Hứa Tiên Chí


Hứa Tiên nói:
- Lẽ nào sự tình sư phụ ta đến gặp ta, bọn họ cũng biết được?
Ngư Huyền Cơ nói:
- Tất nhiên là biết được rồi, thậm chí là mưu kế của Thái Âm Chân Nhân, sợ cũng không lừa gạt được người ta.

Do đó đã tùy ý hắn.

Bất quá xuất phát từ tuyệt đối tự tin mà thôi.

Bọn họ chính là luận pháp luận tới mấy tháng, ngươi cũng trở mình không tự tin.

Mặt khác chính là cấp thể diện cho hai vị sư phụ kia của ngươi, cố ý cho ngươi thêm chút thời gian giãy dụa.

Đến cuối cùng nếu là tránh không thoát, bọn họ cũng không có biện pháp lại làm chủ.
Hứa Tiên bừng tỉnh đại ngộ:
- Thì ra là thế!
Thái Âm Chân Nhân tự tin như vậy, cũng không phải là vì đã lừa gạt được đám Thiên Tiên kia, mà là có loại hiểu ngầm này tồn tại, đem tất cả tranh chấp khống chế ở dưới trình tự Thiên Tiên.
Phan Ngọc nhếch mày:
- Như vậy mà nói, chẳng lẽ không phải không có biện pháp.
Từ xưa đến nay, muốn lấy yếu thắng mạnh, chỉ có thắng vì đánh bất ngờ.

Mà đối mặt với một đám địch thủ như thế, còn có cái gì có thể xưng được với "kỳ" nữa?
Ngư Huyền Cơ nói:
- Ta mặc dù không dám nói so với Thiên Tiên càng tinh thông thuật số hơn, bất quá, ngươi ở ngay trước mắt ta.

Huyền học mệnh lý, có thể chia là ba loại, mệnh, bặc, tương.

Tính mệnh số, đoán quái tượng, xem số mệnh, ba cái kết hợp mới có thể tiên đoán được rất nhiều sự vụ.

Ta thường ngày sở dụng lấy xem bói phần lớn, thỉnh thoảng cũng giúp người xem tướng, nhưng hôm nay đều không đủ để thành sự.

Vì kế sách hiện nay, chỉ có thể lấy mệnh hỏa của ngươi, dẫn đốt Thất Tinh mới có cơ hội.
Hứa Tiên ngạc nhiên nói:
- Mệnh hỏa là cái gì?
Ngư Huyền Cơ nói:
- Nói ngắn gọn chính là mệnh vận tuyến ở thế tục.

Nhưng mệnh vận tuyến này cũng không phải đường hoa văn trên tay, cũng không phải là bất cứ địa phương nào trên người ngươi.

Nhưng sẽ ở các nơi trên người ngươi lưu lại dấu hiệu, đây là cơ sở của tướng thuật xem tướng xem cốt nhìn tay đoán tướng.
- Trên thực tế, ngươi tồn tại cũng bất quá là bị mệnh vận tuyến quán xuyên liên hệ mà ra.

Tuyến này bao hàm quá khứ hiện tại tương lai của ngươi, ta sẽ từ đó thôi diễn ra một vài thứ.

Có người nói thuật số chi đạo tu đến chỗ cao nhất, không chỉ có thể thông hiểu quá khứ tương lai, cũng có thể chặt đứt mệnh vận tuyến của bản thân.

Do đó nghịch thiên sửa mệnh siêu thoát số phận ràng buộc.

Cũng có thể chặt đứt được mệnh vận tuyến của người khác, giết người vô hình, ta cũng không biết có phải là sự thực hay không?
- Ta đoán là thật, đã như vậy, vậy thì đến đây đi!
Ngư Huyền Cơ để Duẩn nhi lấy ra Thất Tinh đăng đã chuẩn bị trước, đặt ở trên một cái bàn vuông trong phòng, để Hứa Tiên nắm chặt chuôi đèn, tĩnh khí ngưng thần, Ngư Huyền Cơ thì ở bên kia bàn, cầm lấy tay của Hứa Tiên.
Qua hồi lâu, ngọn đèn thứ nhất sáng lên, trong ngọn đèn bốc lên một điểm kim sắc hỏa diễm.
Ngư Huyền Cơ bỗng nhiên đối với Phan Ngọc đang chờ đợi một bên nói:
- Phan công tử, làm phiền ngươi đến.

Việc này cần thời gian rất lâu, ngươi cũng không cần chờ đợi ở đây.
Phan Ngọc nghiêng tai vừa nghe, đứng dậy đi đến ngoài cửa, vừa lúc thấy mấy Kim Ngô Vệ hướng tới nơi đây đi tới, hỏi:
- Các ngươi ở chỗ này làm cái gì?
Mấy Kim Ngô Vệ vội vã hành lễ, bọn họ mới vừa rồi đang muốn phụng mệnh đi vào kiểm tra, hôm nay chỉ có đáp lấy lệ, nói là đang đi tuần đường mà thôi.
Phan Ngọc không để ý tới bọn họ, bước lên xe ngựa, quay đầu lại nói:
- Thay ta truyền lại một câu nói, khuyên Trình tướng quân của các ngươi thận trọng làm việc, chớ có quản quá rộng.
Đợi cho đêm khuya người tĩnh, một cuối cùng cũng đã được đốt lên, bảy điểm kim sắc mệnh hỏa đem căn phòng chiếu sáng.
Ngư Huyền Cơ buông tay ra, nói với Hứa Tiên:
- Kế tiếp liền giao cho ta đi, tốn thêm thời gian vài ngày nữa.
Hứa Tiên nói:
- Như vậy là được rồi sao? Vậy làm phiền ngươi!
Ngư Huyền Cơ do dự một chút:
- Xin lỗi, mới vừa rồi ta có chút vội vàng xao động, ngươi đã làm đúng.

Loại thời gian này càng nên định trụ tâm khí, có việc chỉ làm vô sự, mới có cơ hội.

Nếu là thấp thỏm vội vàng, ưu tư dằn vặt, sợ rằng chưa chiến đã thất bại trước.

Hứa Tiên cười nói:
- Ngươi cũng chỉ là lo lắng cho ta mà thôi.

Người bình thường thì sao lại có tư cách để Ngư mỹ nhân động tâm niệm một chút đây? Thẳng thắn nói cho ta biết, có phải là tính được cái gì rồi không? Yên tâm đi, ta chịu đựng được!
Ngư Huyền Cơ trầm mặc một lúc lâu, rốt cục than thở:
- Ta đã dùng rất nhiều loại phương pháp đến bói toán, nhưng thủy chung chỉ có tám chữ tử triệu đương không, thập tử vô sinh.
Hứa Tiên hơi sửng sốt:
- Thật nghiêm trọng như vậy?
Ngư Huyền Cơ trầm trọng gật đầu:
- Bất quá yên tâm đi, ta nhất định sẽ vì ngươi tìm ra một đường sinh cơ đó!
- Buồn phiền cũng có khả năng tìm không được?
Ngư Huyền Cơ trầm mặc.
Hứa Tiên vui đùa nói:
- Huyền Cơ a, nếu nguy hiểm như vậy, tại trước khi chết, ngươi có phải là đặc biệt tưởng nhớ cùng ta làm chuyện gì đó, miễn cho mọi người lưu lại tiếc nuối!
- Không muốn!
Ngư Huyền Cơ trừng mắt nhìn hắn một cái:
- Đừng quấy nhiễu ta làm việc.

Mau tránh ra!
Thực sự là loại thời gian này vẫn còn có thể vui đùa như vậy được.
- Xem ra ta còn phải hảo hảo sống, chờ đến ngày đó tới, miễn cho chết không nhắm mắt!
Hứa Tiên cười lớn rời đi.
- Ngươi sẽ không chết!
Ngư Huyền Cơ nhìn phía mệnh hỏa thiêu đốt, ảnh ngược trong đôi mắt lưu ly hiện ra hỏa quang yếu ớt.
Phan Ngọc không yên lòng ở trong nha môn Lại bộ xử lý công vụ một ngày đêm, rồi trở lại trong phủ đệ.
Một đám tôi tớ nha hoàn chờ ở trong viện , thấy nàng trở về , vội vã quỳ xuống hướng nàng vấn an.
Quản gia tiến lên cười nói:
- Công tử , người rốt cục đã trở lại.

Công chúa ngày hôm nay đã hỏi thăm ngài mấy lần đấy!
Hắn là Phan Ngọc dẫn theo từ trong vương phủ ra, vẫn như trước gọi nàng là công tử.
- A, thật không?
Phan Ngọc liền đi tới bên trong.

Nội trạch mặc dù cũng là trạm khắc tinh mỹ, nhưng lại có vẻ quạnh quẽ hơn rất nhiều.

Một thiếu nữ cung trang đang ở trước cửa dựa cột nhìn ra xa, chính là Nhu Gia công chúa.

Nàng vừa thấy Phan Ngọc trở lại, đầu tiên là tiến lên thi lễ, ân cần giúp nàng thay y phục, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra dáng dấp muốn nói lại thôi.
- Ngươi là muốn hỏi chuyện của Hán văn phải không, hắn hẳn là ngày mai mới có thể trở lại, đêm nay lại theo ta ngủ đi!
Phan Ngọc nhìn ra tâm tư của nàng, xoa xoa đầu của nàng.
- Vậy được rồi...
Nhu Gia công chúa quyệt quyệt miệng, trên mặt khó nén nổi vẻ thất vọng.
Phan Ngọc nói:
- Ngày hôm nay chúng ta đến đào viên, vị quận chúa đại nhân kia chắc là sẽ không gả ra tái ngoại nữa...
- Quá tốt!
Nhu Gia công chúa vỗ tay:
- Ta chỉ biết.

Hắn nhất định có biện pháp, mau kể cho ta nghe xem là chuyện gì xảy ra?
- Muốn nghe không? Nhưng đó chỉ có một lần cơ hôi, ngươi là muốn nghe ta nói, hay là muốn nghe hắn nói?
Phan Ngọc cười nhìn nàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui