Hứa Tiên buồn bực nói:
- Đừng chơi loại chuyện đùa này! Ngươi không phải đã lâu không đi ra sao, làm thế nào lại chạy đến?
Bạch Tố Trinh nói:
- Không có biện pháp, nương tử nhà ngươi bị người ta nói cho xấu hổ vô cùng, hận không thể tìm lỗ nẻ chui vào, ta thực sự nhìn không được, mới đi ra ứng phó tràng diện một chút.
Hứa Tiên vội vàng nói:
- Sau đó thì thế nào?
Thảm trạng hậu viện bốc cháy, có thể so với mười Đông Hải Long Vương đều khiến kẻ khác càng đau đầu hơn.
- Không thể nói cho ngươi!
Bạch Tố Trinh mỉm cười, thực sự là hạng nữ nhân hung ác, dĩ nhiên muốn kích sát nàng, làm cho ngươi triệt để buông tha ta.
Trong thư phòng, Phan Ngọc lấy tay chống đỡ, một mình trầm tư, nàng sờ sờ cái cổ của mình, nơi đó có vài đạo chỉ ngân xanh đen.
Ám hương của người nọ tựa hồ vẫn còn đang quanh quẩn, đó là mỹ lệ khiến nàng cũng cảm thấy sợ hãi than.
Việc đã đến nước này, nguyên bản hẳn là hảo hảo ở chung, nhưng cố ý nói nhiều lời quá phận, chỉ vì muốn kiến thức chân tình của nàng, sau đó đã lưu lại vết tích như vậy.
Nếu nàng thực làm như vậy, thì hắn sẽ không cần lại vì nàng đi liều mạng đi sao! Nhưng không nghĩ tới, cuối cùng đạt được đúng là loại câu trả lời kia.
Tình hình khi đó lại hiện lên trước mắt, Bạch Tố Trinh chất vấn nói:
- Ngươi biết như vậy sẽ làm hắn thống khổ cỡ nào không?
Phan Ngọc nói:
- Người sống có thể cảm giác được thống khổ.
Bạch Tố Trinh tự tin nói:
- Hắn sẽ sống thật tốt, hơn nữa không cần thừa thụ bất cứ thống khổ gì cả.
...
Thu hồi suy nghĩ, Phan Ngọc nhẹ giọng cảm thán:
- Hán văn a Hán văn, nữ nhân kia xác thực lại khiến ngươi trả giá vì liều mạng.
Cùng lúc đó, Bạch Tố Trinh nhìn mặt trời dần sáng, nhớ tới khi rời khỏi kinh thành, lời nói của Phan Ngọc:
- Ta không có lực lượng như ngươi, ta hi vọng ngươi có thể đến giúp hắn, không để cho hắn thừa thụ bất cứ thống khổ gì....Tỷ tỷ.
Nghĩ tới đây, Bạch Tố Trinh lộ ra một tia thần sắc đắc ý:
- Đừng xem thường ta a!
- Nương tử, ngươi đang cười cái gì?
- Ai cần ngươi lo!
Vì vậy Hứa Tiên mang theo vẻ mặt thụ thương, mệnh lệnh thuyền lớn một lần nữa xuất phát, hướng về đông phương xa xôi chạy tới.
Thuyền đi hơn phân nửa ngày, trên thuyền tất cả mọi người đều cảm thấy sứ tiết đại nhân trở nên phi thường kỳ quái, một mình ngồi ở đầu thuyền lẩm bẩm, biểu tình trên mặt biến ảo hàng vạn hàng nghìn.
Không có một người dám lên tiền quấy rối hắn, bầu không khí quỷ dị lại thêm tiền đồ không rõ, để tâm tình của mọi người đều trở nên phi thường trầm trọng, mà Hứa đại nhân cũng không có xoa dịu ý tứ của mọi người, lực chú ý của hắn tất cả đều tập trung ở trên người trước mắt.
Bạch Tố Trinh ẩn nấp thân hình, tự nhiên có thể đơn giản giấu diếm được tầm nhìn của phàm nhân, nàng nâng cằm nói:
- Tiểu Nguyệt là ở Đông Doanh đi sao!
- Hẳn là đang ở đó đi!
Hứa Tiên dâng lên một ly trà:
- Người mời dùng!
- A...a...a...a!
Hứa Tiên trong nháy mắt lui ra phía sau mười bước, từ lúc chào đời tới này lần đầu tiên cảm thấy dáng tươi cười của nàng đúng là khủng bố như vậy.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua tời giấy hơi mỏng, khẽ tiến vào trong căn phòng u ám, cùng một mảnh mộc sắc mờ mịt trong phòng tản ra hương vị rơm rạ trên giường.
Chén rượu đổ trái ngã phải, ở giữa là một bạch sắc nhung cầu kỳ quái, nhung cầu kia phảng phất như có sinh mệnh hô hấp phập phồng.
Nhung cầu chợt chuyển động một chút, mở rộng ra một cái khe, hiện ra một khuôn mặt nữ tử tuyệt mỹ, cũng là Hồ Tâm Nguyệt đang co lại cái đuôi của mình gối đầu ngủ ngon lành.
Mặt khác còn có mấy cái đuôi không rõ bao bọc ở trên người như cái chăn, mới có thể biến thành bộ dáng kỳ quái này.
Hồ Tâm Nguyệt chợt ngồi dậy, chín cái đuôi tất cả đều dựng thẳng lên, nàng mở to hai mắt ra, tỉnh ngủ nhìn ngó chung quanh:
- Chuyện gì xảy ra, làm thế nào lại mạc danh kỳ diệu sản sinh cảm giác nguy cơ cường liệt như vậy?
Nàng luôn luôn là rất tin tưởng trực giác của bản thân.
- Chi chi chi!
Ngoài cửa hàng lang truyền đến thanh âm liên tiếp giống như tiếng chim hoàng anh kêu lớn, từ gần mà xa thẳng đến trước cửa.
Đó là đại quý tộc Đông Doanh vì đề phòng thích khách mà thiết đặt sàn nhà có tiếng ầm.
Khi có người bước lên đó, sàn nhà sẽ phát ra tiếng vang.
Một thanh âm bất an truyền đến:
- Đại nhân, không tốt, những Âm Dương Sư kia vu hãm ngài là Cửu Vĩ Yêu Hồ, đã đánh qua đây rồi.
Tâm Nguyệt tùy tiện đáp một tiếng, cong cong cái cổ, là vì nguyên nhân này sao?
Hồ Tâm Nguyệt đứng dậy đi tới trước cửa, "hoa" một tiếng mở ra cánh cửa, tia sáng tuyết trắng khẩn cấp chiếu vào trong phòng.
Nàng híp con mắt lại, nhìn ra xa xa qua đó, đem cả kinh đô đều thu vào đôi mắt.
Một mảnh tuyết rơi dày đặc phía sau, ở dưới núi xa sắp đặt, đẹp giống như một bức tranh phong cảnh.
Hồ Tâm Nguyệt lẳng lơ thổi một tiếng cười nói:
- Thực sự là khá tốt a!
Chín cái đuôi thật dài buông xuống ở phía sau người, không có chút ý tứ ẩn dấu nào.
Sau khi cảm thán, nàng lại ngồi quỳ ở dưới hành lang, võ sĩ trẻ tuổi trợn mắt há hốc miệng nói:
- Bọn họ không có vu hãm ta, ngươi mau chạy giữ mang đi thôi!
- Giết chết yêu hồ!
Tiếng hô quát hỗn loạn của đoàn người từ xa mà gần truyền đến, trên nhai đạo rộng rãi, trước là một Âm Dương Sư mặc thú y, cùng mấy hòa thượng đầu trọc, bị một đám võ sĩ mặc áo giáp vây quanh, hướng phía lầu các đi tới, bộ dáng hùng hổ phảng phất như chuẩn bị đem tất cả chướng ngại chắn ở trước mắt biến thành bình địa.
Mà linh lực kích động trên người bọn họ, xác thực khiến yêu ma trong phương viên trăm dặm nghe thấy ẩn giấu.
Bọn họ trong nháy mắt sẽ đến dưới lầu.
- Sứ mệnh của ta chính là người thủ hộ, vì ngài, ta nguyện ý hóa thân làm quỷ!
Võ sĩ trẻ tuổi trong ánh mắt tràn ngập cuồng nhiệt nói.
- Phải không?
Hồ Tâm Nguyệt suy nghĩ một chút, ta hình như không có dùng mị thuật đi, ý chí của phàm nhân thật đúng là bạc nhược:
- Vậy ngươi đi đem bọn chúng đều giết hết đi!
Võ sĩ trẻ tuổi đã lao xuống dưới lầu, nhưng lập tức bị đối phương bắt làm tù binh, Âm Dương Sư dẫn đầu nói:
- Yêu hồ, chỉ cần ngươi rời khỏi kinh đô, trở lại Xuất Vân Quốc, chúng ta sẽ không lại làm khó ngươi nữa, bằng không ngày hôm nay ta tất phải đem ngươi phong ấn.
- Vậy thì đến đây đi!
Hồ Tâm Nguyệt hít sâu một hơi, một bên đưa tay kéo ở dưới hàm, sau đó phun ra, ở không trung huyễn hóa ra vô số yêu ma, đánh về phía đại quân trước mắt.
Một võ sĩ hô lớn nói:
- Mọi người không phải sợ, đây chỉ là huyễn thuật...a!
Nhưng hắn nói còn chưa nói xong, đã bị một con đại quỷ cắn một cái, phun ra máu tươi.
Chiến đấu thảm liệt hết sức căng thẳng, Âm Dương Sư phất tay đẩy lùi yêu ma bên người, nhưng có càng nhiều yêu ma dũng mãnh lao lên, tiếng kêu giết liên kiếp vang lên.
Hồ Tâm Nguyệt tựa như đang xem hí kịch dựa vào trên lan can, lúc đầu còn lộ ra mấy nụ cười mỉm, nhưng kế tiếp càng trở nên cảm thấy nhàm chán đến chết.