Ngược lại tương đối khách khí, chỉ nói để hắn cẩn thận Lương Vương.
Vừa nhắc nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Hứa Tiên đã lâu không gặp cừu nhân, Lương Vương Gia đã đi đến trong cung điện.
Một đoạn thời gian không gặp, lão đầu tử này tựa hồ càng trở nên già lão hơn, vừa thấy Hứa Tiên liền là mắt đầy cừu hận.
Hứa Tiên nghĩ đơn giản đem lão tặc này cũng dùng Thủy Hồn Thuật giải quyết cho xong.
Nhưng hơi thăm dò một lần, mới phát hiện trên người Lương Vương gia dĩ nhiên còn có không ít khí vận.
Dựa vào khí vận hắn làm Huyện lệnh có được, hôm nay đã tiêu hao không còn lại bao nhiêu, xa xa không đủ để đột phá một tầng trở ngại này.
Trong lòng biết được Lương Vương dù có gian ác thế nào, dù sao vẫn là Tướng Quốc.
Tụ tập hi vọng của mọi người cũng không phải bất cứ một Huyện lệnh nào có khả năng so sánh được, liền tạm bỏ đi tâm tư này.
Nghĩ thầm vả lại lão đầu tử này cũng đã không còn sống được bao lâu nữa, không cần phải tự mình xuất thủ.
Trong Hoàng tuyền Địa phủ tự có phán phạt.
Đến lúc đó, bách quan liền dựa theo chức quan xếp thành hàng ngũ, đăng điện vào triều.
Một tiểu thái giám đã thấy Hứa Tiên dẫn tới trong một cung điện khác, chờ triệu kiến mọi người ở nơi đó.
Hiển nhiên hắn còn không có tư cách theo đội ngũ vào triều.
Hứa Tiên vừa mới vào trong điện, liền thấy mấy người Hồ nhìn chằm chằm qua đây, hiển nhiên chính là sứ tiết người Hồ đến cầu thân.
Bất quá hắn tỉ mỉ quan sát một phen, hiển nhiên trong đó cũng không có Nhã Mộc Trà kia tồn tại, nghĩ đến cũng đúng, gia hỏa đó làm Khả Hãn, đương nhiên sẽ không đến trong thành Trường An lấy thân mạo hiểm.
Mà ở bên kia, đã có mấy người Đông Doanh mặc ki-mô-nô, thoạt nhìn cũng là sứ tiết.
Đồng dạng cũng là nhìn chằm chằm, cũng không phải là nhìn về phía Hứa Tiên, mà là nhìn phía bên kia đại điện.
Một thanh niên nhân sắc mặt tái nhợt sợ hãi rụt rè, mơ hồ có chút nhìn quen mắt.
Ngay khi Hứa Tiên chuẩn bị uống một ngụm trà chờ đợi chốc lát, thanh niên nhân sắc mặt tái nhợt kia đã đi lên nắm lấy tay hắn, ô ô khóc lóc.
- Đây...đây là như thế nào, ngươi là ai...!Còn không mau còn không mau buông tay a hỗn đản, đừng làm cho nhân gia hiểu lầm.
Hứa Tiên vội bỏ tay hắn ra.
Thanh niên nhân kia bị đẩy lui ra phía sau một bước.
Lại không chút nào nổi giận.
Cung kính quỳ xuống với Hứa Tiên, cúi đầu thật sâu:
- Năm xưa từ biệt, chưa hề gặp lại, không nghe được đại danh của quân, cũng không kịp hướng quân tạ ơn.
Sau đó mới biết là thi tiên Đại Hạ, trong lòng vô cùng sùng kính, hôm nay thật là may mắn, chỉ là nước mất nhà tan, không có gì báo đáp.
Nói rồi hắn lại nhấc tay áo che khuất diện mục, nức nở khóc.
- Ngươi là người Đông Doanh bị truy sát kia..
Hứa Tiên nghe hắn dùng tiếng Hán không lưu loát nói chuyện, trong đầu linh quang chợt lóe, mơ mơ hồ hồ có chút ấn tượng.
Thanh niên nhân nói:
- Tại hạ Vũ Đằng Thành.
Hứa Tiên nói:
- Ngươi tới nơi này làm cái gì, ngươi mau đứng lên đi!
Vũ Đằng Thành không chịu, lại khóc lóc kể lể một phen.
Hứa Tiên đại khái nghe hiểu được, mấy sứ tiết Đông Doanh kia là Mạc Phủ tướng quân hiện tại phái tới, muốn đem con trai độc nhất của nguyên tướng quân Vũ Đằng Thành dẫn độ trở lại, Vũ Đằng Thành này nếu là trở lại Đông Doanh.
Khẳng định là một con đường chết.
Hắn ở Trường An không quen không thân, nhìn thấy Hứa Tiên, liền giống như thấy được cọng rơm cứu mạng.
Hứa Tiên không kịp khuyên nhủ hắn thêm vài câu, thái giám liền đến triệu hắn lên điện.
- Thần Hứa Tiên, khấu kiến Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!
Hứa Tiên hướng về tiểu hoàng đế mặc minh hoàn cửu sắc đoàn long bào quỳ bái cúi đầu.
Tiểu hoàng đế vốn là biểu tình vẻ mặt mệt mỏi, nhìn thấy Hứa Tiên bỗng nhiên trong mắt sáng ngời, không cần thái giám ở bên cạnh nhắc nhở, đã mở miệng nói:
- Mau mau bình thân!
Hứa Tiên đứng dậy nói:
- Tạ ơn bệ hạ!
Sau bức rèm che, Hoàng hậu nương nương ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở tiểu hoàng đế chú ý hình tượng của bản thân:
- Hứa Tiên, ngươi biết bệ hạ cùng ai gia, triệu ngươi trở lại kinh là vì chuyện gì không?
- Là vì luận bàn chuyện Lĩnh Nam.
- Vậy ngươi muốn giải thích về việc này thế nào?
Hứa Tiên nói:
- Chuyện đó cũng không có cái gì cần giải thích.
- Không có? Những phản tặc kia đó là chỉ đích danh tính muốn giết ngươi báo thù!
Lương Tướng Quốc nói:
- Hứa Tiên, rõ ràng là ngươi bụng dạ khó lường, gây xích mích quan hệ Hoa Di, khiến Lĩnh nhân phản loạn, quốc gia bất ổn, thẹn với một phen ưu ái của tiên hoàng đối với ngươi, hôm nay ngươi còn có cái gì để nói.
Hứa Tiên biết chính mình hiện tại giải thích giết xà mẫu có bao nhiêu hợp với công đạo pháp luật đều là không có ý nghĩa.
Ở trên loại chuyện này dây dưa chỉ biết nhấc lên một hồi tranh cãi không có kết quả.
Hắn cũng không dự định để bất luận kẻ nào vì chuyện của hắn mà phí tâm.
Loại tiểu sự này giải quyết không được, thì uổng công làm một hồi thần tiên.
Hắn mỉm cười mở miệng nói:
- Ngày nào đó buổi tối, ta đi đại doanh của Lĩnh Vương kia.
Lời vừa nói ra, cả đình đều ồ lên.
Bách quan đều dùng nhãn thần không thể tưởng tượng được nhìn Hứa Tiên, hắn dám nói chính mình đi qua đại doanh của Lĩnh Vương, quả thực không sợ đem da trâu thổi vỡ.
Vương Văn Thụy càng liên tục dùng ánh mắt về phía Hứa Tiên, để Hứa Tiên không nên nói bậy, hắn sẽ thay Hứa Tiên gánh vác.
Lương Tướng Quốc càng là cười lạnh, vốn đang không biết làm thế nào để đối phó ngươi mới tốt, không nghĩ tới:
- Địa Ngục không cửa ngươi lại tự xông vào.
Ở trong triều đình bất cứ một lời nói dối nào đều là tội khi quân, ngươi còn nói ra được lời nói dối ngu ngốc như thế.
Tiểu hoàng đế thì cảm thấy hứng thú nói:
- Thật không? Bọn họ không có giết ngươi sao? Nghe nói những kẻ man di kia đều là hạng ăn thịt người.
Hiển nhiên đem câu chuyện khiến toàn thành cả kinh này trở thành một đề tài thú vị.
Hứa Tiên không để ý tới loại thần tình này, quay về phía tiểu hoàng đế, vị thính giả không tệ duy nhất này, nói tiếp:
- Sau đó ta hỏi hắn, vì sao muốn phản loạn?
Tiểu hoàng đế nói:
- Nói mau, vì sao?.