Hứa Tiên Chí

Còn có thể nhớ rõ từng chi tiết, nhớ một tiểu nha đầu ngăn cản mình đi gặp tiểu thư của mình. Còn có thể nhớ rõ, thân ảnh cô đơn thẫn thờ ngồi ở mũi thuyền. Còn có thể nhớ rõ, trong phòng bếp đứng lặng khóc lóc một mình trong phòng bếp, tối hôm đó nàng đã nói "Không làm muội muội của ngươi", ngượng ngùng xen lẫn chuyên chú, giống như có vài phần tự tin lúc luyện kiếm.

Hứa Tiên nhất thời ngơ ngẩn, Vân Yên cười hỏi:

- Ngươi hy vọng Loan nhi thay lòng đổi dạ, hay không thay đổi?

Hứa Tiên không phản bác được, hít sâu một hơi, quyết định, nói:

- Ta hy vọng tâm của nàng không thay đổi, nàng có thay lòng đổi dạ, ta cũng phải mang nàng trở về, vĩnh viễn làm muội muội của ta.

Vân Yên bất mãn nói:

- Làm gì có người nào nói lời vô sỉ mà nghiêm nghị chính khí như ngươi chứ.

Nhìn qua phía chân trời, nói khẽ:

- Nhưng Loan nhi nghe được, nhất định sẽ vui vẻ đấy!

Bỗng nhiên Vân Yên nói:

- Phu quân, có thể đáp ứng ta một chuyện hay không?

- Chuyện gì?

- Thời điểm ta khóc phải ôm chặt lấy ta.

Nhưng không đợi Hứa Tiên nói gì, nàng đã nhào vào ngực của hắn khóc lóc như mưa. Thời điểm biệt ly vừa rồi, Thanh Loan khóc lóc, mũi của Hứa Tiên cay cay, chỉ có nàng, cười không có tim không có phổi.

- Lúc nãy cũng không thể ôm nàng, khóc lóc như mưa a!

Nàng nghẹn ngào nói.

- Ta không thể làm gì. Nhưng mà, không có ta, Ngạc Nương sẽ chiếu cố cho nàng.

Hứa Tiên kinh ngạc nói:

- Ngạc Nương.

Hắn giờ mới biết, những ngày này nàng đi ra ngoài làm cái gì, thì ra là đi hống người ta. Đã hống Doãn Hồng Tụ, lại hống một Ngạc Nương, nhưng lại dễ như trở bàn tay. Bảo Ngạc Nương chiếu cố Thanh Loan.

- Đừng nhìn tính cách của nàng quái dị, nhưng nàng rất chiếu cố nữ nhân. Hơn nữa, ta cũng đã hống Yến đại hiệp.

Hứa Tiên nghĩ tới Yến Xích Hà một chút, xoa bóp cái mũi của nàng.

- Ngươi ah, ta sẽ hống ngươi.

Tuy Ngạc Nương cổ quái, nhưng đó là tính tình của người ta, có chỗ thiếu hụt, tìm được lổ hổng thì có thể công phá. Hơn nữa nàng ở phương diện đối nhân xử thế, không thể so sánh với Vân Yên, giống như một học sinh tiểu học, bị "Hống" cũng không kỳ quái.s

- Nhờ có phu quân đả bại nàng, ta mới có thể thừa dịp hư mà vào a! Hơn nữa, hống được nàng cũng rất ưa thích, có cái gì không đúng sao! Nếu như bởi vậy bị người nọ xem nhẹ, cũng chỉ có thể trách chính mình nhờ vả không đúng người.

Nói xong dùng đầu lưỡi phấn hồng, liễm cái cổ của Hứa Tiên. Cảm giác thân thể Hứa Tiên cứng đờ, Vân Yên lập tức đùa thành tiếng, đẩy Hứa Tiên ra, nói:

- Ngươi mau trở về. Đừng làm cho Bạch tỷ tỷ chờ sốt ruột.

Nói xong liền xoay người sang chỗ khác, đong đưa vòng eo nhỏ nhắn của mình, bước đi vào trong phòng, bờ mông vặn vẹo, giống như ẩn chứa phong tình vạn chủng.

Hứa Tiên lại có chút thất thần, chỉ cần vì người mình ưa thích, thì hắn cũng không cần quan tâm tới mình. Nhưng tâm của ngươi thì sao? Loan nhi đi rồi, trong lòng ngươi phải chăng cũng như thiếu một thứ gì đó, ngươi vì nàng tìm được người chiếu cố, ai tới chiếu cố cho ngươi? Giặt quần áo xếp chăn, ăn cơm mặc quần áo, chính ngươi làm được sao?

Hứa Tiên cao giọng nói:

- Không có Loan nhi, ta cũng sẽ chiếu cố ngươi. Thu dọn đồ đạc, quay trở lại vương phủ đi.

Nếu để cho nàng ở đây một mình, có khi nàng sẽ chết đói mất.

Vân Yên sững sờ, ngoái đầu nhìn lại cười cười, nụ cười vô cùng kiều mị.

Bàn tay trắng nón cởi bỏ đai lưng, áo trắng trên người, quần trắng cũng cởi ra, xuất hiện da thịt như bạch ngọc, giày thêu vớ lưới bày chỉnh tề ở bên trong, dáng người mềm mại phô bài ra ngoài, bước vào thùng tắm có cánh hoa phủ kín. Trên người vĩnh viễn không nhiễm bụi trần, căn bản không cần tắm rửa, nhẹ nhàng vỗ cánh tay ngọc, mình cũng cảm thấy thoả mãn, chắc hẳn, hắn cũng sẽ thích. Lúc vừa mới hóa thành hình người, chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm qua. Cho dù đoán ra vài phần, cũng tuyệt đối không vui vẻ như hiện giờ, tràn ngập lòng ngực! Dần dần bước vào nước, ôm đầu gối ngồi xuống, cuộn thân thể thon dài lại. Mở to đôi mắt đen nhánh, nhìn lên mặt nước, trong tai có tiếng nước nhấp nhô. Không khỏi nhớ tới thời điểm mình còn là một con rắn nhỏ, ẩn thân trong nước, chẳng phải cũng thế này?

Nhắm mắt suy nghĩ, thẳng tới khi có tiếng Tiểu Thanh bước vào.

- Tỷ tỷ, không sai biệt lắm.

Nàng mỉm cười, tu hành một ngàn tám trăm năm, cũng vào hôm nay. Thời điểm trở ra, ta chính là thê tử của hắn.

Nàng từ trong nước đứng lên, bọt nước bao phủ thân thể của nàng, thời điểm bước ra khỏi thùng nước, trên người lại không thấm nước, chỉ cảm thấy ẩm ướt nhàn nhạt, trên giường, có mũ phượng áo dài, đỏ chói cả mắt.

Sau khi mặc trang phục xong, Vân Yên tiến vào.

- Mặc thế nào rồi, có được không?

Vân Yên cũng hoảng hốt một chút, tự đáy lòng nói:

- Đẹp quá ah, tỷ tỷ.

Loại đẹp này, tuyệt đối không phải là khí chất và dung mạo, chính là tư vị hạnh phúc từ đáy lòng, có chút nhuộm đỏ gương mặt ngọc của nàng.

Nhưng nàng chưa đội mũ phượng, ngồi trên giường, mái tóc như thác nước đổ xuống, tùy ý cho Vân Yên sửa sang cho nàng. Lúc quấn lên, Vân Yên muốn trang điểm son phấn cho nàng, mới phát hiện không thể trang điểm ở chỗ nào được cả. Bạch Tố Trinh nói:

- Làm sao vậy, muội muội?

Vân Yên cầm son phấn trong tay, tất cả xuống, cười nói:

- Đã thật tốt rồi, rốt cuộc không tìm đâu ra tân nương tử đẹp như tỷ tỷ, ta sẽ đắp khăn lên cho tỷ.

Bạch Tố Trinh nói khẽ:

- Ân.

Thời điểm xốc khăn cưới lên, nhìn thấy chúng là ngươi rồi.

Trong phòng của Hứa Tiên, Tiểu Thiến phục thị hắn mặc quần áo chú rể đỏ thẩm, trên mặt xuất hiện nét vui mừng. Lại giúp hắn buộc dây lưng, lộ ra nét phấn chấn tinh thần.

Cuối cùng, Tiểu Thanh cười nói:

- Miễn cưỡng xứng đôi với tỷ tỷ của ta.

Tiểu Thiến ghé vào lỗ tai của hắn, cười nói:

- Tướng công, hôm nay phải biểu hiện thật tốt!

Hứa Tiên cười mà không nói, nhưng trong lòng đã tràn đầy chờ mong.

Sau khi mặc trang phục chỉnh tề, Tiểu Thiến cùng Tiểu Thanh lại nói:

- Ngươi chờ một lát lại đi tiếp tân nương.

Nói xong cũng chạy ra ngoài. Hứa Tiên trong phòng, cảm thấy đứng ngồi không yên, rốt cục tính tình không chịu nổi, muốn bước vào sân nhỏ.

Cánh cửa hình tròn của hoa viên, Tiểu Thiến cùng Tiểu Thanh xinh đẹp đang đứng trước cửa, Tiểu Thiến cười nói:

- Tướng công, muốn vào gặp tân nương tử, còn phải qua cửa ải của chúng ta đấy.

Hứa Tiên nói:

- Còn có gì sao?

Vân Yên góp lời vào.

- Đó là đương nhiên. Ngươi không cần kiệu lớn tám người khiên, đã rất đơn sơn rồi. Cho nên lần này tuyệt đối không thể thiếu, chúng ta đều là tỷ tỷ muội muội, đương nhiên muốn thay nàng tay giữ quan, không được thông qua dễ dàng đâu.

Hứa Tiên hào khí tỏa ra, nói:

- Tới a.

Tự tin luận võ công, luận mưu trí, làm sao không đánh lại ba cô em vợ này, Tiểu Thanh vỗ tay, trên đài có một cái bàn, trên bàn đặt đầy hộp cơm, Tiểu Thiến cười nói: Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

- Đây là Ngư muội muội tự tay làm món ăn ngon, bánh ngọt hoa quế, thỉnh tướng công ăn hết.

Hứa Tiên nói:

- Ăn hết?

Nhưng mà, xa xa nhìn qua bóng người màu vàng đứng trên lầu, trong nội tâm vẫn còn chút cảm động, rốt cuộc vẫn phải đi tới.

Ba nữ nhân nhìn nhau cười cười, giống như trăm hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết. Cùng một chỗ nói:

- Đúng vậy a, đúng vậy a, không ăn hết thì không được, ngươi nhanh ăn cho xong đi, tỷ tỷ còn đang chờ đấy. Muốn lấy tỷ tỷ, không ăn chút đau khổ, thì không được a.

Hứa Tiên cắn răng dậm chân một cái, cái gì cũng đừng nói, bắt đầu ăn, thân thể của hắn cường hãn, cho dù ăn sạch cũng không có vấn đề gì. Nhưng khi vừa bỏ vào trong miệng, sắc mặt của hắn như sụp đổ. Quá đắng, cũng không phải đắng như lần trước, quả thực là quá đắng, cộng thêm lục giác của hắn vô cùng mẫn cảm, cho nên đắng càng thêm đắng.

Ba nữ nhân thấy mặt của Hứa Tiên xanh lên, càng ôm nhau cười, cười run hết cả người, trong vô hình, không khí hòa hợp hơn rất nhiều. Ngư Huyền Ky đứng trên lầu các xa xa, cũng xuất hiện vui vẻ. Ăn đi, ăn đi, sư tỷ ta chuyên môn dùng thước đắng bỏ vào đấy, ân, có lẽ dùng thước đắng làm bánh ngọt mới đúng.

Hứa Tiên nhìn một màn này, cầm miếng bánh cuối cùng bỏ vào miệng, hắn cũng đùa nghịch chút tiểu thông minh, sau khi ăn vào miệng sẽ dùng thủy linh chi lực đông cứng, rồi sau đó trực tiếp nuốt vào trong bụng. Dù sao thân thể của hắn hiện tại, ngay cả tảng đá cũng có thể tiêu hóa.

Cuối cùng cũng ăn xong một bàn bánh ngọt, thở dài một hơi, đi vào trong cửa, nhưng vẫn bị ngăn lại.

Tiểu Thanh nháy nháy mắt nói:

- Vẫn chưa xong mà!

Vân Yên cùng Tiểu Thiến cũng phụ họa theo:

- Đúng vậy, ăn bánh ngọt chủ là nan đề của Ngư đạo trưởng, còn của chúng ta đấy.

Tiểu Thanh không biết từ nơi nào cầm một chén rượu, nói:

- Đắng đã ăn xong, cho ngươi chút ngon ngọt.

Sau khi nàng nuốt nội đan của rết tinh, mới nghiên cứu ra nọc độc này.

Vân Yên cùng Tiểu Thiến cũng không biết đây là cái gì, hỏi:

- Đây là rượu gì? Thơm quá ah!

Một mùi hương kỳ dị từ trong chén rượu truyền ra.

Sắc mặt Tiểu Thanh đỏ lên, vội nói:

- Không quan trọng.

Vân Yên lập tức có chút cháng váng đầu, vội vàng bịt mũi lại, nói:

- Thật là lợi hại!

Hứa Tiên nhìn nàng cười nói

- Học thông minh.

Không chút khách khí thò tay tiếp nhận, một ngụm uống cạn, mùi hương vào miệng, lập tức xua tan vị đắng vừa rồi, nhưng lập tức cảm giác, thân thể mềm nhũn, đầu nặng gốc nhẹ (đứng không vững), ba nữ nhân trước mặt biến thành sáu, mỗi một người đều tươi cười như hoa.

Vân Yên đẩy đẩy Tiểu Thanh, nói:

- Không có việc gì chứ!

Tiểu Thanh nói:

- Lo lắng sao? Đã nói phải sửa trị hắn thật tốt, yên tâm đi, chết không được đâu.

Đây không phải nọc độc trí mạng, chỉ có thể làm cho người ta hôn mê say say mà thôi.

Hứa Tiên giống như con lật đật, lập tức muốn đứng thẳng lên, trong nội tâm khẽ động, dụng công đức chi lực, diệt sạch tất cả trạng thái của nọc độc, cười với Tiểu Thanh. Tiểu Thanh bất mãn nói:

- Cái gì a, không thể dùng công đức ăn gian.

Bỗng nhiên nàng phát hiện, những thiệt hại trước kia của nàng, độc của mình không thể khắc chế hắn, mình còn đi lên gây phiền toái cho hắn, quả thực là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Hứa Tiên cười nói:

- Về sau không cần dùng công đức, ăn nọc độc của ngươi một lần, nhưng mà, không thể dùng chén rượu ah!

Vân Yên cùng Tiểu Thiến quăng ánh mắt hoài nghi tới.

- Thế dùng cái gì?

Tiểu Thanh xấu hổ hung hăng trừng mắt với hắn, cũng chỉ có thể bại lui.

Vân Yên nói:

- Tốt, tốt, đến phiên ta, phu quân, ta sẽ làm ra đề!

Hứa Tiên nói:

- Câu đố sao?

Vân Yên cười thần bí nói:

- Không sai biệt lắm, nhưng câu đố lá đáy lòng của phu quân. Xin hỏi trên đời này, ngươi yêu nhất nữ tử nào.

Đương nhiên Hứa Tiên nói là "Hứa Kiều Dung", nhưng nàng đã ngăn chặ lại:

- Không thể nói tỷ tỷ, cũng không thể nói đều yêu, nhất định phải chọn một người.

Nói xong ranh mãnh nhìn qua Hứa Tiên.

Lần này Tiểu Thiến và Tiểu Thanh cũng khẩn trương lên. Nhìn qua Hứa Tiên. Không hiểu là ai đây? Không phải là chính mình đấy chứ, hẳn là Bạch tỷ tỷ sao? Dường như đây là đáp án duy nhất, nhưng trong nội tâm khó tránh khỏi xuất hiện một tia thất lạc.

Hứa Tiên lâm vào trong hai cái khó. Oán hận trừng mắt với Vân Yên, ngươi quá ác, nếu có cơ hội, phải đánh mông của ngươi. Hắn cũng tự hỏi mình. Là ai đây?

Vào thời điểm này, một tiểu lão hổ đi ngang qua, nó chỉ đi dạo. Trong mắt Hứa Tiên có tinh quang lóe lên, chỉ một ngón tay vào Úc Lôi nói:

- Là Úc Lôi.

Úc Lôi cho rằng Hứa Tiên đang triệu hoán nó, NGAO NGAO chạy tới, nhào vào ngực của hắn.

Vân Yên cả giận nói:

- Úc Lôi rõ ràng cũng không phải là người.

Bỗng nhiên phát hiện, hai tỷ muội bên cạnh, cũng không phải người.

Hứa Tiên sờ sờ đầu của Úc Lôi, nói:

- Sớm muộn gì cũng tu thành người mà. Vẫn là Úc Lôi tốt nhất, rất đáng yêu, cũng không có ra đề làm khó xử ta.

- Quá giảo hoạt vô sỉ.

Ba nữ nhân bất mãn, nhưng trong nội tâm đang thở ra một hơi.

Hứa Tiên chân thành nói:

- Có nhiều thứ không cách nào so sánh, cái vấn đề này. Trong nội tâm của ta cũng không có đáp án. Duy nhất có thể xác định là, mỗi một người trong các nàng. Ai cũng quan trọng hơn tính mạng của ta.

Vân Yên mỉm cười, nói:

- Miễn cưỡng xem như qua, một câu sau cùng. Tiểu Thiến, tới ngươi.

Phu quân ngươi cũng có thể hiểu rõ điểm này, ta cũng yên tâm.

Tiểu Thiến nói:

- Tướng công. Ta không có vấn đề, thầm nghĩ muốn một hứa hẹn.

Lôi kéo tay của Vân Yên cùng Tiểu Thanh, nói:

- Chúng ta cũng muốn một lần như thế này, chúng ta sẽ nhớ rõ cả đời.

Trong mắt chớp động, là hào quang ngóng chờ.

Khuôn mặt Tiểu Thanh đỏ lên. Vùng thoát khỏi tay nàng nói:

- Đừng kéo ta vào!

Vân Yên có chút ảm đạm. Nói:

- Ta đã từng có.

Trong nội tâm thở dài nói: ngày đó, mình không khóc là tốt rồi.

Hứa Tiên nhìn qua hai mắt sáng ngời của Tiểu Thiến, nói:

- Sẽ có.

Lại nhìn qua Tiểu Thanh.

- Đều có. Ta cam đoan.

Tiểu Thanh càng mặt đỏ như thiêu, nhưng không có phản bác. Sau đó, Hứa Tiên lại cười nói với Vân Yên:

- Yên nhi, phải tái giá một lần nữa rồi.

Chỉ cần có thể làm cho các nàng vui vẻ, thì mình còn cấn cái gì? Vậy hết sức đi làm thôi!

Vân Yên ngẩn ngơ, sau đó xuất hiện nụ cười vui vẻ, vành mắt thì có chút hồng lên, Tiểu Thanh khinh thường nói:

- Cái gì nha, dễ dàng bị cảm động như vậy.

Vân Yên che miệng nói:

- Người ta ưa thích hắn mà!

Cho nên cũng đánh tan ngụy trang và phòng bị thường ngày. Xuất hiện một chút cảm động. Mất đi vẻ lạnh lùng bị tổn thương.

Hứa Tiên nói:

- Có thể vượt qua kiểm tra chưa?

Cửa lớn đã mở rộng cho hắn.

- Mau đi đi. Tỷ tỷ chờ sốt ruột, sẽ trách chúng ta.

Hứa Tiên gật gật đầu, đi tới trước cửa lầu các, Duẩn nhi dang hai tay ngăn cản Hứa Tiên, khẽ vươn tay nói:

- Tiền lì xì đâu.

Hứa Tiên sớm có chuẩn bị. Đưa cho nàng một bao đỏ, thuận tay sờ sờ đầu của nàng, muốn đi qua. Nhưng lại bị ngăn cản.

- Không được, không thể qua.

- Sư phụ ta nói. Muốn kết hôn với sư phụ ta, không dễ dàng như vậy.

Ngư Huyền Ky trên lầu nghe vậy. Không giết nha đầu chết tiệt kia đang bán thuốc gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui