Là chấp mê sao? Một người muốn kiên trì làm người, trải qua cuộc sống của con người thì có gì sai chứ?
Đúng vậy, sau trăm tuổi, trên đời có lẽ không còn lưu lại dấu vết của mình, nhưng ta đã sống, đã cười, đã yêu, hận, cũng không có gì hối hận.
Cho nên những gì các người cho rằng chấp mê chính là kiên trì, cái gì mà các người cho rằng bất tỉnh, chính là kết quả lĩnh ngộ kinh nghiệm sinh tử. Tốt lành sống cuộc đời này, không phải lúc đầu là ưng thuận lời hứa với mình sao? Có thể nào vì chính là tiên đạo liền xem thường bỏ qua chứ?
Sơn trung vô tuế nguyệt, mấy chục năm tu hành như một ngày mà thôi, rốt cuộc là ngươi bỏ lỡ hay là ta bỏ lỡ đây?
Ánh mặt trời ấm áp, Hứa Tiên mắt thần minh triệt, lúc hắn không biết, cuốn " Đạo đức kinh" trên người hắn kia lưu chuyển quang mang, đó vốn là lễ vật hắn muốn đưa cho Ngư Huyền Cơ, nhưng lúc này lại đã quên mất.
Ngư Huyền Cơ lâm vào trầm tư vĩnh cửu, người tu đạo với người phàm… vốn là cực kỳ kiêu ngạo, nhưng giờ phút này nàng đột nhiên tìm thấy một con đường, một còn đường của phàm nhân.
Hứa Tiên đột nhiên cười nói:
- Nhưng mà đột nhiên, nếu như người không ngại, sư tỷ, ta nguyện ý thường tới thăm tỷ một chút!
- Hả?
- Bánh hoa quế tỷ làm thật sự là rất ngon, hơn nữa thường xuyên ở cùng mỹ nhân như tỷ, không cần tu hành, đại khái cũng có thể ích thọ duyên niên mà!
Ngư Huyền Cơ cười, tên sự đệ này, vẫn không tự chủ được nói ra những câu sơ xuất, nhưng ánh mắt lại vẫn cứ vĩnh viễn trong suốt, giống như nói với một đóa hoa: ta thích vẻ đẹp của ngươi, giống như tự nhiên, giống như đương nhiên vậy.
Nước trà trên bàn vẫn còn ấm, nhưng người bên cạnh bàn cũng đã rời đi.
Ngư Huyền Cơ nhìn khói xanh lượn lờ bay lên từ trong chén, bỗng nhiên cười.
Nhưng mà, đừng nghĩ ta cứ như vậy bỏ cuộc! Biểu hiện của ngươi như vậy lại càng làm cho người ta muốn dẫn dụ ngươi tu hành, xem ngươi có thể tu thành theo con đường thế nào. Tính tình như vậy, không nên lưu chuyển khắp trong luân hồi mà!
Duẩn Nhi trốn một bên, khiếp sợ khí thế tản mác ra từ trong ánh mắt của sư phụ, lặng lẽ lui về phía sau, muốn trốn khỏi tầm mắt của nàng ta.
- Duẩn Nhi, đi ra ngoài.
Ngư Huyền Cơ cũng không quay đầu lại nói.
Duẩn Nhi kéo kéo vạt áo, cẩn thận chầm chậm đi ra, tội nghiệp nói:
- Sư phụ?
- Tự tiện nghe lén lúc sư phụ nói chuyện, đáng bị tội gì?
Giọng nói của Ngư Huyền Cơ không chút nào lay chuyển.
- Duẩn Nhi đi nấu nước, cuốc, giặt quần áo, nấu cơm có được không?
Đạo trưởng không ngược đãi người chưa thành niên kiêm sử dụng lao động trẻ em nên dứt khoát cự tuyệt kiến nghị của Duẩn Nhi, nói:
- Nhưng thứ đó vi sư sẽ lo liệu, ngươi đi xem lại "Vấn Thiên thập sách" hôm qua ta dạy ngươi, buổi tối ta kiểm tra.
- Nhưng mà, nhưng mà, những thứ đó mới hôm qua mà! Nguồn tại http://
- Còn không mau đi!
Ngư Huyền Cơ nghiêm mặt nói.
Duẩn Nhi vẻ mặt đau khổ xác nhận, trong lòng từng tiếng rên rỉ: "sư thúc, người mau tới đây đi!"
****************
Hứa Tiên cẩn thận nhìn thư sinh mặt đen mặc thanh sam của học viện:
- Ngươi chính là Ninh Thái Thần?
Thư sinh mặt đen hào sảng nói:
- Hứa huynh, tại hạ chính là Ninh Thái Thần, hành trang của ngươi tất cả chuẩn bị xong chưa! Chúng ta trước tiên đi thuyền, sau đó đi bộ, khoảng hai ngày là tới Kim Hoa.
- Vậy xin Trữ huynh chiếu cố nhiều hơn!
- Còn phải nói, Kim Hoa là quê của ta, đến lúc đó còn muốn mời Hứa huynh tới nhà nếm thử trù nghệ của nương tử.
Ninh Thái Thần cũng lại không giống những thư sinh bình thường, khách khách khí khí.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Ngươi, ngươi đã lập gia đình?
Mặc dù nhìn dáng vẻ của hắn không phải là của tên Ninh Thái Thần kia, dù sao bất luận điều gì thì Ninh Thái Thần cũng là hình tượng một tên mặt trắng thư sinh, nhưng biết hắn đã lập gia đinh, Hứa Tiên vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Thái Thần cười ha ha một tiếng nói:
- Ta không thể như huynh thiếu niên đa tài, tuổi còn nhỏ đã có thể vào học ở trong thư viện Cận Thiên, ta đã hai mươi tuổi rồi, đương nhiên là phải lập gia đình.
Hắn thấy Hứa Tiên trẻ tuổi, mặt non, từ khi gặp dáng vẻ khép nép e dè, còn tưởng rằng Hứa Tiên là lần đầu xa nhà, nên thật lòng chiếu cố.
Hứa Tiên rốt cục nhịn không được hỏi:
- Xin hỏi tẩu tử họ gì? Có phải học Nhiếp không?
Hắn cũng biết câu hỏi này ở cổ đại thật sự có chút vô lễ, nhưng lúc này vì để xua tan đi lo lắng trong lòng, cũng chăng kịp nghĩ nhiều như vậy.
Ninh Thái Thần quả nhiên nhíu mày, nhưng vẫn không nổi giận, mà chỉ nói:
- Chuyết kinh họ Vương.
Hứa Tiên rốt cục thở phào một hơi, yên lòng:
- Xin thử cho tiểu đệ vô lễ, chỉ là ta có một người đồng hương, cũng là đến Kim Thoa, không khỏi hỏi như vậy, đúng rồi, đại ca không có nạp thiếp sao?
Hứa Tiên cuối cùng đột nhiên nghĩ đến, người đương thời vợ cùng thiếp là hai chuyện khác nhau.
Ninh Thái Thần lúc này cười thoải mái, lại nghe câu nói sau cùng của Hứa Tiên, nghiêm mặt nói:
- Ta bình sinh không nhị sắc, làm sao có thể nạp thiếp chứ?
Hứa Tiên để lại chút lo lắng cuối cùng, nhưng chẳng biết tại sao cảm thấy những lời này có chút quen tại, tựa hồ như đã nghe ở đâu! Nhưng hắn cũng không rảnh suy nghĩ nhiều, sau khi từ biệt, tiến đưa Phan Ngọc, theo Ninh Thái Thần lên đường.
Bắc nhân thừa mã, nam nhân thừa chu* (* thuyền), hai người Hứa Tiên một đường yên bình, đi dọc theo sông Kim Hoa đi xuống. Dọc đường đi, Hứa Tiên cảm nhận được sự khẳng khái hào sảng của Ninh Thái Thần, mặc dù bởi vì lớn hơn mình mấy tuổi, có khi thích tỏ ra vẻ đại ca, nhưng suốt đường đi cũng luôn chăm sóc Hứa Tiên, là một người đáng để giao hảo.
- Hai vị quan nhân, thật sự không phải là lão đầu không giữ lời hứa, chẳng qua là thuyền bị hư hỏng như vậy, không sửa một chút, thật sự là không có cách nào đi được.
Chủ thuyền một mặt nói xin lỗi, một mặt lại đỗ thuyền ở bở sông. Vốn là hôm nay không cẩn thận đâm vào một cọc gỗ trôi trên sông, thuyền cũ đã mục sẵn, nhất thời thủng lấy một lỗ, cũng là không có cách nào đi xa hơn được. Nếu muốn sửa lại, sợ rằng cũng phải là hai ba ngày mới được.
Hai người xuống thuyền nhìn, quả nhiên thấy một cái lỗ thủng to ở đầu thuyền, đúng là không thể đi tiếp được nữa. Hai người thanh toán tiền phí, định đi bộ tới Kim Hoa. Hứa Tiên định giữ lại số phí đi đường còn lại, Ninh Thái Thần vung tay lên nói:
- Thôi đi, để cho lão sửa thuyền.
Thuyền ông nhất thời thiên ân vạn tạ, nếu là gặp phải khách nhân bạc bẽo, sợ rằng tiền thừa cũng sẽ không cho, có thể giữ lại số phí đã đi đã là tốt nhất, không ngờ còn gặp được khách nhân hào phóng như vậy.
Hứa Tiên cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ, hai ngày nay ở chung, hắn đã biết gia cảnh Ninh Thái Thần cũng không dư dả, nhưng lại không quá coi trọng tiền tài.
Tiếp theo cũng chỉ có thể dùng chân thay thuyền, lấy chân thay ngựa, cũng may hai người cũng chẳng phải tên trói gà không chặt, hơn nữa thuyền nhỏ hẹp xóc nảy, lúc này bỏ lại thuyền bè, đi lại trên mặt đất bằng phẳng, đi trong chốc lát toát ra chút mồ hôi, ngược lại cảm thấy thoải mái.