Thời điểm ở trong biển hào quang kia thì một người con gái hiển lộ thân hình.
Mang theo nụ cười ôn nhu trên mặt.
Có hương vị giống như Hứa Tiên, rồi sau đó nói cho nàng biết: lực lượng ngươi rất không ổn định, hơn nữa phi thường nguy hiểm.
Lực lượng u ám trong nhân cách của Bạch Tố Trinh không tự giác mà lui ra phía sau màn, ở trước mặt lực lượng hơn xa mình.
Hơn nữa còn là tiên phật không có ác ý cũng làm Bạch Tố Trinh tin tưởng hơn nhiều.
Kết quả cũng không ngoài sở liệu, Bạch Tố Trinh khiêm tốn nói: đây là Thiên Tiên chỉ giáo!
Hi Hòa nhìn qua hậu bối khiêm tốn này.
Dù nàng mang lực lượng của tử địch ngày trước, lực lượng của Chúc Long, cũng không có hô đánh đòi giết.
Biết rõ Bạch Tố Trinh là người Hồ Tâm Nguyệt thường thường nhắc tới bên tai của mình càng phát ra vẽ thân hòa.
Rồi sau đó qua trò chuyện với nhau lại cảm thấy thập phần hợp ý.
Hi Hòa vung tay lên đem phiến hào quang như biển kia dung nhâp vào trong người của Bạch Tố Trinh, Bạch Tố Trinh biết nàng không có ác ý liền thản nhiên tiếp nhận, rồi sau đó cảm giác lực lượng tối tăm trong người của mình trở nên bình tĩnh rất nhiều.
Hi Hòa nói: tuy chỉ làm giảm bớt, cũng có thể tiếp tục một đoạn thời gian, nhưng muốn triệt để trừ tận gốc loại lực lượng này chỉ sợ không dễ dàng, sau đó bảo nàng cũng xem trò hay.
Bạch Tố Trinh thấy nhân vật chính diễn xuất là Hứa Tiên cùng Hồ Tâm Nguyệt.
Nàng vừa nhận ân tình của Hi Hòa nên không tiện phá hư.
Nên không có thương hại lẫn nhau thì nàng kiên nhẫn xem tiếp, hơn nữa nhìn thấy cũng dần dần sinh ra lòng hiếu kỳ, phỏng đoán chuyện này sẽ phát triển như thế nào.
Hứa Tiên thở dài, cũng hiểu được tại sao Hi Hòa lại xuất hiện khi hắn và Hồ Tâm Nguyệt đang súc thế, bằng lực lượng của Hi Hòa thì có thể dễ dàng bỏ qua Hồ Tâm Nguyệt.
Một chiêu tiêu diệt hắn rồi, nói đơn giản hơn là nàng làm ra chuyên này chính là vì xem biểu hiện của hai người.
Hồ Tâm Nguyệt nhìn Hi Hòa nói:
- Ta chán ghét chết ngươi!
Hi Hòa sờ mó đôi má nói:
- Ta thích chết ngươi.
Hồ Tâm Nguyệt lườm Bạch Tố Trinh.
Trong mắt không biết là vì oán hận hay xấu hổ, Bạch Tố Trính vươn tay lên muốn gọi nàng lại, nàng liền hóa thành một đạo bạch quang chạy vô tung vô ảnh.
Hứa Tiên tiến lên thi lễ với Hi Hòa:
- Hi Hòa nương nương.
Cám ơn ngươi giúp nương tử của ta, nhưng mà ta thật sự là Hậu Nghệ chuyển thế...
- Vậy thì chết đi!
Hi Hòa giơ tay lên.
- Không được!
Bạch Tố Trinh vội vàng ngăn ở trước mặt Hứa Tiên.
Hi Hòa vuốt đôi má cười nói:
- Nói đùa thôi, hài tử hiện giờ thật dễ khi dễ a.
Hứa Tiên cảm giác trên đầu của mình như có vài đạo hắc tuyến.
Nữ thần ôn hòa này ở phương diện khác chắc chắn rất ác liệt.
Hứa Tiên điều chỉnh tâm tình, nói:
- Mặc dù biết không có gì dùng, nhưng mà cũng nên nói một tiếng xin lỗi.
Tuy cho rằng Hậu Nghệ là chính xác, tuy Thái Nhất cùng Đông Hoàng cửu tử thật sự không phải do mình giết.
Nhưng người trước mặt đúng là mất trượng phu và hài tử, mà hắn cũng cảm thấy nàng không phải là người xấu.
Nhưng Hi Hòa nói một câu làm cho Hứa Tiên thiếu chút nữa té ngã trên đất:
- Tên Thái Nhất hoàn toàn đáng đời.
- Thật tuyệt tình.
Hứa Tiên rút rút khóe mắt, Bạch Tố Trinh cũng nói không ra lời.
Hi Hòa phàn nàn nói:
- Từ khi đánh bại Chúc Long thì thiên hạ vô sự, nhưng ý thức của hắn quá thừa rồi.
Trong đầu đầy suy nghĩ vọng tưởng, muốn đi làm cái gì Thiên Đế.
Đối kháng Long tộc, ta khuyên bao nhiêu lần hắn đều không nghe...
Nàng nhẹ nhàng vỗ tay một cái:
- Sau đó tình cảm tan vỡ...
Hứa Tiên nói:
- Thì ra là như vậy...
Khó trách trong trí nhớ của Hậu Nghệ không có thân ảnh của Hi Hòa.
Xem ra nàng đã rời đi từ trước đó rồi, tránh tới Doanh Châu.
Bạch Tố Trinh kỳ quái nói:
- Vậy còn Đông Hoàng cửu tử thì sao?
Nếu như Hi Hòa không ở bên người của Thái Nhất thì tại sao có bọn kia?
Hi Hòa nói:
- Ta làm sao mà biết bọn chúng, chắc là Thái Nhất dùng biện pháp gì đó chế tạo ra thôi, Thái Nhất làm như vậy cũng đã khiêu chiến điểm mấu chốt của Long tộc rồi! Lực lượng của ta cùng Thái Nhất quá mức cường đại, cũng không còn năng lực sinh nở hậu đại, đây cũng là một trong những điều kiện tiên quyết sống chung hòa bình với Long tộc.
Bạch Chúc cùng Đằng Xà ở chung nhiều năm như vậy chẳng phải mới có được một đứa con hay sao? Các ngươi muốn có con thì còn sớm lắm...
Bạch Tố Trinh đỏ mặt lên, nhìn qua Hứa Tiên, cúi đầu không cần phải nhiều lời nữa, tay không tự chủ mà vuốt ve bụng của mình.
Hứa Tiên ho nhẹ không ngớt lời, tỏ vẻ nhất định sẽ cố gắng lên.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, là những yêu nhân cường đại mà có thêm năng lực sinh nở cường đại, chỉ sợ trong thiên địa này đã tràn ngập yêu thần, ma thần đời hai mạnh mẽ rồi.
Hi Hòa mỉm cười:
- Cho dù muốn báo thù thì Hậu Nghệ cũng đã chết, những chuyện trước kia chỉ là quá khứ mà thôi.
Nhẹ nhõm giống như đang nói chuyện của người khác.
Hứa Tiên cũng lờ mờ tưởng tượng ra vài phần hình dáng của Thượng Cổ rồi, sau khi tiêu diệt Chúc Âm thì có lẽ Long tộc có quyết tâm chấm dứt các thí nghiệm rồi, trong đó đương nhiên kể cả giết chết những vật thí nghiệm, chính là đám yêu thú cường đại tung hoành Cửu Châu, mà Thái Nhất cùng Hi Hòa là hai công thần trong việc tiêu diệt Chúc Long, cũng gần như là tồn tại đứng mũi chịu sào của yêu thú.
Long tộc cũng muốn tiêu diệt hai người bọn họ, nhưng bọn họ đã quá mức cường đại, trải qua chiến đấu với Chúc Long nên Long tộc đã đại thương nguyên khí nên không chịu nổi tổn thương thêm nữa, cho nên cuối cùng đạt thành hiệp nghị nước sông không phạm nước giếng, tuy bọn chúng cường đại, nhưng dù sao không cách nào sinh sôi nảy nở hậu đại, trên cơ bản là không dao động căn cơ của Long tộc.
Đây đối với Hi Hòa mà nói chính là kết quả không tệ.
Coi như ở Đông Doanh, nàng chính là nữ thần trong truyền thuyết thì.
Nhưng mà Thái Nhất cự tuyệt, có lẽ bởi vì không muốn bị Long tộc đè đầu, có lẽ là lo lắng Long tộc sau khi khôi phục nguyên khí sẽ bội bạc, có lẽ tình cảm phẫn hận của đám sinh vật bị thí nghiệm dâng trào nên triệu tập tất cả yêu thần, tự xưng Thiên Đế, thề tử chiến với Long tộc
Mà kết quả sớm đã định đoạt, chuyện này bị Long tộc cài cắm Hậu Nghệ dùng mũi tên Xạ Nhật mà chấm dứt.
Thái Nhất cùng Hi Hòa cuối cùng nhất bởi vì không hợp tính tình mà đi trên hai con đường khác nhau.
Phản kích hoặc thỏa hiệp, sinh tồn hay tử vong, trong lòng mỗi người đều có so đo cho riêng mình.
Ai đúng ai sai đã sớm tan thành mây khói trong ngày xưa rồi, trở nên không cần so đo.
Hứa Tiên nói:
- Đã như vầy, Hi Hòa nương nương, chúng ta trước tiên cáo từ.
Bạch Tố Trinh nói:
- Chúng ta còn muốn đi tìm Tiểu Nguyệt.
- Sau khi gặp nàng thì các ngươi định làm như thế nào?
Hi Hòa như có thâm ý nói:
- Ta quen nàng lâu như vậy, nàng cho tới bây giờ chưa từng cầu ta làm cái gì, cho dù là làm bộ.
Mặc dù có bị đuổi chém bắt giết thì Hồ Tâm Nguyệt cũng chưa bao giờ cầu Hi Hòa giúp nàng..