Hứa Tiên Chí


Hứa Tiên nhẹ nhàng ôm lấy Doãn Hồng Tụ, cánh tay cẩn thận vòng qua vai của nàng, trong lòng nàng đã ngừng khóc rồi, để hắn không biết nên bắt đầu khuyên từ đâu.

Ở xung quanh bọn họ, cánh hoa màu phấn hồng trải dày trên mặt đất.

Trong lòng hắn mặc dù cũng đang không ngừng than thở, nhưng cũng không thể giống như nữ tử khóc sướt mướt được.
Khi tiếng khóc dần dần im lặng, Hứa Tiên nói:
- Khóc xong rồi chứ?
Vừa giúp nàng cầm lấy cánh hoa dính trên tóc mai.
Doãn Hồng Tụ ngẩng đầu lên, tràn đầy ai oán nói:
- Ngươi thực sự là ý chí sắt đá.
Mà phen thần tình kia càng giống như thiếu nữ, để Hứa Tiên không khỏi nghĩ đến, nếu như ngay từ đầu, những câu chuyện cũ như Titanic kể cho Doãn Hồng Tụ mà không phải Phan Ngọc, e là đã sớm lây được thành công lớn, kiếm được vô số nước mắt rồi.

Tuy rằng thoạt nhìn đã trưởng thành như vậy, nhưng ở trong lòng nói không chừng ngay cả Nhu Gia đều phải so với nàng thành thục hơn đấy!
Hứa Tiên chỉ thấy con mắt của nàng đã khóc đến sưng đỏ lên, trên mặt vết nước mắt chưa khô.

Trong đôi mắt hoa đào mang theo vẻ trong suốt, lại thêm ngữ điệu ai oán, nói không nên lời này, khiến người ta thấy như hoa sen, giơ tay muốn giúp nàng lau đi nước mắt.
Doãn Hồng Tụ kinh hãi cảm thấy tư thái thân mật của hai người, vội vàng đẩy Hứa Tiên ra, cúi đầu xuống tận ngực, nhìn Hứa Tiên giống như đề phòng lang sói.

Bỗng nhiên nghĩ đến, ngay từ đầu Hứa Tiên nói cũng chỉ là hoa đào, mà nàng hoàn toàn tự mình đa tình hiểu sai ý.
Hạng người đào hoa là có tình, cho dù chôn vùi trong lớp đất dày nặng, thần chí mơ màng hóa thân thành ma quái, cũng không quên thu hồi tín vật của nàng.

Coi như là uổng phí trăm năm chờ đợi, chí ít phần tâm tình này có thể truyền lại.

Sợi dây tơ hồng này cũng chưa từng gián đoạn.

Còn chính mình thì sao? Chẳng phải là so với hoa đào kia càng đáng thương hơn, số phận bi kịch như vậy có thể là ngay từ đầu đã được định trước.
Hãm thân trong tình kết bi kịch, trên mặt Doãn Hồng Tụ mang theo vẻ nghiêm nghị giống như liệt sĩ:
- Ngươi nếu đã xử lý xong chuyện này, xin mời rời đi thôi.

Ta còn muốn thu thập đồ vật.
Hứa Tiên xoa xoa đầu:
- Kỳ thực lần này ta đến chủ yếu là khuyên ngươi không nên đáp ứng hòa thân.
Trong lòng Doãn Hồng Tụ chấn động:
- Vì sao?
Hứa Tiên thâm tình nói:
- Kỳ thực ta đối với Hồng Tụ ngươi chung tình đã lâu, ngươi là mỹ lệ cao quý khác với tầm thường như thế này.

Thế nhưng hiểu được nguyên tắc trong lòng ngươi, mới cưỡng ép kiềm nén tâm tình của bản thân, làm bộ không có chuyện gì cả.

Nói với ngươi chỉ làm bằng hữu.

Thế nhưng hiện tại ta vô luận như thế nào cũng không thể để cho ngươi đến tái ngoại chịu khổ, gả cho một man di, coi như là ta cầu xin ngươi!
- Ngươi hiện tại nói những lời này còn có ý nghĩa gì.

Lòng ta đã quyết ý, Hứa công tử ngươi mời trở về đi!
Doãn Hồng Tụ xoay người lại rơi lệ.
- Nếu như ngươi không đáp ứng mà nói, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi, chỉ cần có thể ngăn cản ngươi ta chuyện gì đều có thể làm ra được.
Hứa Tiên tiến lên nắm vai Doãn Hồng Tụ, trong mắt thiêu đốt một đoàn hỏa diễm mãnh liệt.
- Không, ngươi không thể làm như vậy, chúng ta là bằng hữu a!
Doãn Hồng Tụ lập tức minh bạch ý đồ của hắn, ra sức muốn giãy thoát, nhưng nào có thoát thân được:
- Ngươi còn như vậy, ta sẽ gọi người!
- Không, ta muốn làm như vậy, chúng ta đều phải đối mặt với tâm tình chân thực của bản thân.

Ngươi gọi vỡ họng cũng không ai có thể nghe thấy được.
Hứa Tiên bá đạo mà ôn nhu đem Doãn Hồng Tụ đè ép Doãn Hồng Tụ xuống mặt đất mềm mại rải cánh hoa như gấm vóc, bầu trời thực xanh a...
- Hồng Tụ, Hồng Tụ, ngươi sao rồi?
Hứa Tiên đưa tay đặt ở trước mắt Doãn Hồng Tụ lung lay, thế nào đột nhiên nghĩ đến phát ngốc rồi, hơn nữa sắc mặt càng lúc càng hồng.
Doãn Hồng Tụ mạnh mẽ phục hồi lại tinh thần, sắc mặt đỏ thẫm, lại vội vã lui ra phía sau vài bước, ôm cánh tay, cảnh giác nhìn Hứa Tiên:
- Ta hỏi ngươi vì sao không cho ta hòa thân? Nếu là có thể hòa thân thành công, sẽ không cần có nhiều chiến tranh và ly biệt như vậy, thế gian sẽ bớt một chút chuyện bi thương hơn.
Lại hình như đã quên, ở trong loại cự ly này, vô luận lui ra phía sau vài bước đều không ngăn cản được Hứa Tiên làm chuyện hắn muốn làm.
Nhưng Hứa Tiên chỉ là xòe tay ra nói:
- Bởi vì không cần phải ...a!
Huyễn tưởng ở trong sát na tan biến, thanh âm của Doãn Hồng Tụ cao ngất lên:
- Chỉ là không cần thiết?
Nếu không có áp lực tình cảm gì, cũng không có tâm tình chân thực nào đó, chỉ có thái độ không quan trọng như vậy sao?
- Còn có thể có gì nữa?
Hứa Tiên bị doạ lui về phía sau một bước, không biết nàng đang tức giận cái gì, sau đó hai tay ra dấu chăm chú giải thích nói:
- Tinh thần của ngươi ta rất bội phục.

Bất quá chuyện người Hồ ta sẽ giải quyết, trước đó vài ngày chuyện Lĩnh Nam ngươi đã nghe nói rồi chứ, đó chính là do ta giải quyết.

Ta hiểu được một môn pháp thuật, là Thủy Hồn Thuật...Chỉ dùng thời gian một đêm là có thể giải quyết được hết thảy.

Người Hồ tuy rằng hung mãnh, nhưng là có thể dùng một chiêu này đến ứng phó.
Nếu là thường ngày nghe được chuyện này, Doãn Hồng Tụ tất nhiên là lòng tràn đầy kính phục, nhưng giờ này khắc này, nàng chỉ là cười lạnh nói:
- Hứa công tử là chuyên kể chuyện huyễn tưởng sao? Ha hả, công tử quả nhiên là quỷ thần khó lường kinh thiên vĩ địa, sợ rằng bất cứ việc gì khó cũng đều không đặt vào mắt.

Thảo nào bên cạnh tam thê tứ thiếp giai nhân vờn quanh, khụ khụ, nhưng việc hòa thân, bản quận chúa tự có chủ trương, bản quận chúa niên kỷ cũng không còn nhỏ, đêm khuya một mình khó ngủ, khụ khụ...Chung quy cũng muốn thành hôn.

Ta nán lại kinh thành đã lâu, muốn kiến thức một chút phong cảnh tái ngoại.
- Đại Hạ không có tài tuấn nào để lọt vào mắt của bản quận chúa, có thể gả cho một nhân vật anh hùng thống nhất tái ngoại, ngược lại cũng là được đền bù mong muốn.
Nàng càng nói càng là chăm chú, Hứa Tiên không ngờ tới chính mình khuyên bảo ngược lại tạo ra phản tác dụng.

Không biết nàng là đang phát điên cái gì, kinh ngạc nói:
- Ngươi thực sự là nghĩ như vậy?
- Đúng thế!
Doãn Hồng Tụ giậm chân, trong lòng rơi lệ, ta nhất định gả đi ra ngoài, đến tái ngoại chịu khổ cả đời, cho gia hỏa chết tiệt như ngươi hối hận cả đời!
Hứa Tiên nói:
- Thế nhưng ta nghe nói người Hồ ở tái ngoại thường ngày đều là ở trong trướng bồng.

Ngoại trừ ăn thịt dê ra chính là ăn thịt cừu.

Bên trong tất cả đều là mùi vị dê cừu.

Hơn nữa những người Hồ kia hình như thời gian rất lâu cũng không tắm rửa một lần.
Doãn Hồng Tụ khẽ nhíu mũi một cái, nàng từ nhỏ đến lớn được nghe được ngửi, không phải là hương hoa thanh nhã thì cũng là hương liệu thơm ngát.

Cho dù là kim đỉnh hầm dê đều là món ngon.

Chỉ cần hơi có mùi vị khác, sẽ lập tức sai người hầu mang đi.

Hơn nữa mỗi ngày đều lấy cánh hoa tắm rửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui