Cửu Anh trước mắt vừa sống lại, bộ dáng của nó giông như lúc bị Hậu Nghệ phong ấn mấy ngàn năm trước.
Hồ Tâm Nguyệt nhìn thẳng vào Cửu Anh, Thanh Khâu Chi Trạch sâu không thấy đáy, phạm vi lại cực lớn, nàng cũng không nghĩ tới trong đó lại che dấu yêu ma thế này, vốn còn hoài nghi Hứa Tiên có phải sai lầm cái gì hay không, hiện tại nàng càng thêm hoài nghi Hứa Tiên có nhìn lầm hay không, nói:
- Ngươi muốn đối phó quái vật này?
Hứa Tiên trầm trọng gật gật đầu, xem ra thắng này không có chạy.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Mục đích của ngươi là muốn tìm thần kiếm của Hậu Nghệ trong thân thể của nó rồi dùng để chém Ngao Nghiễm?
Hứa Tiên nói:
- Là như thế!
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Nếu ngươi đã chém nó thì cần phải tìm bảo kiếm làm gì?
- Ách, cái này...
Hứa Tiên trả lời không được, bởi vì rất hiển nhiên đây là nghịch biện.
Hồ Tâm Nguyệt đánh giá rất đúng, trước mắt thằng này nói không chừng so với Ngao Nghiễm còn khó đối phó hơn.
Nhưng không cho phép hắn suy nghĩ quá nhiều, Cửu Anh đã đong thân hình bơi lên bờ tới gần tòa thành cao, xông thẳng qua Hứa Tiên, trên đường đi những kiến trúc ngăn cản bị nó nghiền nát, mặt đất rung động "Ầm ầm", Cửu Anh trong chốc lát đã vọt tới trước mặt Hứa Tiên, chín đầu rắn mười tám đôi mắt nhìn chăm chú vào Hứa Tiên.
Hồ Tâm Nguyệt cả giận nói:
- Đây là thành của ta.
Đây là thành trì ký thác vinh quang của Cửu Vĩ Hồ nhất tộc.
Hứa Tiên cũng không dám đón đỡ mũi nhọn của Cửu Anh, quay đầu nói:
- Chúng ta bắt nó dẫn...
Chỉ thấy Hồ Tâm Nguyệt đã chạy trốn ra ngoài mươi dặm, đứng tren tòa tháp cao nhìn Hứa Tiên dựng thẳng ngón cái:
- Hứa Tiên, ta tin tưởng ngươi ah!
Vì cái gì lịch sử hư ảo cùng vinh quang, nếu thật sự dốc sức liều mạng với quái vật này hiển nhiên không phải phong cách của nàng.
Đứng mũi chịu sào tự nhiên là Hứa Tiên.
- Ta ở chỗ này đây!
Âm thanh của nàng truyền từ sau lưng của Hứa Tiên, nàng đang nghĩ làm thế nào tránh được tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, may mắn nói:
- Khá tốt ta trốn nhanh!
Hứa Tiên xuất hiện bên cạnh của Hồ Tâm Nguyệt:
- Ngươi nên nhìn đi.
Hứa Tiên tiến lên một bước ôm nàng phóng lên trời, một tia lửa mạnh đã đốt cháy tòa tháp hắn vừa đứng, tòa tháp cao hơn trăm tượng trong nháy mắt bị hòa tan, nết bọn họ bị dánh trúng thì kết quả cũng không khá hơn.
Hứa Tiên ôm nàng cằng chặt hơn:
- Không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, vậy thì chết cùng ngày cùng tháng cùng năm đi.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Không muốn chết thì để ta hỗ trợ.
- Ngươi cho là ta ngốc à, ta vừa buông xuống thì ngươi sẽ chạy, thề trước nói sau.
Nói tới đây thì Hứa Tiên lại tránh một ngọn lửa mạnh bắn tới, chiêu số công kích của Cửu Anh không đánh trúng hắn, trong lòng của hắn lại không nhẹ nhõm chút nào, bởi vì cho tới bây giờ Cửu Anh tập kích hắn chỉ là một đầu rắn, tám cái đầu khác đang vặn vẹo đung đưa, phun ra nuốt vào cái đầu lưỡi đỏ tươi, không ngừng phát tiếng vang xèo xèo, giống như đang tự nói chuyện vậy.
Không ngừng có một đám lửa bắn tới, đầu rắn này thu lại, một đầu khác "Tê tê " như đang nói cái gì đó, qua một lát giống như đưa ra kết luận, lại có hai cái đầu rắn đưa lên cao, hướng Hứa Tiên mở cái miệng dữ tợn ra.
Hồ Tâm Nguyệt khẽ cắn răng ngà, lấy ra một quả câu ngọc hợp trong lòng bàn tay, sau đó nhắm mắt lại thi pháp, câu ngọc này là Hi Hòa tặng cho nàng, bên trong có xoắn một cái đuôi hồ ly đang tỏa sáng, nó chính là chìa khóa Thanh Khâu quốc này.
Chỉ cần có vật ấy thì nàng có thể đem Thanh Khâu quốc gia dung làm một thể với bản thân, mượn lực lượng thượng cổ Thiên Hồ.
Có một đám ma quái từ trong khe hở thoát ra, những ma quái kia có kiểu dáng không giống nhau, nhưng mà có chín con ma quái cao hơn mười thước hung hãn không sợ chết đánh về phía Cửu Anh.
Chín ma quái giơ chín cái trảo ra trước, cơ hồ tại cùng một thời gian chụp vào chín đầu rắn của Cửu Anh.
Hứa Tiên thở ra một hơi, cười nói:
- Lúc này mới nghe lời.
Là nàng mượn lực lượng sáng tạo của Thanh Khâu quốc này, mỗi một lực lượng khai thiên tích địa, mặc dù là Thần Tiên hãm sâu vào trong đó cũng khó thoát khỏi cái chết.
Bỗng nhiên động tác của ma quái ngừng lại, thân thể của chúng từ từ tái nhợt, vĩnh viễn ngưng trệ trong khoảnh khắc đó, hóa thành chín tượng đá sống động.
Đuôi rắn của Cửu Anh đập xuống, như lưỡi dao sắc bén chặt đắt chín tượng đá cản đường, ngã toái trên mặt đất.
Nghĩ đến Hậu Nghệ lại có thể chinh chiến với quái vật khủng bố thế này, cuối cùng còn chiến thắng, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Mà Đông Hoàng Thái Nhất đem nhiệm vụ này giao cho một mình Hậu Nghệ thì có lẽ đã phát giác được uy hiếp của hắn, muốn mượn những quái vật mạnh mẽ này giết hắn.
Hồ Tâm Nguyệt thời điểm này cũng không thoải mái.
Nếu như dùng ảo thuật đối phó người bình thường đó là đương nhiên có thể muốn làm gì thì làm, thậm chí có thể nói là không gì làm không được.
Nhưng đối phó với yêu thần lực lượng khổng lồ này là không thể được, ảo tưởng dùng sức mạnh với quái vật có lực lượng vượt qua bản thân, vậy khó có thể sinh ra bất luận lực sát thương gì, mà bây giờ một chiêu quần ma loạn vũ này đã là kết quả cố hết sức của Hồ Tâm Nguyệt rồi.
Thời điểm như thế Hồ Tâm Nguyệt cũng bất chấp thu liễm mị lực bản thân, một dung mạo xinh đẹp không cách nào hình dung nổi toát ra, so với bất luận thời điểm nào còn rung động lòng người hơn.
Trong nội tâm Hứa Tiên tự hận mình lực lượng không đủ, nhịn không được xuất hiện cảm giác nhu tình.
Vô luận ngày thường nàng nói năng hung ác với mình thế nào, gây cho mình muôn vàn phiền toái, nhưng giờ này khắc này nàng vẫn ở bên cạnh mình chiến đấu sinh tử với Cửu Anh.
- Ân?
Tay của Hứa Tiên hơi buông lỏng một ít, lại có chút ít cảm giác lở lướt khó bỏ qua.
Hứa Tiên ân cần hỏi:
- Ngươi có thể buông ta ra hay không?
- Đừng có loại bộ dáng không có chí khí này nới chuyện với ta.
Biểu lộ của Hứa Tiên cứng đờ, trong nội tâm có cảm giác quan tâm sai người.
Hứa Tiên nói:
- Dù sao ta chính cũng không buông, có bản lĩnh ngươi cắn ta đi!
Lời còn chưa dứt đã cảm giác mu bàn tay đau đớn, Hồ Tâm Nguyệt hung hăng cắn lên cổ tay của hắn, răng nanh bén nhọn đâm rách da thịt.
Cái đầu rắn khác cũng hành động rồi, hướng Hứa Tiên phụt tới.
Một thân ảnh màu trắng bỗng nhiên hiện ra trước mặt của hắn, cũng chỉ như đao, dựng thẳng bàn tay chém xuống, chỉ dựa vào một bàn tay trắng như ngọc này đem tất cả lực tấn công bổ ra, lại lao tới Hứa Tiên cùng Hồ Tâm Nguyệt cực nhanh.
- Tiểu Bạch!
Bạch Tố Trinh nói:
- Các ngươi định ôm nhau tới bao giờ?
Hồ Tâm Nguyệt mặt cũng hồng lên.
- Là hỗn đản này ôm ta chứ.
Cửu Anh dùng mắt rắn nhìn qua Bạch Tố Trinh:
- Đồng loại?
Thân rắn dừng lại, lần đầu tiên hiện ra thần sắc đề phòng, chín đầu rắn đều đưa lên thật cao, tùy thời chuẩn bị hợp lực toàn lực khởi xướng tiến công.
- Chúc Long! Không có khả năng, Chúc Long đã chết!