Đôi gò má tuyệt mỹ của nàng đã biến hình, trong nét thánh khiết hiện ra vẻ đáng yêu, đây là yếu thích lớn nhất của hắn.
Bạch Tố Trinh tức giận vỗ tay của hắn, lại vỗ đầu của hắn, không cho hắn làm vậy.
Lộc Minh Yến là tập tục khi trúng khoa cử. Mỗi khi thi Hương xong, ngày kế tiếp khi yết bảng. Sẽ do quan phủ bỏ vốn ra, mời tất cả cử nhân, nấu dê mổ trâu, để ăn mừng. Trước khi mở yến, sẽ ca một bài, trong đó có một câu:
- Ô ô lộc ô, thực dã chi bình.
Lại nói lộc (con lộc) chính là một mỹ thực, không quên chia sẻ với đồng bạn, cũng là một loại mỹ đức.
Các cử nhân cũng mượn cơ hội này kết bè kết phái với nhau, để sau này có thể hô ứng. Hứa Tiên trước khi khảo thí bị người ta thù ghét. Nhưng bây giờ biến thành tiêu điểm của mọi người. Mỗi người đều đi tới mời rượu, muốn kéo chút quan hệ với hắn. Bởi vì kỳ thi vào mùa xuân, có tỷ lệ rất lớn sẽ do lão sư của Hứa Tiên chủ trì.
Mặc dù Hứa Tiên không có thủ đoạn như Phan Ngọc, cũng nỗ lực ứng đối một phen, ít nhất cũng không kết thù hận vô vị. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Trần Tri phủ, trong lòng biết có chút thù hận đã kết xuống. Nhưng lần này vừa đi, đã ở ngoài ngàn dặm. Những chuyện ở nơi đây, đã không sao cả.
Ngày thứ hai, bọn họ mướn thuyền lớn, mang theo rất nhiều thứ. Tiểu Thanh mất tích đã lâu, cũng xuất hiện, nhìn qua thành cổ Tô Châu từ từ xa dần, biến mất trong tầm mắt.
Lúc đi tới Hàn Sơn tự, Hứa Tiên cố ý dừng lại. Đi vào trong. Đi gặp phương trượng của Hàn Sơn tự là Giác Viễn, hắn vô cùng nhiệt tình với Hứa Tiên. Hứa Tiên nhờ hắn một chuyện, chính là khi hắn rời khỏi Tô Châu trong đoạn thời gian này, mời hắn chiếu cố Ngao Ly nhiều hơn. Nếu thật sự có cường địch tới, hơi chút ứng phó một chút. Bạch Tố Trinh sẽ đuổi tới kịp thời, Giác Viễn hơi chút suy nghĩ một phen, cũng đáp ứng thỉnh cầu của Hứa Tiên, chỉ nói hết sức nỗ lực.
Hứa Tiên cũng biết tầng quan hệ này, không có khả năng dựa vào quá nhiều.
Nhưng Giác Viễn là cao thủ cấp Địa Tiên, chỉ cần hơi chút chú ý một phen, cũng gia tăng thêm một tầng bảo đảm an toàn cho Ngao Ly.
Khí thu lạnh dần, tiếng nhạn kêu bầy. Tiếng kêu lanh lảnh trong thanh vắng, lúc này có tiếng chim kêu to, hạ xuống mũi thuyền, chính là kim điêu. Hứa Tiên tháo thùng thư xuống, mở ra xem xét, không khỏi mỉm cười, Phan Ngọc ở kinh thành quả nhiên lấy được "Giải nguyên" danh tiếng, chính là đệ nhất thiên hạ về thi Hương.
Bạch Tố Trinh thấy Hứa Tiên mỉm cười. Cũng không tiến lên hỏi. Hứa Tiên quay đầu lại giao thư cho nàng, Bạch Tố Trinh nháy mắt mấy cái. Làm ra biểu lộ "Làm sao có thể?", thấy Hứa Tiên gật đầu "Không có vấn đề." Nàng mới cúi đầu nhìn.
Bạch Tố Trinh khen:
- Vị muội muội này, học vấn thật cao.
Tiểu Thanh cũng đi tới. Nhìn xem, khinh thường nói:
- Có cái gì không dậy nổi.
Hứa Tiên cười hỏi:
- Tiểu Thanh, nọc độc của ngươi tu hành thế nào rồi?
Hắn tình nguyện lấy thân thử độc
Sắc mặt Tiểu Thanh đỏ lên, hung hăng liếc nhìn Hứa Tiên. Bạch Tố Trinh hiếu kỳ nói:
- Hán Văn, ngươi biết sao?
Tiểu Thanh đã bảo nàng giữ bí mật với Hứa Tiên, nhưng không nghĩ tới, Hứa Tiên đã thử một lần.
Hứa Tiên cười mà không nói.
Tiểu Thanh thấy ánh mắt của hai người, lại tránh vào trong khoang thuyền.
Hứa Tiên quay đầu nhìn qua mặt nước bao la, trong nội tâm cũng cảm giác vô cùng khoan khoái dễ chịu, chợt thấy lòng bàn tay ôn nhu, Bạch Tố Trinh nhìn sang, trong đôi mắt của nàng ẩn chứa dịu dàng và lo lắng, Hứa Tiên dùng sức nắm chặt bàn tay mềm mại không xương của nàng, chỉ hỏi:
- Chuẩn bị cho tốt chưa?
Nếu như nàng cần thời gian, mình tình nguyện chờ đợi.
Bạch Tố Trinh nói khẽ:
- Ân.
Lại nói:
- Để cho ta nói đi.
Đây chính là kết quả do nàng cân nhắc rất râu.
- Ngươi?
Bạch Tố Trinh nhìn hắn, mỉm cười nói:
- Để tỷ tỷ chiếu cố ngươi một lần cuối a, về sau không thể gọi là tỷ tỷ.
Gió sông thổi áo dài của nàng phất phớt, mái tóc xanh cũng bay lên, lo lắng trên mặt đã biến mất, chỉ còn lại hương vị tự tin.
Hứa Tiên khẽ cười nói:
- Nếu tỷ tỷ ưa thích, ta sẽ luôn gọi là tỷ tỷ.
Bạch Tố Trinh tức giận liếc hắn. Biết hắn lại đang trêu chọc, nhưng trong lòng nghĩ: ta cũng muốn làm tỷ tỷ, chiếu cố ngươi thật tốt.
Nhìn nhìn qua khói bếp hai bên bờ sông, tâm tình từ từ khoan khoái dễ chịu, từ khi yêu hắn tới nay, mọi thứ nàng quá mức ỷ lại vào hắn, cho nên thiếu đi chủ kiến của mình. Hôm nay đã làm ra quyết định như vậy, cũng nên hảo hảo giúp đối phương, cho dù về Hàng Châu gặp Vân Yên Tiểu Thiến, hay vị "Công tử Phan Ngọc" ở kinh hành. Bạch Tố Trinh ta, chẳng lẽ đảm đương không nổi một tiếng tỷ tỷ sao?
Từ khi quen Hứa Tiên, gặp được rất nhiều chuyện, cho dù là Pháp Hải hay Ngao Kiền, sau này lại gặp Pháp Nguyên, hơn phân nửa cần nhờ tâm cơ của Hứa Tiên để giải quyết, mặc dù pháp lực của nàng cao hơn Hứa Tiên gấp mười lần, nhưng trong bất tri bất giác, đã sinh ra tâm tình ỷ lại, đặc biệt rất lưu luyến bờ vai của hắn, bản năng nữ tính chính là dựa dẫm vào bờ vai của đàn ông, nàng đã phát huy chuyện này tới mức tận cùng. Tuy nàng có một thân pháp lực cường đại, nhưng tâm tính không khác gì mối tình đầu của tiểu hài nữ. Hận không thể mọi chuyện đều thương lượng với hắn, nghe hắn quyết định.
Nhưng từ khi hôn kỳ tới gần, nàng càng cảm giác được, có một số việc không cách nào đơn thuần dựa vào hắn, bằng không thì chỉ làm hắn thêm đau đầu. Mình cũng khó tránh khỏi lâm vào thế bị động. Những ngày này trong nội tâm nàng luôn luôn có chút ít sầu lo, tuy hắn đem toàn lực an ủi mình, nhưng vẫn khó thoát khỏi.
Vào lúc này, nàng mới tỉnh ngộ. Lúc ở núi Nga Mi, nàng có rất nhiều muội muội. Khi đó rất dễ bảo, lần này lại nhiều thêm mấy muội muội, lại thêm một "Hảo đệ đệ" khó bảo! Không khỏi duỗi bàn tay trắng nõn sờ đầu của Hứa Tiên, nói:
- Về sau phải nghe lời a!
Trên mặt mang theo nụ cười thanh nhã.
Hứa Tiên rất im lặng, càng im lặng là, trong nội tâm rất hưởng thụ cảm giác này. Nhìn thấy bóng mờ trên mặt của nàng tán đi, còn lại chính là tự tin nhàn nhạt, khí chất càng lộ ra ôn nhu tường hòa, tinh khiết cao thượng. Đây chính là hình tượng tỷ tỷ hoàn hảo nhất trong lòng của mọi người.
- Vâng. Tỷ tỷ.
Hàng Châu, tĩnh lặng hồi lâu, Cừu Vương Phủ lại một lần nữa có tiếng cười đùa. Tường đỏ lục ngói không còn tác dụng của ảo thuật nữa, mà đã chuyên môn gọi thợ tới tu sửa qua, trả lại dáng vẻ ban đầu cho nó.
Vân Yên cùng Thanh Loan đang chuẩn bị đồ ăn, Tiểu Thiến ở trong núi, cũng xuất hiện trong phủ, có tiếng la hét của Tiểu Bạch Hổ Úc Lôi. Úc Lôi một mặt giãy dụa, lại không thể thoát ra khỏi khống chế của Tiểu Thiến. Tiểu Thiến nhìn qua Ngư Huyền Ky đang ngồi nhắm mắt, thấy trên mặt của nàng có lo lắng, hỏi:
- Ngư đạo trưởng, có chuyện gì sao?
Ngư Huyền Ky mở mắt, do dự một chút, nói:
- Tiểu Thiến cô nương. Ta có chút dự cảm điềm xấu, nhưng liên quan đến Hứa Tiên, không tính toán rõ ràng lắm
Tiểu Thiến nói:
- Có liên quan tới sư phụ của ngươi sao?
Trong lúc nói chuyện, Úc Lôi thừa cơ hung hăng cắn một ngụm vào bàn tay trắng nõn của nàng. Dốc sức liều mạng cắn xé. Tiểu Thiến không quan tâm, chỉ lo lắng nhìn Ngư Huyền Ky.
Ngư Huyền Ky thở dài nói:
- Hẳn là thế, quẻ tượng quá loạn, thấy không rõ lắm.
Tiểu Thiến tức giận, nói:
- Đây là tính toán sao? Duẩn nhi cũng nói được đấy!
Chợt âm thanh biến thành lạnh lẽo, nhìn Úc Lôi nói:
- Tử lão hổ, ngươi cắn đủ chưa.
Úc Lôi bị nàng làm giật mình, vội vàng nhả ra, kêu ô ô, trốn ra sau lưng của Duẩn nhi. Duẩn nhi ngồi xổm bên cạnh Ngư Huyền Ky rửa rau, tuy phòng bếp cách nơi này tương đối gần, nhưng nàng vẫn kiên trì rửa rau bên cạnh Ngư Huyền Ky, sau khi rửa xong lại mang vào phòng bếp. Duẩn nhi dùng bàn tay ẩm ướt sờ đầu của Úc Lôi, bỉu môi nói:
- Tiểu Thiến tỷ tỷ, ngươi lại hù dọa nàng.
Úc Lôi lúc lắc cái đầu, vung vẩy nước trên đầu, Duẩn nhi ai nha một tiếng, vội vàng lấy vật che chắn.
Tiểu Thiến cười tủm tỉm với Duẩn nhi, nói:
- Vẫn là Duẩn nhi nghe lời, ngươi nói cho tỷ tỷ nghe, ngươi cảm thấy sư tổ và sư thúc của ngươi thế nào.
Nàng cố ý không nói "Bạch tỷ tỷ" cùng "Tướng công", mà nói sư tổ cùng sư thúc, trợn mắt nhìn qua phản ứng của Ngư Huyền Ky. Thấy Ngư Huyền Ky mặt không biểu tình, trong nội tâm cười thầm: mặt không biểu tình chính là biểu lộ a!
Duẩn nhi giơ bàn tay nhỏ bé lên, hưng phấn nói:
- Duẩn nhi biết rõ, thông gia gặp nhau.
Ai ôi!!! Một tiếng. Trên đầu đã bị Ngư Huyền Ky cốc một cái, ngồi chồm hổm trên mặt đất bụm lấy đầu, nửa tức giận nửa không dám nói, nhìn qua bộ dáng "Hung ác" của sư phó.
Ngư Huyền Ky nói:
- Ai bảo ngươi nói chuyện này.
Trong nội tâm đã hoài nghi tới Tiểu Thiến.
Tiểu Thiến nhẹ giọng cười cười, nói:
- Ngư đạo trưởng, trong nội tâm không vui, cũng không nên lấy hài tử làm nơi tức giận! Ngươi cũng cảm giác được mà! Tướng công mấy ngày nay, đã gửi cho ta một trăm ba mươi tám phong thư, có ba mươi lăm phong thư nhắc tới Bạch tỷ tỷ, ngữ khí của mỗi phong thư lại không giống nhau! Tướng công cũng không phải đang che dấu đâu.
Ánh mắt lại nhìn mười ngón tay thon dài của mình. Chậm rãi quấn vào nhau. Tuệ chất linh tâm, nàng làm sao không cảm nhận được gì chứ.
Ngư Huyền Ky cau mày nói:
- Hứa Tiên là Hứa Tiên, sư phụ là sư phụ, không nên nói nhập làm một. Còn nữa, trong lòng ngươi mất hứng, không nên dây vào người ta.
Răng nanh của nữ quỷ này quá bén nhọn, làm cho nàng có xúc động muốn hàng ma phục yêu.
Tiểu Thiến ngẩng đầu, buồn bả nói:
- Mất hứng? Chỉ cần có thể nhìn thấy hắn, là được rồi, tất cả ta đều nguyện ý. Nhưng mà, tính cách của Bạch tỷ tỷ lại tốt. Đạo hạnh lại cao, ta rất ưa thích đấy!
Nói xong lời này, cao hứng trở lại, vỗ tay cười nói:
- Vừa vặn ta có thể chiếm giữ Phượng Hoàng Sơn rồi. Kim Lũ Pháp Vương ta đánh không lại, nên thỉnh Bạch tỷ tỷ đi hỗ trợ.
Cuối cùng lại lườm Ngư Huyền Ky, "Lơ đãng" nói:
- Khá tốt không phải sư phụ ta.
Đôi mi thanh tú của Ngư Huyền Ky run lên, Tiểu Thiến ngồi vào bàn đá, đong đưa bắp chân thon dài, cười hì hì, nói:
- Tướng công nhà ta thật sự có mị lực, ngay cả nữ tử như Ngư đạo trưởng cũng động tâm. Bạn đang xem tại - truyenfull.vn
Ngư Huyền Ky nhíu mày không nói, Tiểu Thiến lại nói:
- Nói không chừng tương lai còn phải kêu một tiếng muội muội đấy?
Không đợi Ngư Huyền Ky nói chuyện, đã nhảy xuống bàn đá, chắp tay sau lưng đi vào phòng bếp.
Nữ tử u hồn xinh đẹp này, lúc lo lúc vui, lúc ngẩy ngơ lúc cười, bỗng nhiên ôn nhu, bỗng nhiên chua ngoa. Biến ảo cực nhanh, đều khiến người ta trở tay không kịp, trong đó hơn phân nửa bởi vì thân thể không có hồn phách, không dễ khống chế cảm xúc. Nhưng chỉ có ở trước mặt của hắn, vẫn giữ được bộ dáng ôn nhu.
Duẩn nhi si ngốc sờ đầu. Trái xem phải xem, không rõ các nàng đang nói cái gì. Biểu lộ của Ngư Huyền Ky lại khôi phục lạnh nhạt, nói:
- Ngươi cần gì phải như thế? Quên hắn, chuyên tâm tu đạo chẳng phải là càng tốt sao?
Tiểu Thiến ngoái đầu nhìn lại, cười nói:
- Ta không có thân thể, không giống ngươi, biết cách khống chế, cũng không muốn khống chế. Đã từng thử qua một lần, nhưng trong nội tâm đau nhức ngay cả thân hình cũng vặn vẹo. Có khi lại cảm thấy, chính mình chôn cất bên dưới tán cây tại Lan Nhược Tự. Chính là đang đợi hắn đấy! Ân, nhất định là như vậy.
Nàng nói không chút e dè.
Nàng đã từng sinh hoạt sâu trong Lan Nhược Tự không biết bao nhiêu năm tháng, sinh hoạt không có mục đích, u hồn của nàng không có nơi dựa vào, thầm nghĩ muốn thoát ly khỏi trói buốc. Nhưng về sau mới phát hiện, bà ngoại căn bản không có trói buộc chính mình. Thì ra lần mộng tưởng duy nhất kia, cuối cùng đều là mờ mịt, cho nên không cách nào rời đi! Nhưng khi đó, có lẽ khi đó được bất cứ nam nhân nào cứu, sẽ yêu mến không cần gì cả, không cầu bất luận kết quả gì, thầm nghĩ thoát khỏi trói buộc của mình. Nhưng thật may mắn, gặp gỡ chính là hắn. Từ đó trở đi, trong nội tâm đã khắc lên "Chấp niệm" rất sâu.
Ngư Huyền Ky giống như đã phát hiện ra tâm tư của nàng. Nói:
- Lòng có chấp niệm, khó thành chính quả.
Tiểu Thiến cười nói:
- Thì có gì đâu nào?
Chắp tay sau lưng, nghiêng người về phía trước, nói:
- Thực xin lỗi, vừa rồi là ta lỡ lời, xin ngươi tha thứ cho ta.
Ngư Huyền Ky khẽ gật đầu, ý bảo không sao. Tiểu Thiến nói:
- Cảm ơn ngươi.
Sau đó lộ ra nụ cười giảo hoạt, lúc này nói một câu:
- Ngư muội muội. Ta chờ ngươi gọi ta là tỷ tỷ đấy.
Ặc, đúng là rất chua ngoa.
Thời điểm này, cửa ra vào truyền đến âm thanh gõ cửa "Ba ba ba", có một giọng của nam nhân vang lên:
- Ta trở về.
Trên mặt của Tiểu Thiến xuất hiện sợ hãi và vui mừng, vội vàng bay nhanh về phía cửa ra vào.
Trong phòng bếp, Vân Yên mặc tạp dề. Vừa ngân nga tiểu khúc, vừa cắt đồ ăn. Từ những biểu hiện này, cũng biết được tâm tình của nàng không tệ.
Thanh Loan khó hiểu nói:
- Tiểu thư, sao ngươi lại cao hứng như vậy?
Vân Yên đương nhiên nói:
- Phu quân ta, ca ca ngươi, sắp trở về, ta làm sao mất hứng được.
Lại cười thần bí, nói:
- Hơn nữa Bạch tỷ tỷ cũng trở về, điều này nói rõ cái gì.
Thấy biểu lộ buồn bực của Thanh Loan, nói:
- Nha đầu ngốc, nói rõ nàng thật sự làm tỷ tỷ của chúng ta chứ sao.
- Vi, vì cái gì?
- Phu quân gửi thư cho ta, ngươi cũng đã xem rồi.
Thanh Loan tỏ vẻ không hiểu, Vân Yên nói:
- Thực ngốc, lại một, Ngao Ly chiếm Thái Hồ, trong thư phu quân có nói, sẽ tiếp tục đánh chiếm Trường Giang, Bạch tỷ tỷ tại sao phải trở về theo, mà không phải là ở Tô Châu?
Đạo lý đối nhân xử thế của nàng còn cao hơn cả Tiểu Thiến, đương nhiên nhìn ra mánh khóe.
Thanh Loan mở lớn miệng nhỏ, nói:
- Ngươi nói là...
Vân Yên cười nói:
- Rốt cục cũng thông suốt. Đến đây, phần thưởng ngươi.
Nhặt ra một miếng thịt bò chín đã cắt xong, đưa vào trong miệng của Thanh Loan.
Thanh Loan vừa ăn thịt bò. Vừa nói:
- Bạch tỷ tỷ là người tốt, nhưng ngươi cũng không cần cao hứng như vậy.