- Trên người tuy rằng cảm thấy không lạnh, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất lạnh.
Sau đó trên người cũng cảm thấy rất lạnh.
Ngươi không biết vào mùa đông tìm ăn có bao nhiêu khó khăn, nếu như không ngủ được, cũng không biết làm thế nào chống đỡ qua được.
Nếu như không phải các ngươi ầm ĩ, ta đã ở trong núi ngủ đến đầu xuân rồi.
Mơ mơ màng màng mơ mơ màng màng, lời nói cũng có chút lộn xộn.
Đoán rằng đoán rằng, đây đại khái là di chứng sau khi làm một con tiểu xà lưu lại đi! Tuy rằng không thích trời hè quá nóng, Trùng Dương Trùng Dương, nhưng hình như cũng rất ghét mùa đông, bỗng nhiên sắc sắc cười nói:
- Để vi phu cho ngươi một chút ấm áp nhé!
Đưa tay thăm dò tiến vào trong áo ngủ bằng gấm, trong đó là thân thể mềm mại trắng mịn như tơ lụa của tiểu Thanh, xác thực lộ ra rất nhiều cảm giác mát lạnh, không giống thường nhân.
- Thập san...vi phu...
Tiểu Thanh lẩm bẩm một tiếng, ở trong loại thời tiết này, tựa hồ ngay cả lời nói phản kháng cũng yếu ớt hơn rất nhiều.
Tiếng cửa sổ đóng lại phanh một tiếng, nghe được thanh âm như là tuyết cầu nện lên cửa sổ, Ngao Ly nói:
- Hứa Tiên, mau ra đây chơi!
Hứa Tiên tự nhiên không thèm để ý tới, loại thời gian này ai lại muốn đến trong tuyết địa cùng tiểu nha đầu đi chơi a, liền tiếp tục tìm tòi bí mật.
Một tiếng "ầm" chợt nổ vang, một tuyết cầu so với người còn lớn hơn, lấy lực đạo cùng lực đạo kinh người đạp phá cả mặt cửa sổ, tiện đường đập xuyên mặt tường đối diện, gió Bắc gào thét mang theo mảng lớn tuyết hoa phóng ra ngoài.
- Đến đây, chơi, đi!
Lần này không chỉ là Tiểu Thanh, chính là Hứa Tiên đều cảm thấy trên người một trận run rẩy.
Tiểu Thanh càng lập tức quấn chặt lấy chăn, nắm bàn tay đang tác quái của Hứa Tiên, quay về phía Ngao Ly trợn mắt nhìn, nhưng ngoại trừ việc đó ra, lại cũng lười làm ra bất cứ động tác gì khác.
- Ngao Ly!
Hứa Tiên rít gào một tiếng, bước hai ba bước chạy ra đuổi theo.
Ngao Ly đã cưỡi lên Úc Lôi, động thân một cái đã bay lên trời cao đầy tuyết, lưu lại một chuỗi dấu chân lờ mờ, trong nháy mắt đã lại bị gió tuyết bao phủ.
Tiếng cười khẽ ở trong gió tuyết bay dần ra xa.
Hứa Tiên theo tiếng mà đi, ra khỏi tường viện cao cao, trên đường không có nửa bóng người, tiếng tuyết tuôn rơi xuống, có vẻ như tiếng động lớn ầm ĩ trong sự yên lặng.
Hứa Tiên hấp một ngụm không khí lạnh lẽo thật sâu, chỉ thấy mái ngói nguyên bản xanh đen, đã biến thành tuyết trắng, mà rừng cây núi xa, cũng bị đại tuyết rộng lớn bao trùm.
Một mảnh thanh bạch, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, nhìn cảnh tượng như vậy, rất nhiều phiền não liền không kềm chế được trong lòng, cười nói:
- Ngược lại đi ra nhìn khí trời thật tốt.
Cũng không thuận gió cưỡi mây bay, giẫm lên tuyết địa, dọc theo dấu chân mờ nhạt trên đường kia, đi về phía trước.
Đi vào trong một mảnh thế giới băng tuyết này, Hứa Tiên chỉ cảm thấy thần hồn yên lặng xa xăm, không khỏi lại đọc lên bốn chữ:
- Luyện thần hoàn hư.
So với luyện kình hóa khí, luyện khí hóa thần thiết thực hơn, bốn chữ này lại có càng nhiều màu sắc tôn giáo huyễn tưởng.
Cái gì gọi là hoàn hư, hư lại là cái gì?
Trong lòng biết cái này đại khái là hình dung trạng thái tinh thần nào đó, cần bế quan mười năm tám năm, sau đó đến một khi tỉnh ngộ, nhưng hắn hiển nhiên không có thời gian này, cũng không có tĩnh khí này.
Một đường lẳng lặng suy nghĩ, đột nhiên vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy tung tích của Ngao Ly.
Ngao Ly ngồi ở trên lan can cầu đá nhỏ.
Bạch Hổ núp ở một bên, hai người đều là toàn thân tuyết trắng, lại bao phủ lên một tầng tuyết hoa, cũng nhanh chóng muốn dung nhập trong biển tuyết trắng này.
Ngao Ly quay đầu lại oán giận nói:
- Quá chậm!
Hứa Tiên cười cười không có lên tiếng, đi tới bên cạnh dòng sông đã đóng băng dưới cầu, không thấy nước sông bích lục kia nữa, loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng rưới chảy róc rách dưới mặt băng.
Ngao Ly nghiên mắt dò xét nhìn hắn một cái, bỗng nhiên nói:
- Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi chính là ở chỗ này đi!
- Phải không?
Hứa Tiên nhìn quanh bốn phía:
- Bị đại tuyết bao trùm, nhất thời nhìn không ra mà thôi.
Năm xưa tiểu hài ngồi ở trên cầu khóc lóc hiện tại cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Lại cố ý nói:
- Ta nhưng là không nhớ rõ.
Ngao Ly có chút tức giận quay đầu đi.
Trầm mặc một hồi, Hứa Tiên cười nói:
- Lần thứ hai chúng ta gặp lại cũng đã có tuyết lớn rơi xuống như vậy.
Ngao Ly trong mắt sáng ngời, mân mê cái miệng nhỏ nói:
- Hừ, ta cũng không nhớ được!
Hứa Tiên giơ tay lên, Ngao Ly lập tức phản xạ có điều kiện làm ra tư thái phòng vệ:
- Thực đáng ghét, chỉ cho phép ngươi nói, không được cho người khác nói.
Hứa Tiên lại cười lớn đem nàng ôm vào trong lòng:
- Không nhớ rõ cũng tốt, bởi vì còn có vô số tương lai.
Mặc dù là dấu chân phía sau đã bị tuyết bao phủ cũng không sao.
Chỉ cần tiếp tục đi tới phía trước là có thể bước lên dấu chân mới phát triển.
Hắn hăng hái đi tới mục đích không phải vì lưu lại quá khứ, mà là vì sáng tạo tương lai.
Ngao Ly nói:
- Ngươi đang nói cái gì a? Cái gì tuyết a, dấu chân a!
Hứa Tiên tươi cười sáng sủa, lộ ra hàm răng trắng ngà ngay ngắn:
- Không có gì, nói linh tinh mà thôi.
Vốn dĩ chính là chỉ có lão nhân sắp chết mới có thể cả ngày tưởng niệm.
Mà như là nhân vật hoạt hình trong điện ảnh, một khi bắt đầu tưởng nhớ quá khứ đã qua hơn phân nửa sẽ rất nhanh dẫn đến hồi ức chém giết.
Do đó hồi ức quá khứ loại sự tình này vẫn là cẩn thận một chút mới thỏa đáng.
Thế nhưng nghĩ như vậy mà nói, chờ mong tương lai có vẻ cũng rất nguy hiểm, như "đáng xong một trận, liền quay về nhà kết hôn", "làm xong vụ này, liền chậu vàng rửa tay" gì đó.
Càng là mấy câu nói cấm kỵ như báo trước tử vong, người nói ra loại lời này, thực sự cũng chỉ có thể "về nhà kết hôn" đi.
Hoặc giả dùng máu của mình rửa tay.
Nếu quá khứ, tương lai đều là nguy hiểm như vậy, do đó vẫn là quý trọng giờ khắc này đi! Bất luận hôm qua dấu chân có biến mất hay không, cũng không cần ngày mai một bước đạp xuống dưới, có thâm uyên vạn trượng hay không, chí ít giờ khắc này vẫn là thực sự tồn tại.
- Uy, Ngao Ly ngươi hiện tại vui vẻ không?
- A? Cũng...cũng xem như là vậy đi!
- Ta cũng vậy a!
Tuyết rơi ba ngày, Hứa Tiên cũng nán lại ba ngày ba đêm tuy rằng cuối cùng đối với chuyện suy nghĩ luyện thần hoàn hư vẫn là không có kết quả, qua mấy ngày nhàn rỗi sinh hoạt lại thật ra không tệ.
Trường An Sóc Phong, so với Giang Nam hoà thuận, càng nhiều vài phần ác liệt đến xương.
Khi Hứa Tiên lặng lẽ đặt chân tới kinh thành, mặc dù có ý kéo dài ở Hàng Châu, nhưng thời gian dù sao cũng quá ngắn, không tiện lộ diện ở kinh thành.
Hắn tự đi trước tìm Phan Ngọc, đầu tiên nghe nói đó là việc người Hồ hòa thân làm dư luận xôn xao, ầm ĩ.
Mấy ngày trước, người Hồ đăng điện, trực tiếp yêu cầu hòa thân.