Hứa Tiên cười nói:
- Tốt, đến lúc đó ta mang Yên nhi tới thăm ngươi.
Sau khi Hứa Tiên từ biệt Doãn Hồng Tụ, ngày hôm nay sẽ không ra khỏi cửa, ngoan ngoãn ở trong nhà, bắt đầu tập luyện mực nghĩa, chuẩn bị cho kỳ thi xuân không xa. Tuy không đậu đi nữa, cũng không bị lão ba của Phan Ngọc đuổi ra khỏi nhà, nhưng loại chuyện này, thi đậu mới là tốt nhất. Lúc trước Văn Xương Đế Quân chính miệng nói mình miễn cưỡng đặt tới cử nhân, nhưng không đủ trình độ tiến sĩ, nếu như không cố gắng, sợ rằng sẽ thi rớt.
Mà lão sư của hắn, chính là Phan Ngọc cùng Vân Yên hai người.
Nhưng mà, các nàng dạy bảo Hứa Tiên, cuối cùng khó tránh khỏi biến thành tranh chấp ý kiến của mình. Lại biến Hứa Tiên thành những dẫn chứng nửa vời, nhưng rất phong phú, nói có sách, mách có chứng.
- Phan công tử, phá đề như âậy là không được a! Nếu như ta làm thì...
Sau đó Vân Yên cầm bút của Hứa Tiên, xoát xoát xoát xoát, viết xuống mấy câu.
Phan Ngọc nhìn mỉm cười, nói:
- Vân cô nương, đây là ngươi không đúng...
Cũng cầm bút tiện tay viết xuống.
Vân Yên lại phản bác.
- Ngươi không có đọc qua Thuật Hành Phú của Thái Ung sao, trên đó có câu " buồn bã suy chu nhiều cố này, ngắm tần ôi mà tăng cảm giác."
Phan Ngọc nói:
- Đương nhiên ta có độc Thuật Hành Phú rồi, nhưng ngươi chỉ biết một, không biết hai.
Cùng một khảo đề, nhưng lại có vô số cách giải khác nhau, dù là nam nhân cũng phải suy nghĩ kỹ càng cũng chưa chắc tìm ra đáp án, tuy các nàng nữ nhân, cũng khó tránh khỏi có chút tật, hơn nữa có Hứa Tiên ở bên, càng không muốn nhận thua, hoàn toàn gạt Hứa Tiên ra một bên, có chút nhàm chán ghé vào mặt bàn, giống như đã nhìn thấy thảm trạnh mình thi rớt.
Nhưng mà, chỉ cần các nàng ở bên cạnh, lại cảm thấy cuộc sống vô cùng bình yên.
Sau giờ ngọ, thư phòng đã yên tĩnh. Bởi vì hai âm thanh dễ nghe, triển khai đánh võ mồm, trong lúc các nàng một lần nữa ý thức được sự tồn tại của Hứa Tiên, Hứa Tiên đang dùng bờ môi của mình cắn bút.
Vân Yên ôm tay của Hứa Tiên nói:
- Phu quân, ngươi tới bình luận phân xử, nói xem chúng ta ai đúng?
Phan Ngọc cũng ôm cánh tay của Hứa Tiên, nói:
- Hán Văn, ngươi mặc kệ không nên quản nữ nhân kia.
Hứa Tiên đặt bút lông lên mũi, nhìn lên bàn bàn, chỉ thấy trên giấy Tuyên Thành đầy mực. Nhưng không biết nên nói cái gì cho tốt.
Vân Yên lập tức đề cao âm điệu nói:
- Cái gì, ngươi nói mình không phải nữ nhân sao?
Phan Ngọc nhanh tay lẹ mắt vuốt ve cái cằm của Vân Yên, mỉm cười nói:
- Ha ha, không biết lúc trước ai làm nũng với ta đấy?
Học âm thanh của Vân Yên:
- Phan công tử, mau tới lấy ta đi ~
Âm thanh rất kiều mỵ.
Hứa Tiên cúi đầu xuống bàn, một chiêu này quá ác.
Vân Yên nghe đề cập tới tai nạn xấu hổ trước kia, sắc mặt nhất thời đỏ thẫm, Vân Yên gạt tay của Phan Ngọc, nói:
- Cũng không biết là ai, nữ giả dạng thành nam nhân, không biết có phải có yêu thích cổ quái hay không.
Sau đó bóp cuống họng, nói:
- Hán Văn, không nên vứt bỏ ta a ~
Làm cho Hứa Tiên cảm thấy ác hàn trong lòng, Phan Ngọc mang theo Âm Dương Kính, âm thanh cũng khàn khàn, nhưng cũng không giống đàn ông. Chiến hỏa ngay lập tức lan tới gần mình, cũng không thể ngồi yên không lý tới.
Phan Ngọc cùng Vân Yên bốn mắt nhìn nhau, hoa lửa bắn tung tóe.
- Ba!
- Ba!
Hai tiếng giòn tan.
Phan Ngọc cùng Vân Yên đều đưa tay bảo vệ mông của mình, kinh ngạc nhìn qua Hứa Tiên.
Trong nội tâm Phan Ngọc cũng có chút ủy khuất, Hứa Tiên chưa từng làm qua chuyện này với nàng. Vân Yên vốn cũng ủy khuất. Nhưng nhìn thấy biểu lộ của Phan Ngọc, lại lộ ra một nụ cười thắng lợi.
Hứa Tiên nói:
- Chẳng phải các ngươi nói muốn giúp ta học sao?
Phan Ngọc cùng Vân Yên liếc nhau, mới nhớ tới.
Hứa Tiên nhìn Phan Ngọc nói:
- Đừng ủy khuất, giúp ngươi xoa xoa là tốt.
Sắc mặt Phan Ngọc đỏ thẫm, đây là ban ngày, lại còn ở trước mặt của Vân Yên, vốn muốn cự tuyệt, nhưng liếc mắt nhìn Vân Yên, cũng không cản trở bàn tay an lộc sơn của Hứa Tiên, căng cứng mà tràn ngập cảm giác co giãn, làm cho Hứa Tiên cảm thấy vui vẻ một hồi.
Vân Yên lập tức mân mê miệng, một bàn tay cũng tiến tới mông của nàng, Hứa Tiên nhịn không được so sánh tư vị trong đó, chỉ cảm thấy mông của Vân Yên nở nang hơn một chút
Bỗng nhiên Hứa Tiên nhìn lên bàn, vô lực nói:
- Chẳng phải ta đang ôn tập sao?
Phan Ngọc cùng Vân Yên nhìn nhau, không khỏi bật cười, nói:
- Hảo hảo, hiện tại bắt đầu, chăm chú dạy.
Hứa Tiên lúc này mới có thể yên tĩnh vượt qua buổi trưa, các nàng buông tâm tình tranh phong, vừa thỏa luận, vừa chỉ đạo Hứa Tiên. Nhiều chỗ Hứa Tiên không hiểu, một ngón tay của các nàng chỉ điểm. Lập tức trong sáng rộng mở.
Mà bản thân Phan Ngọc cùng Vân Yên cũng là nhân vật kinh thế tuyệt diễm, nói chuyện với nhau, đều bội phục tài hoa của đối phương.
Hơn nữa ban đầu các nàng ở Hàng Châu đã có một phen cùng xuất hiện, trong nội tâm Phan Ngọc, đối với Vân Yên, kỳ thật có chút áy náy, dù sao cũng là mình cô phụ tin cậy của nàng, vì ý nghĩ của bản thân mình, đem nàng đưa cho Hứa Tiên làm thiếp.
Mà Vân Yên đối với Phan Ngọc, lại có cảm kích, nếu không có nàng. Mình cũng không được gặp Hứa Tiên, đến cuối cùng có chút hương vị tương tích. So với Bạch Tố Trinh, kỳ thật Vân Yên cùng Phan Ngọc càng có thể nói rất giống nhau, dù sao đều là phàm nhân, hứng thú yêu thích cũng không kém nhau nhiều lắm.
Bỗng nhiên Hứa Tiên nói:
- Về sau không thể cho các ngươi ở cùng một chỗ!
Phan Ngọc, Vân Yên kinh ngạc nói:
- Vì cái gì?
Hứa Tiên cười nói:
- Sợ các ngươi tình cũ lại cháy!
Trong mắt Phan Ngọc khẽ động, nhìn Vân Yên cười nói:
- Yên nhi, nếu phu quân nhà ngươi đối xử không tốt với ngươi, không ngại tới tìm bổn công tử.
Sau đó ôm lấy lưng của Vân Yên. Text được lấy tại
Vân Yên hơi sững sờ, thuận thế nằm trong ngực Phan Ngọc, ôn nhu nói:
- Vậy thiếp thân phải đa tạ công tử rồi.
Các nàng ở cùng một chỗ, quả thực là giai ngẫu tự nhiên, trai tài gái sắc, rất xứng đôi với nhau.
Phan Ngọc cùng Vân Yên nhìn biểu lộ phiền muộn của Hứa Tiên, cho nên cùng cười rộ lên.
Tiếng cười nhẹ nhàng, vô cùng dễ nghe, trong ngày đông giá lạnh, làm nội tâm của Hứa Tiên cảm thấy ấm áp.
Đợi tới buổi chiều, Hứa Tiên đi tới ngọn núi tranh đấu với Dương Tiễn đêm qua, từ xa đã nhìn thấy một đám lửa đang cháy, một hắc y nhân đang ngồi trước đống lửa, đưa lưng về phía của Hứa Tiên, trên lửa còn có một con thỏ, tản ra dầu quang óng ánh.
Hứa Tiên đi về phía trước, cười nói:
- Dương huynh, tới thật sớm ah!
Dương Tiễn thản nhiên nói:
- Chờ không được muốn đánh ngươi.
Trong ánh lửa phập phồng, khuôn mặt của hắn vẫn lãnh khốc như trước, nhưng ít đi vài phần uy nghiêm của thần minh.
Hứa Tiên nhún nhún vai, ngồi xuống bên cạnh đống lửa, cười nói:
- Thỏ vào mùa đông, gầy một chút. Hơn nữa có thịt không rượu, không khỏi thanh đạm.
Đã thấy Dương Tiễn tùy ý khẽ động, lấy ra một vùa rượu.
Hứa Tiên trừng to mắt, nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói:
- Ngươi, ngươi dấu ở nơi nào?
Dương Tiễn dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Nạp Tu Di Vu Giới Tử!