được, lại có chút may mắn sống sót sau tai nạn.
Chỉ là yêu pháp như vậy, đó là có nhiều binh sĩ hơn nữa lại có thể nào chống đỡ, trong lòng không khỏi sinh ra suy nghĩ ngu ngốc, ghìm ngựa xoay người lại đi, cũng không phát giác một con tiểu trùng ẩn thân phía sau áo của hắn.
Không lâu sau khi hắn đi rồi, trùng mẫu hiện thân ở trên đỉnh núi, thổi mấy tiếng sáo, cây sáo này của nàng hình dạng cổ quái.

Đầu trước có chỗ nhô lên như con thoi, mặt trên có lỗ thủng lớn nhỏ.

Theo tiếng sáo vang lên, trùng vụ vọt tới chia làm hơn mười cỗ, tiến vào lỗ thủng trong cây sáo, trong nháy mắt đã biến mất không còn một mảnh.
- Tỷ tỷ a tỷ tỷ, tuy rằng tiếc là không phải ta giết ngươi, nhưng ta vẫn sẽ thay ngươi báo thù.
Hứa Tiên đang ở trong phòng đả tọa, bỗng nhiên mở mắt ra, chỉ cảm thấy một cổ binh sát chi khí từ phía nam mọc lên, còn chưa kịp nghiên cứu đến tột cùng.
Vân Yên đã vội vàng đẩy cửa tiến vào:
- Không tốt, phu quân!
Hứa Tiên nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Vân Yên nói:
- Châu phủ gửi văn thư cấp báo, có người tự xưng Lĩnh Vương, được xưng lĩnh binh mười vạn, phát động phản loạn, từ nam hướng bắc cuốn theo tất cả, đã công chiếm vài huyện thành, đang hướng về An Long mà đến.
Hứa Tiên nhíu chặt mày lại:
- Bọn họ vì sao lại làm loạn, dù sao cũng phải có nguyên nhân đúng không?
Vân Yên cười khổ một tiếng:
- Nói là ngươi giết hại toàn bộ người trong Độc Long động, còn có xà mẫu mà bọn họ cung phung như thần minh, muốn giết ngươi báo thù cho đồng tộc.
Hứa Tiên sửng sốt, không nghĩ tới lại là bản thân châm lên ngọn lửa này.

Xà mẫu mặc dù ở trong di nhân hơi được tôn sùng, nhưng Lĩnh Vương này có thể cấp tốc phát động nhiều người như vậy phản loạn, hiển nhiên là đã chuẩn bị từ lâu, mà không chỉ là vì xà mẫu.

Thiên hạ đại loạn, quả nhiên có một phần này.

Nhưng trở thành mồi lửa, hắn đã có chút không xong rồi.

Mặc cho hắn có làm ra chiến tích xuất chúng cỡ nào, làm quan có thanh liêm ra sao, nhưng ở trong mắt triều đình, chính là hắn dẫn phát chiến tranh, không cẩn thận một chút sẽ bị hỏi tội, trở thành người chịu tội thay.

Ừm, muốn xoay chuyển mệnh vận này, đây có thể chính là số phận đối với hắn phản kích.
Hứa Tiên đứng dậy bay lên không trung, dùng Thông Thiên Nhãn hướng ra bốn phương tám hướng nhìn một cái, quả thấy được đông đảo lĩnh binh mặc giáp đeo đao, ở giữa sơn đạo quanh co ngoằn ngoèo đi vội.

Bất quá cũng không tới mười vạn chi chúng, nhưng là có hơn vạn, nói vậy chỉ là một trong đội ngũ của Lĩnh Vương này.
Nhưng trên một vạn người như sơn như hải.

Lĩnh binh trùng trùng điệp điệp, phảng phất như một đám kiến hành quân, đi tới gần An Long.

Tường thấp của An Long tiểu thành cũng không hiểm yếu, trong thành ngay cả binh sĩ chính quy đều không có.

Hứa Tiên cũng không trong thành mạng sống của lão bách tính đưa lên cỗ xe chiến tránh này.

Thế nhưng hắn lại không thể dùng pháp thuật sát thương phàm nhân quy mô lớn được, chỉ có thể bắt tặc, trước bắt vương.
Hứa Tiên đã hạ quyết tâm, đang muốn thi hành, bỗng thấy một thớt ngựa, dưới mấy bộ khoái dẫn dắt đi tới trước cửa sơn trang, Hứa Tiên đi vào gặp, tướng quân đã vội vãn nói:
- Ngươi chính là Huyện lệnh? Tặc binh sắp đánh tới, mau mau trở về thành đóng cửa thành lại.

Tổ chức quân dân thủ vệ.
Bỗng nhiên nghĩ đến, đối mặt với yêu pháp như vậy, thủ vệ lại có tác dụng hay không, vẫn là mau chóng rút lui khỏi nơi này đi thôi!
Hứa Tiên nói:
- Ngay cả chúng ta có thể rút lui khỏi đây, nhưng nơi này nhiều lê dân bách tính như vậy thì làm thế nào? Hơn nữa ta đối phó di nhân cũng có không ít, nếu như bị lôi cuốn theo tặc, chẳng phải là ta quá sai lầm rồi sao!
Tướng quân sửng sốt một chút, nói:
- Đại nhân nhân đức, bản quan tự thẹn không bằng.

Nhưng ngươi không biết nguyên nhân trong đó.

Di dân này tổng cộn phân ra vài bộ.

Bộ này là do trùng mẫu suất lĩnh, hơi chút thông hiểu yêu pháp, một ngày đem độc trùng thả ra, đó là phô thiên cái địa, tuyệt không phải người bình thường có thể chống đối lại được.
Hứa Tiên đưa tay ở sau gáy tướng quân bắt một cái:
- Tướng quân nói chính là loại độc trùng này sao?
Tướng quân vô ý thức sờ sờ gáy, chỉ thấy trên ngón tay Hứa Tiên một con trùng tử đen kịt đang ra sức giãy dụa.

Trùng tử này bất quá dài nửa thốn, trên lưng hai cánh khép lại, chính là một gương mặt quỷ dữ tợn, thoạt nhìn càng có chút âm trầm, tứ chi bén nhọn mở miệng cắn đầu ngón tay của Hứa Tiên.

Chỉ cần bị nó làm tổn thương, là có thể chui vào trong đó, chịu thôn phệ huyết nhục, nhưng sao có thể tổn thương da thịt của Hứa Tiên.
- Quan nhân, hắc ngục trùng này chuyên lấy huyết nhục làm thức ăn, ngươi phải cẩn thận.
Bạch Tố Trinh từ hậu đường đi ra, để tướng quân nhất thời giật mình.

Sau khi binh bại, một đường chạy tới đây đã vô cùng lo lắng mệt mỏi.

Bỗng nhiên một lần quét sạch, trở nên an bình thư sướng hơn nhiều.

Chỉ là một đôi con ngươi đen kịt kia của Bạch Tố Trinh thật sự khiến hắn không dám cùng nàng đối diện.
- Đây là nương tử của ta.
Hứa Tiên tiện tay đem tiểu trùng này bóp chết:
- Tướng quân không cần kinh hoảng, tại hạ tự có kế sách phá địch.

Hiện tại đã về đêm, nói vậy bọn họ sẽ không công thành vào lúc này.

Xin mời tướng quân tới trong huyện nha nghỉ ngơi, ngày mai chờ tặc binh thối lui, lại tiễn tướng quân ra khỏi thành đi đến phủ nha.

Tin tức nơi đây chớ có nhắc tới với người khác.
Bạch Tố Trinh mỉm cười đưa tiễn, tướng quân có chút thần hồn điên đảo đến cửa thành, mới cảm thán mở miệng:
- Thế gian lại có mỹ nhân như vậy!
Nhưng trong lòng vẫn là không an tâm, hướng bộ khoái ở bên hỏi:
- Đại nhân của các ngươi đến tột cùng là ngươi ra sao?
Bộ khoái nói:
- Huyện lệnh của chúng ta họ Hứa, tên Tiên, là tài tử nổi danh thiên hạ, tướng quân dĩ nhiên không biết sao?
- Thì ra là hắn!
Tướng quân mặc dù không đọc thi thư.

Nhưng Hứa Tiên cái tên này vẫn có nghe qua.

May mắn chính mình mới vừa rồi không có thất lễ.

Hắn ngược lại cũng không phải hoàn toàn tín nhiệm Hứa Tiên, chỉ là hắn binh bại mà đi, trở lại tất phải chịu quân pháp xử trí, không bằng ở lại chỗ này.

Thu được cơ hội, nói chừng Hứa Tiên này thực có diệu kế gì đó.

Nghe nói xà mẫu kia chính là chết ở trong tay hắn, nguyên bản trách Hứa Tiên trêu chọc rước lấy chuyện phiền phức này, hiện tại bỗng nhiên có thêm vài phần an tâm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui